'Lúc ở trên giường.' Nếu như không phải bởi vì thời gian quá eo hẹp, hắn nhất định phải dạy dỗ cô một bài học để biết làm thế nào mới có thể quyến rũ một người đàn ông một cách tốt nhất, 'Vì để cứu anh Cẩn Hành của em, cố gắng làm hắn hôn mê trong thời gian nhanh nhất.'
Vân Phi Dương nói rồi thu lại ý cười trong mắt, đứng dậy, cánh cửa phòng lúc này cũng vừa khéo mở ra, Tống Cẩn Hành vẻ mặt âm trầm bước vào, khi nhìn thấy cô gái nhỏ trên giường lúc này đã tỉnh táo lại, ánh mắt hắn chợt lóe sáng rồi rất nhanh thu liễm trở lại, 'Cô có thể cút rồi.' Hắn chỉ tay về phía Vân Phi Dương nói.
'Vị tiên sinh này, sau này đối xử với phái yếu nhớ phải lịch thiệp một chút. Lần sau tôi tuyệt đối sẽ không nhận chữa những ca như thế này nữa đâu.' Vân Phi Dương lúc này đã đổi sang một giọng mềm nhẹ hơn nhiều, vừa nói ánh mắt vừa âm thầm từ trên xuống dưới quan sát Tống Cẩn Hành một lượt, giọng điệu mang theo một vẻ bỡn cợt không dấu giếm.
'Cút ngay.' Tống Cẩn Hành đi đến bên giường, ánh mắt lửa nóng nhìn cô gái trên giường, nhìn vẻ khiếp sợ lẫn thẹn thùng của cô khi vừa mới tỉnh lại kia, thật sự chỉ muốn một ngụm nuốt luôn cô vào bụng.
Chỉ tiếc là bà bác sĩ chướng mắt kia vẫn còn chưa chịu đi, hắn vừa định lên tiếng đuổi người lần nữ thì đã thấy Vân Phi Dương mở ra thùng thuốc, lấy từ bên trong ra hai ống thuốc ném cho hắn, 'Cô ấy bị thương rồi, từ từ giúp cô ấy bôi thuốc đi.'
Nói xong rồi còn nghịch ngợm nháy mắt với Phạm Tuyết Chân một cái mới vừa lòng rời đi.
Trong phòng khôi phục lại sự an tĩnh ban đầu.
Một người nằm trên giường, một người đứng bên cạnh giường, cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, cũng không ai chịu lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.
Cô gái này, nhỏ nhắn, yếu ớt như vậy, tưởng chừng một tay cũng có thể nhấc bổng cô lên nhưng lại là người duy nhất có thể khơi dậy hứng thú nơi hắn, hứng thú của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.
Tầm mắt của Tống Cẩn Hành chậm rãi dời từ trên mặt cô xuống dưới, ngừng lại một chút nơi chiếc áo thun màu đen của mình lúc này đang được khoác trên người cô, một ngọn lửa vô danh lại bắt đầu chậm rãi bùng lên...
Smith đáng chết này, lại còn dám ra lệnh cho hắn không được đưa bất kỳ người nào quay về đảo sao?! Thực nực cười, ông ta tưởng rằng mình là ai chứ? Hắn muốn đưa người nào trở về chẳng lẽ lại còn phải chờ lệnh của ông ta hay sao?
Cô gái này, đã gây cho hắn hứng thú thật lớn cho nên, hắn không đưa cô theo cùng mình không được, bất kể Vân Phi Dương có theo chân họ hay không, bất kể Smith có đồng ý hay không kết quả cũng sẽ như vậy.
Nhưng trước khi đưa cô trở về đáo, hắn phải giúp cô thoa thuốc trước đã, vừa nãy quả thực hắn đối đãi cô có hơi thô lỗ một tí.
Cái gì?! Anh Cẩn Hành vừa lên tiếng câu đầu tiên lại là bảo cô cởi quần áo. Phạm Tuyết Chân ngây ngẩn cả người, cô thực sự bị dọa đến! Cô không muốn! Hai tay vòng ở trước ngực sít sao che lấy, đôi mắt to trong suốt tràn ngập sợ hãi nhìn hắn trừng trừng.
'Cởi.' Tống Cẩn Hành quát một tiếng, trong giọng nói đã lộ một chút bực dọc.
Nhìn vẻ yếu đuối đáng thương của cô kìa, giống như hắn lại bắt đầu giở thói bạo lực với cô vậy! Tuy rằng hắn thực sự rất muốn, rất muốn làm như vậy.
'Chúng...chúng ta có thể nói chuyện không?' Tuy rằng ánh mắt của hắn rất đáng sợ, thái độ lại nóng nảy thô lỗ nhưng Phạm Tuyết Chân vẫn cố lấy hết can đảm lên tiếng.
Bọn họ cần phải nói cho rõ ràng, tuy rằng hiện giờ hắn đã không còn nhớ ra cô.
'Giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả.'Hắn hoàn toàn không có hứng thú trò chuyện với phụ nữ, loại hứng thú mà hắn có đối với cô chính là áp cô xuống giường, hưởng thụ thân thể ngọt ngào và đầy mê đắm kia nhưng hiện giờ dường như không quá thích hợp để làm chuyện đó. Tống Cẩn Hành hơi khom người xuống, đưa tay định kéo cô gái trên giường đến gần mình hơn để thuận tiện cho việc bôi thuốc, nào ngờ Phạm Tuyết Chân lại tưởng rằng hắn lại muốn làm chuyện đó với cô, sợ đến nỗi vội vàng lồm cồm bò dậy, cả người rụt về góc giường cách xa hắn nhất khiến bàn tay Tống Cẩn Hành chỉ chộp được vào khoảng không.
Lê thân thể mềm yếu không còn chút sức của mình chậm rì rì trượt xuống chiếc giường lớn kia sau đó run rẩy dán cả người lên tường.
Tống Cẩn Hành nhướng cao đôi mày rậm, ánh mắt như đuốc đăm đắm nhìn đôi chân thon dài lộ ra bên ngoài chiếc áo thun đen của mình, trắng nõn, thon thả, mịn màng, đẹp như được khắc ra từ một khối bạch ngọc.
Ánh mắt hắn càng lúc càng thêm lửa nóng, ừm, nếu như đã có thể đứng lên, vậy có phải hay không chứng tỏ là thân thể đã khôi phục lại rồi?
Tống Cẩn Hành ném tuýp thuốc trong tay xuống giường, bước từng bước một về phía Phạm Tuyết Chân, ánh mắt tràn đầy sự ham muốn chiếm hữu.
Phạm Tuyết Chân bị vẻ mặt này của hắn dọa sợ đến chết khiếp, bộ dạng hắn giống như chỉ muốn nuốt cô vào bụng vậy. Không được, cô chịu không nổi sự thô lỗ của hắn, cô không muốn anh Cẩn Hành trở nên như vậy...
Cô vừa thở dốc vừa vô lực nhìn hắn tiến về phía mình càng lúc càng gần...
Cuối cùng, khi cả người hắn áp sát vào người cô, hai tay chống lên tường bao vây cô trong phạm vi khống chế của mình, ánh mắt tràn đầy hứng thú từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt khiếp sợ của cô.
'Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời một chút, tôi sẽ không sử dụng bạo lực với em.'
Đây...đây là lời an ủi của sư tử trước khi xé xác con mồi đó sao?
Phạm Tuyết Chân nhìn gương mặt cương nghị quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia, người đàn ông đang đứng trước mặt cô đây, rõ ràng là anh Cẩn Hành, là người cô yêu, là cha của con cô, nhưng sao bây giờ anh ấy lại trở nên xa lạ như thế này.
Trong đầu của anh ấy giờ đã hoàn toàn không còn cô, cho nên, tất cả những dịu dàng âu yếm từng có cô đều sẽ không còn được thấy từ trên người người đàn ông này nữa.
Cô phải làm sao đây?
Vừa nghĩ tới chuyện Vân đại ca dặn dò lúc nãy, Phạm Tuyết Chân cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại.
'Anh...anh đừng làm bậy nha.' Nhìn bộ dạng hắn bây giờ, tuy rằng toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra dục vọng và ý thức chiếm hữu nhưng vừa nãy vẫn còn nói những lời an ủi cô kia mà, chắc vẫn còn một chút xíu cơ hội để nói chuyện rõ ràng với nhau chứ?
'Làm bậy? Hiện giờ mới bảo đừng liệu có phải trễ quá rồi không?' Bọn họ sớm đã làm bậy rồi! Còn không chỉ một lần! Bàn tay to của người đàn ông nhẹ nhàng sờ gương mặt của cô gái, cảm thụ xúc cảm mềm mại từ làn da cô, trong mắt lóe lên một tia nhu hòa mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.
'Em...em đã kết hôn...' Tuy rằng hôn lễ của họ còn chưa kịp cử hành.
'Tôi không ngại.'
Nhưng cô ngại!
'Em...em không muốn cùng anh...'
'Không muốn cũng phải muốn. Vân Phi Dương đã không cần em nữa, cho nên, từ nay về sau ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, nghe rõ chưa?' Hắn đã bảo James chuẩn bị tàu ngầm, trễ nhất là ngày mai có thể đưa vật nhỏ này về đảo.
Lời của Smith đối với hắn mà nói cũng chỉ như gió thoảng qua tai, cho dù Vân Phi Dương lúc này mang phần tư liệu đó hai tay dâng lên cho hắn hắn cũng sẽ không trả cô gái này cho tên kia, tuyệt đối không!
Hơi thở của hắn vờn trên mặt cô khiến Phạm Tuyết Chân có chút hoảng hốt còn thân thể hắn thì trực tiếp áp sát đến. Hai tay cô yếu ớt chống đỡ trước ngực hắn, không kìm lòng được thấp giọng gọi, 'Anh Cẩn Hành...'
Cách xưng hô đó khiến đôi mắt âm trầm của Tống Cẩn Hành vụt lóe lên, bàn tay thô dày dùng sức bóp chiếc cổ mảnh khảnh của cô, 'Sau này không cho phép nhắc đến cái tên kia trước mặt tôi.'
Cái tên mà cô thường gọi trước mặt hắn đó luôn gây cho hắn một cảm giác quen thuộc nào đó nhưng lại không có cách nào nắm bắt được, mà hắn thì cực kỳ không thích cảm giác không nắm bắt được thế này.
'Anh...anh thả em ra trước đi...' Phạm Tuyết Chân bị hắn bóp cổ có chút không thở nổi, yếu ớt gọi.
Thả cô ra? Được thôi, hắn cũng không muốn bóp chết con mồi của mình.
Đồng thời với lúc thả lỏng tay ra, hắn cúi đầu cường thế ngăn chặn chiếc miệng nhỏ của cô...