'Anh là một người vô dụng như vậy, tại sao còn quan tâm đến anh?' Hắn cảm thấy mình thực sự bị sự yếu đuối của bản thân đánh bại rồi.
'Không được nói bản thân mình như vậy.' Lần đầu tiên Giang Tâm Đóa dùng giọng nghiêm túc như vậy phản bác hắn, cùng với câu nói, cô ôm chầm lấy hắn, cho dù không thể giống như hắn ôm trọn cô vào lòng, cô cũng vẫn muốn ôm hắn, 'Trong lòng em anh là người đàn ông tài giỏi nhất, là người chồng tốt nhất, người cha gương mẫu nhất. Không ai có thể so sánh với anh.'
'Nếu như sau này anh không nhìn thấy được thì sao?' Hắn ôm ngược lại cô, rất dùng sức, rất dùng sức!
'Em không quan tâm. Anh không nhìn thấy thì em sẽ là đôi mắt của anh. Anh muốn nhìn cái gì, muốn làm gì, em sẽ giúp anh. Cho dù trời có sụp xuống, hai chúng ta cùng chống đỡ. Lần này anh đừng hòng dùng bất cứ lý do gì để đuổi em đi. Phạm Trọng Nam, em yêu anh! Đời này kiếp này chỉ yêu anh cho nên, bất kể anh trở thành thế nào, anh vẫn là người em yêu nhất. Em sẽ luôn ở bên cạnh anh...'
Đời này, chỉ cần hắn không bỏ, cô sẽ không rời!
Cho dù chuyện gì trong quá khứ đã xảy ra thì nó cũng đã qua rồi, từ giờ phút này trở đi cô vẫn sẽ luôn ở bên cạnh hắn, bất luận là vinh quang hay khó nhọc, lúc hắn cần cái ôm của cô, lúc hắn cần sự ủng hộ của cô, lúc hắn cần sự an ủi của cô, bất kỳ lúc nào, hắn vẫn sẽ luôn có cô kề bên.
Xoa dịu cảm xúc của hắn, cùng hắn ăn cơm tối, dìu hắn về phòng tra thuốc nhỏ mắt rồi cho hắn nằm nghỉ xong Giang Tâm Đóa mới đến phòng của hai con xem thử.
Hai đứa nhỏ đã rất tự giác tắm rửa xong đang chuẩn bị lên giường ngủ còn Phạm Uyển Viện thì đang ngồi nói chuyện phiếm với chúng.
'Mẹ, qua đây ngồi nè!' Thấy bóng cô ở cửa, Giang Bối Bối hớn hở vẫy tay.
Đi đến bên chiếc giường nhỏ, Giang Tâm Đóa ngồi xuống ôm con gái vào lòng, hôn lên đôi má phúng phính của con.
'Ba nghỉ ngơi rồi sao?' Phạm Dật Triển gập quyển sách trên tay lại đặt xuống bàn.
Giang Tâm Đóa gật nhẹ đầu, 'Không còn sớm nữa, các con cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi học.'
'Mẹ, vậy ba có còn tức giận nữa hay không?' Giang Bối Bối lo lắng nhất chính là điểm này. Ba một khi tức giận lên, bộ dạng thực sự rất đáng sợ.
Yêu thương sờ đầu con gái, cô dịu giọng đáp, 'Không đâu, vừa nãy ba đã hứa với mẹ rồi sẽ không tùy tiện nổi nóng nữa đâu. Ngày mai ba sẽ xin lỗi con, tha thứ cho ba, được không?'
Giang Bối Bối rất hào phóng gật đầu, 'Chỉ cần ba đừng nổi nóng với mọi người như hôm qua là được rồi, con sẽ tha thứ cho ba.'
'Ngoan lắm. Đi ngủ sớm đi hai đứa. Mẹ có chuyện muốn bàn với Sara một chút.'
Bởi vì ba tức giận nên Bối Bối hôm nay một mực đòi ngủ với anh trai, Giang Tâm Đóa chỉ đành chìu theo ý con.
Giúp hai đứa nhỏ đắp chăn xong, tắt đèn, Giang Tâm Đóa và Phạm Uyển Viện cùng rời khỏi phòng.
'Đóa Đóa, có phải Frank nó...' Phạm Uyển Viện lo lắng hỏi.
'Anh ấy không sao.' Giang Tâm Đóa mỉm cười, sự yếu ớt của hắn lúc này khiến cô đau lòng, càng cảm thấy bản thân chính là chỗ dựa để hắn có thể vượt qua được giai đoạn khó khăn này, cô cần phải giúp hắn, không thể tiếp tục như thế được nữa, 'Cháu muốn đưa Phạm Trọng Nam rời khỏi Luân Đôn một thời gian.'
Vừa nãy lúc ngồi ăn tối với hắn cô đã bắt đầu suy nghĩ về chuyện này. Thấy con gái sợ ba tức giận đến như vậy, cô càng hạ quyết tâm phải đưa hắn rời khỏi Luân Đôn để tâm trạng khuây khỏa hơn.
Hắn không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng cái gì cũng không thể làm của mình, càng lo lắng hình ảnh người cha cao to uy mãnh trong lòng các con bị tiêu diệt không còn sót gì.
Cô muốn đưa hắn đến một nơi chỉ có hai người để hắn thoải mái dưỡng bệnh, cố gắng giúp hắn khôi phục lại lòng tin.
Tuy rằng nếu cả cha mẹ đều không có ở nhà đối với hai đứa nhỏ mà nói là không tốt lắm nhưng cũng may là các con cô rất độc lập, ở nhà lại có Phạm Uyển Viện chăm nom cho nên các con chắc chắn sẽ được chăm sóc rất tốt.
Hai đứa nhỏ đều rất hiểu chuyện, nhất định cũng hy vọng ba mình có thể mau chóng khỏe lại.
Rời khỏi Luân Đôn? Định đi đâu?' Phạm Uyển Viện hơi nhướng mày, bà cũng biết, với tình huống hiện giờ của Frank, đúng là hắn cần một nơi yên tĩnh để dưỡng bệnh thì tốt hơn.
Huống gì tính tính của hắn càng lúc càng dễ nổi nóng, e là sẽ làm hai đứa nhỏ sợ.
Một người đàn ông đã quen khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay giờ đôi mắt đột nhiên mất đi ánh sáng thì có khác gì từ trên đỉnh cao rơi xuống vực sâu, hắn làm sao có thể chịu nổi? Hoàn cảnh mới có lẽ sẽ khiến tâm tình của người bệnh thay đổi tốt hơn, trước đây không phải bà cũng nhất quyết kéo Lạc Khải ra ngoài du lịch là vì vậy sao?
'Cháu chưa biết nữa. Lát nữa cháu hỏi Phạm Trọng Nam xem muốn đi đâu.'
'Cô ủng hộ hai đứa. Cứ yên tâm về hai đứa nhỏ, cô sẽ chăm sóc chúng thật tốt. Frank thì giao cho cháu.'
'Cháu nhất định sẽ giúp anh ấy vượt qua.' Giang Tâm Đóa nói một cách cực kỳ có lòng tin.
***
Trở về phòng, thấy Phạm Trọng Nam vẫn đang nằm im trên giường như Giang Tâm Đóa biết hắn vẫn chưa ngủ. Cô đi đến ngồi xuống bên giường, cúi xuống nhìn hắn, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt theo những đường cong cương nghị của cằm dưới, trước đây mỗi ngày đều xử lý sạch sẽ, giờ đã mấy ngày rồi chưa cạo, râu đã mọc dài thấy rõ...
Ngài mai cô sẽ thử giúp hắn cạo râu xem sao, như vậy nhìn mới có tinh thần một chút, không biết hắn có chịu hay không nữa...
'Phạm Trọng Nam...' Cô nằm xuống bên cạnh hắn, theo thói quen hắn duỗi tay để đầu của cô có thể gác lên vai mình. Cho dù không nhìn thấy nhưng hắn vẫn muốn cho cô một bờ vai vững chắc để dựa vào cùng một vòng tay ấm áp.
Căn bản là không dám tưởng tượng, nếu như cô không có ở bên cạnh hắn, hắn sẽ sống thế nào nữa.
Tuy rằng vẫn im lặng không nói một lời nhưng thấy hắn chủ động mở vòng tay ôm cô vào lòng, Giang Tâm Đóa biết hắn không còn tức giận nữa.
Cô dán mặt lên ngực hắn, hai tay vòng qua thắt lưng tinh tráng, ôm siết không rời, nghe tiếng tim đập đều đều bên tai, cảm nhận độ ấm và hơi thở quen thuộc của hắn, đôi môi nhẹ câu lên một nụ cười, cảm giác này, thật sự quá tốt đẹp.
Hắn đang ở bên cạnh cô nha!
'Chúng ta rời khỏi Luân Đôn một thời gian được không?' Cô nhỏ nhẹ hỏi, bởi vì mặt dán sát lên ngực hắn, cô rõ ràng cảm nhận được thân thể hắn khẽ chấn động.
Rời khỏi Luân Đôn để làm gì? Đi đâu? Hắn với cô sao?'
'Tại sao?' Hắn trầm giọng hỏi.
'Chẳng có tại sao cả. Chúng ta thay đổi hoàn cảnh khác cho khuây khỏa, cứ coi như anh bù lại cho em tuần trăng mật đi. Trước đây công việc của anh bận rộn như vậy, cũng chưa có thời gian cùng em, giờ tranh thủ lúc này có thời gian, chúng ta đi được không?'
Nếu như không phải sợ hắn tưởng cô thương hại mình, cô còn định học theo hắn, trước tiên ép hắn đi đăng ký kết hôn trước.
'Không được.' Hắn không cần suy nghĩ lập tức cự tuyệt.
Cô muốn đi đâu? Dẫn theo một người mù dở như hắn thì có thể đi đâu được chứ? Chỉ riêng chăm sóc hắn thôi cũng đủ khiến cho cô mệt nhoài rồi, huống gì hắn lại không muốn người khác dùng ánh mắt khác thường (hay thương hại) nhìn mình.
Một người đẹp đi cùng một tên mù, có khác gì người đẹp và quái vật đâu chứ?
'Chỉ hai người chúng ta thôi. Không phải em muốn đi chơi, chỉ là muốn tìm một nơi yên tĩnh để sống một thời gian thôi, muốn thật tốt thể nghiêm một lần thế giới hai người, chuyện gì cũng không cần lo nghĩ, không cần quan tâm, tốt biết mấy. Phạm Trọng Nam, đồng ý với em đi, được không? Chúng ta cùng đi. Các con sớm muộn gì cũng sẽ trưởng thành, sau này chúng có cuộc sống riêng của mình, sẽ không giống như bây giờ cần có chúng ta bầu bạn đâu.'
'Em muốn đi đâu?' Giọng nói mang đầy khát vọng của cô làm rung động một sợi dây cảm xúc nào đó sâu tận đáy lòng, hắn không còn phản đối nữa.
'Anh cứ quyết định đi. Anh muốn đi đâu em sẽ đi với anh.'
Phạm Trọng Nam suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói, 'Moscow.'
Nơi đó, nơi hạt mầm tình yêu đầu tiên của họ nảy mầm, nơi chứng kiến sự chấp nhất dại khờ nhất mà cũng chân thật nhất của hắn.
Hắn muốn đưa cô đến đó thăm lại lần nữa, chỉ có hai người họ, nơi đó có một chỗ, chỉ thuộc riêng hai người.
'Được.' Cô cười ngọt ngào đáp lời.
Hắn đưa tay âu yếm vuốt mái tóc mềm của cô, nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.