Phạm Trọng Nam hít sâu một hơi, nếu như có không lên tiếng trước, hắn thực sự sợ mình nói sai điều gì sẽ khiến cô tức giận đến bỏ đi cho nên chỉ đành im lặng không nói một lời.
'Công việc cần.'
Công việc cần thì có thể đốt phổi như vậy sao? Nhưng câu này Giang Tâm Đoá nói không nên lời.
'Đối với sức khỏe không tốt.' Một ngày vợ chồng ngàn ngày ân nghĩa, dù hắn đã từng có lỗi với cô, dù rằng cô từng hận hắn vô cùng nhưng sau khi hắn đã tự đâm mình một dao thì cô đã quyết định không còn so đo nhiều với hắn nữa.
Đời người ngắn ngủi như vậy tại sao cứ phải sống mãi trong hận thù làm gì?
Nhưng không hận không có nghĩa là họ có thể bắt đầu lại từ đầu. Cứ xem như hắn là một người bạn đã quen biết lâu năm là được.
'Sao em lại đến Luân Đôn?' Hắn điềm tĩnh hỏi.
Nếu theo mức độ chán ghét của cô dành cho hắn từ trước đến giờ thì chắc không phải đến tìm hắn rồi, thế nhưng cô lại chân thực xuất hiện trước mặt hắn. Chẳng lẽ cô đã biết chuyện của con trai nên đến tìm hắn hỏi tội sao? Trong lòng thầm suy đoán như vậy nhưng hắn lập tức phủ định ngay. Nếu như cô biết hắn dấu cô chuyện quan trọng như vậy từng ấy năm, với tình yêu thương cô dành cho con như thế thì làm sao cô có thể ngồi yên bình tâm tĩnh khí nói chuyện với hắn như vậy?
Vậy cô...
'Đến thăm em trai, thuận tiện thăm một người bạn...' Dù sao Phạm Uyển Viện cũng sống ở Luân Đôn, nói như vậy cũng không sai.
Nhưng Phạm Trọng Nam nghĩ tới lại là Nguỵ Nhất Minh! Điều này khiến lửa giận trong lòng hắn chợt bốc lên.
'Đi một mình?'
'Không phải.' Cô có cần đem chuyện mình đứa con gái theo cùng nói với hắn không nhỉ? Nhưng vừa nhớ tới năm đó cô ôm con gái từ Mỹ sang tận đây tìm hắn, hắn ngay cả liếc mắt nhìn một lần cũng không thèm thì cảm giác chua xót lại dâng lên trong lòng. Dù sao bây giờ hắn cũng không phải ốm nặng như cô tưởng tượng nên cô quyết định không chủ động nhắc tới.
'Đi với ai?' Cô không muốn nhắc tới nhưng hắn lại không chịu cứ thế bỏ qua.
'Bối Bối.'
Nghe cô nói như vậy đôi mày Phạm Trọng Nam lại chau lại, 'Con bé đang ở đâu?'
'Ở khách sạn.'
'Em dám để con bé một mình ở khách sạn sao?' Cho dù ở khách sạn có bảo mẫu riêng thì cũng không nên.
'Lạc Tư cũng ở đó!'
'Hai người cùng hắn đến Luân Đôn?' Sắc mặt Phạm Trọng Nam chợt trở nên âm trầm đến đáng sợ.
'Ừ!' Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng Giang Tâm Đoá vẫn gật đầu. Nhưng cô không hy vọng hắn hiểu lầm quan hệ giữa mình với Lạc Tư khiến cho hai anh em mất tình cảm, nên bồi thêm, 'Nhưng Lạc Tư đến Luân Đôn là có việc riêng, tiện đường nên bọn em đi chung thôi.'
Đến Luân Đôn có việc riêng? Công việc ở Phạm thị hắn đã bàn giao xong cả rồi, còn công việc gì đáng nói nữa chứ?
'Lạc Tư đang theo đuổi em.' Hắn đột ngột thốt ra một câu, không phải nghi vấn mà là một câu khẳng định.
Cho dù thực sự là có người muốn theo đuổi của cô thì cũng không đến lượt hắn quản chứ?!
'Nếu không có việc gì khác, em đi trước.'
Người cũng đã gặp rồi, nói chung là không chết được. Những lời cần nói cũng đã nói rồi, cô còn ở đây làm gì?
'Không được đi!' Phạm Trọng Nam đưa tay chặn cô lại, thân thể cũng dịch về phía cô, hai tay chống lên thành ghế sofa nơi cô ngồi, từ trên cao nhìn xuống cô một cách chăm chú: 'Nói cho rõ ràng mọi chuyện!
Haizz, người này quả nhiên là duy trì phong độ không được bao lâu, cái tính ngang ngược và bá đạo lại lộ ra nữa rồi!
'Em chẳng có gì để nói.' Cô xoay mặt sang hướng khác không thèm nhìn hắn, mùi thuốc lá trên người hắn toát ra khiến đầu óc cô có chút choáng váng.
'Em đang kết giao với hắn sao?' Hắn không hỏi cho rõ ràng đáp án thì quyết không chịu thôi.
'Bọn em chỉ là bạn bè.' Hai tay Giang Tâm Đóa đẩy lồng ngực rắn rỏi đang không ngừng áp xuống kia nhưng hắn chẳng hề lay chuyển, 'Em muốn cùng người nào kết bạn cũng không cần xin phép anh, đúng không?'
'Đừng nói cho anh biết là em không biết hắn thích mình!' Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói, 'Đàn ông trước giờ đều không thể nào cùng một cô gái kết bạn đơn thuần như vậy, em có hiểu không?'
Ít ra hắn trước giờ luôn kinh thường kết bạn với phụ nữ, ngay cả trên thương trường cũng vậy.
'Em mặc kệ Lạc Tư nghĩ thế nào, em vẫn xem anh ấy là bạn tốt. Anh đừng cứ mãi đem suy nghĩ của mình áp đặt lên người khác. Không phải ai cũng vô tình vô nghĩa lại ngang ngược không nói lý lẽ như anh.'
Phải, hắn ở trong lòng cô giờ chỉ là một người vô tình vô nghĩa lại ngang ngược không nói lý lẽ!
Chết tiệt! Bàn tay đang đặt trên thành ghế nắm lại thành nắm đấm, nặng nề đấm lên chiếc sofa bằng da thật phát ra một tiếng vang trầm đục dọa Giang Tâm Đóa sợ đến giật nảy mình, lại nhìn sắc mặt âm trầm của hắn cùng đôi mắt như đang bốc lửa kia, cô càng thêm khẩn trương, chỉ sợ hắn lại làm ra chuyện gì ngoài sức tưởng tượng của mình.
Giang Tâm Đóa run giọng, 'Anh...anh...đã nói...sẽ không lại ép em...'
Cô hối hận rồi, thật sự hối hận rồi!
Cô không nên đơn độc đến tìm hắn!
Người đàn ông này tính tình ngang ngược không đổi, cô như vậy không phải tự dâng mình vào miệng cọp hay sao?
'Trong mắt em, anh chỉ là một người đàn ông chỉ biết ép buộc phụ nữ thôi sao?' Lồng ngực rắn rỏi phập phồng chứng tỏ hắn đang cực lực đè nén cơn giận, chỉ sợ thực sự lần nữa làm cô sợ.
Anh vốn là vậy mà!
Nhưng Giang Tâm Đóa không dám thẳng thừng trả lời chỉ sợ chọc hắn càng thêm tức giận. Bằng vào những kinh nghiệm mà bản thân trải qua trước đây cô biết, người đàn ông này tuyệt đối, tuyệt đối không thể chọc.
Cho nên, cô cắn chặt môi không nói.
Cho dù cô không lên tiếng thừa nhận nhưng từ vẻ mặt của cô Phạm Trọng Nam đã có thể nhìn ra đáp án. Cô đúng là đã nghĩ như vậy!
Cô đã nghĩ hắn là như thế rồi, hắn không làm gì, vậy không phải rất có lỗi với bản thân sao?
Người con gái mà hắn ngày nhớ đêm mong đã ở ngay trước mắt, cô đang mở to đôi mắt trong trẻo nhìn hắn, chiếc miệng nhỏ nhắn hơi hé ra, đôi môi anh đào hồng nhuận nổi bật trên làn da trắng nõn như sứ, nhất là mùi hương hoa bách hợp nhàn nhạt thuộc về riêng cô không ngừng truyền vào khoang mũi, kích thích từng tế bào thần kinh của hắn...
Thân thể hắn càng áp xuống, đang định bất chấp tất cả ôm lấy cô thì di động trên bàn lại rất không thức thời đổ chuông.
Chỉ nghe tiếng chuông thôi là đã biết ai gọi đến rồi.
Điện thoại của ai cũng tạm thời không cần nghe nhưng cú điện thoại này thì không được.
Hắn áo não đứng thẳng dậy, đi về phía bàn làm việc.
Lúc này không đi thì còn đợi đến lúc nào? Sau này mặc kệ Sara nói gì cô cũng sẽ không bao giờ đơn độc đi tìm hắn nữa.
Tuyệt đối không!
Giang Tâm Đóa đứng lên khỏi sofa, chỉnh trang lại y phục rồi cầm lấy túi xách xông ra ngoài.
Phạm Trọng Nam ấn phím đón nghe, đầu bên kia lập tức truyền đến tiếng của Phạm Dật Triển, 'Ba, ba còn đang bận sao?'
Hắn nhìn thấy cô đã đặt tay lên tay nắm cửa, do dự một hồi cuối cùng vẫn quyết định không đuổi theo.
'Ừ. Tan học rồi?' Lúc hắn hỏi câu này, Giang Tâm Đóa đã ra khỏi phòng.
'Con đến công ty tìm ba.' Lúc này Phạm Dật Triển đang xốc ba lô trên vai bước vào thang máy chuyên dụng, nhìn những con số đang nhảy nhót không ngừng, 'Sắp tới văn phòng của ba rồi.'
Cái gì? Con trai đến công ty tìm hắn?
Vậy liệu họ có đụng mặt nhau không?
'Giờ con đang ở đâu?' Phạm Trọng Nam vừa cầm điện thoại vừa rảo bước đi ra.
'Trong thang máy.'
'Sau khi thang máy đến, con đừng ra ngoài.'
'Hả?' Nghe ba mình dặn như vậy, Phạm Dật Triển ngạc nhiên vô cùng nhưng đã không kịp rồi bởi vì vừa đến nơi thì cửa thang máy đã tự động mở ra, mà trong khoảnh khắc đó, một cô gái tóc dài đen nhánh, vóc dáng mảnh khảnh, trên người là chiếc váy dài bằng lụa trắng đi như chạy qua trước mặt cậu bé.
Khoảnh khắc mà bóng dáng cô gái ấy lướt qua, trái tim Phạm Dật Triển chợt đập nhanh hơn mấy phần.
Cô gái mà ngay cả mặt còn chưa thấy rõ ấy lại mang đến cho cậu nhóc một cảm giác quá mức mãnh liệt, bất chấp lời dặn của ba không được đi ra khỏi thang máy, cậu nhóc cầm điện thoại trong tay, trước khi thang máy kịp đóng cửa, nhanh chân phóng ra.
Nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh kia bước vào một thang máy khác, lúc cậu nhóc chạy qua thì cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại, dù vậy cậu nhóc vẫn kịp nhìn thấy một bên sườn mặt của cô gái kia.
Sau đó, cửa thang máy đã khép hẳn lại.
Phạm Dật Triển vác ba lô trên vai ngẩn ngơ nhìn cửa thang máy sớm đã khép chặt lại kia.
Cô gái này là...
'Andy, đứng ở đó làm gì?' Phạm Trọng Nam đi đến trước thang máy, nhìn thấy con trai đang ngơ ngẩn đứng đó thì sốt ruột hỏi.
Chắc là hai người không đụng mặt nhau đấy chứ? Bất kỳ người nào chỉ cần nhìn thấy Bối Bối, lại nhìn thấy Phạm Dật Triển thì tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua mà không chút hoài nghi huống gì người đó là Đóa Đóa.
Nhưng hắn chỉ thấy con trai đứng đó một mình.
'Ba...' Phạm Dật Triển chậm rãi xoay người lại, chiếc cằm nhỏ ngưỡng cao, cố gắng nhìn thẳng vào ba mình.
'Sao vậy?' Phạm Trọng Nam cúi xuống nhìn con hỏi, 'Ai đưa con qua đây?'
'Sara.' Phạm Dật Triển trả lời theo sự thực, 'Sara nói ở văn phòng của ba có người rất muốn gặp con.'
Phạm Trọng Nam ngẩn người, hắn biết ý của Phạm Uyển Viện, bà là muốn con trai gặp mặt Đóa Đóa nhưng tại sao không nói trước với hắn một tiếng? Mà giờ cô đã đi rồi, còn hắn thì vẫn chưa chuẩn bị sẽ dùng cách gì để con trai với cô gặp mặt.
'Cô ấy đi rồi.' Phạm Trọng Nam vuốt nhẹ tóc con trai, 'Nếu như đã đến rồi thì đợi ba xử lý xong công việc rồi buổi tối cùng nhau về nhà.'
Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bận rộn với kế hoạch đầu tư của chính phủ anh khiến cho bản thân quá mệt mỏi, vừa chạm gối là đã ngủ còn con trai thì lại ở chỗ Phạm Uyển Viện bên đó, hắn cũng không có gì không yên tâm.
Nhưng hai cha con đúng là đã có một thời gian không ở cùng nhau rồi, nếu như để cô biết được, nhất định sẽ mắng hắn một trận cho xem.
Hay là, lần này cô đến Luân Đôn chính là một thời cơ tốt để họ gặp mặt?!