Buổi tối ở Paris luôn náo nhiệt đến say người nhưng trong gian phòng sang trọng trong khách sạn, Dương Dung Dung chẳng có tâm trạng đâu mà thưởng thức cảnh đêm.
Lúc này cô đang ngồi trước máy tính xem báo cáo tài chính năm vừa qua của công ty, những con số chi chít trên đó khiến cô xem đến đầu váng mắt hoa nhưng lại cắn răng bắt buộc mình phải tiếp tục xem.
Lúc Lý Triết nghe xong điện thoại của boss, từ ban công bước vào thì thấy cô chống tay dưới cằm, mặt ủ mày chau bộ dạng rất khổ não lại rất nghiêm túc, ngay cả hắn vào lúc nào cô cũng không hay biết.
Đôi mắt tinh anh lướt nhanh qua những con số trên màn hình vi tính trước mặt cô, Lý Triết rất nhanh phát hiện ra lỗ hổng.
'Đây là báo cáo tài vụ tệ hại nhất mà anh từng được đọc.' Hắn không chút lưu tình chỉ ra.
'Đầu tư thất bại, cho dù không gọi là thất bại thì cũng là miễn cưỡng hòa vốn thôi.'
'Thật sự là tệ như vậy sao?' Tuy rằng ngày thường cô ngoài miệng luôn không phục hắn nhưng đối với năng lực và biểu hiện của hắn, Dương Dung Dung không thể không khâm phục.
Hơn nữa hắn chỉ nhìn một chút đã có thể chỉ ra vấn đề nằm ở đâu.
Phần báo cáo tài chính này đích thực là do ba cô dặn riêng cô xem xong phải chỉ ra được vấn đề nằm ở đâu nhưng những khoản đầu tư này đều là do mẹ kế cô Ngụy Cẩn Nhan, người năm ngoái mới được điều vào bộ phận đầu tư của công ty phụ trách. Trước đây người phụ nữ họ Ngụy này là thư ký của ba cô, sau đó thì người ta không có cốt khí của cô bị bà ta quyến rũ mà đồng ý cưới về nhà họ Dương.
Không chỉ cưới về nhà mà ba cô còn điều bà ta đến bộ phận đầu tư tham gia một số nghiệp vụ của công ty. Đáng tiếc là, dã tâm lớn nhưng năng lực của bà ta lại quá kém.
Chứ còn gì nữa, sự thực đã bày ra trước mắt. Cho dù bà ta đưa cả con gái mình vào công ty thì cũng đừng hòng vì thế mà chiếm được tí gì.
'Tệ đến không thể tưởng.' Đứng sau lưng cô, hắn hơi khom xuống, gần như ôm trọn lấy cô trong tay mình, một tay di chuột, chỉ ra những lỗ hổng trong bản báo cáo tài chính này, giải thích từng điểm một với cô.
'Hiểu chưa?' Lý Triết giảng một hồi rồi cúi xuống hỏi bên tai cô.
'Yes!' Dương Dung Dung ngoảnh lại mỉm cười với hắn, vừa nãy bởi vì quá chuyên tâm vào bản báo cáo nên không phát hiện, giờ mới nhận ra tư thế của hai người thật quá sức thân mật, hắn đứng sau lưng cô, hai tay chống lên bàn, gần như là ôm cả người cô vào lòng mà hơi thở nóng rực của hắn thổi qua tai khiến cô có chút không được tự nhiên.
Tuy rằng quan hệ giữa họ sớm đã không đơn thuần, nhưng chỉ hạn chế trên giường thôi, thành thực mà nói, những lần họ bên nhau chưa bao giờ an tĩnh như vậy, ngoại trừ lần này.
Khó được một lần Lý Triết không lạnh lùng, không châm chọc, điều này thực sự khiến cô thấy không quen.
Hắng giọng, cô cúi thấp đầu, 'Anh qua tìm em có việc gì?'
Nhiều chuyện trên đời này sao mà trùng hợp đến thế, họ chẳng những ở cùng một gian khách sạn, hơn nữa còn ở chung một tầng lầu.
Còn ba cô với đôi vợ chồng chưa cưới Lục Kỳ An và Ngụy Vũ Hà thì lại ở một tầng khác, bằng không cô cũng sẽ không lớn mật như vậy dám cho hắn tiến vào, cô không muốn bị người khác nắm lấy điểm yếu của mình, ít ra là trước khi hai người công khai mối quan hệ.
Hôm đó nói muốn thử cùng Lý Triết bắt đầu nhưng mấy hôm nay ai đều bận chuyện của người nấy, mãi đến hôm nay khi hắn đến gõ cửa phòng cô, họ mới có cơ hội ở bên nhau.
Nhưng hắn vừa vào cửa thì điện thoại đã reo lên, đợi đến khi hắn nói xong điện thoại thì họ lại bắt đầu bàn công sự.
Một đôi nam nữ muốn tìm hiểu nhau, muốn gần gũi nhau thì phải làm thế nào Dương Dung Dung hoàn toàn không biết bởi vì kinh nghiệm yêu đương của cô chỉ là con số không.
Tuy rằng cô tính tình sảng khoái như một cậu con trai nhưng lúc này đây, Dương Dung Dung cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, ngượng ngập vô cùng.
Nghe giọng nói vẫn còn có chút khách sáo và xa cách của cô, đôi mắt tinh anh của Lý Triết lóe lên sau lớp kính, hắn nhấc tay, đứng thẳng người, khi thấy vẻ rõ ràng là thoải mái hơn hẳn của cô thì một ngọn lửa vô danh trong lòng bắt đầu bùng cháy.
Cô cự tuyệt thân cận với hắn đến vậy sao?
Chẳng lẽ hôm đó cô nói muốn thử tìm hiểu là thử như vậy đó sao? Xem ra một cô gái tính tình quá xấu thật sự không đáng yêu chút nào nhưng khi thấy cô lộ ra vẻ yếu đuối được giấu kỹ sau sự quật cường của mình lại khiến hắn không có cách nào rời đi được.
Vì không muốn phá vỡ sự hòa thuận không dễ dàng gì có được mấy này qua, Lý Triết cố gắng nén cơn giận trong lòng xuống, nhàn nhạt nói...
'Anh còn phải ở lại Paris mấy ngày nữa.'
Còn em thì sao? Lúc nào thì về nước? Nhưng những câu này ra đến miệng lại bị hắn cứng rắn nuốt ngược trở lại.
Rõ ràng cô là một cô gái nhỏ tuổi hơn hắn nhiều nhưng không hiểu sao đứng trước mặt cô, sự thành thục ổn trọng của hắn luôn có thể dễ dàng bị cô phá vỡ.
'Ờ. Hành trình của anh không cần nói cho em biết.' Dương Dung Dung có chút ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác, nhìn những con số chi chít trên màn hình, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả.
Nhịn! Mày đã không còn là một chàng trai trẻ không biết chuyện nữa, không cần phải so đo với một cô gái! Lý Triết không ngừng thôi miên bản thân.
'Bạn tốt của em phải đi Mỹ.' Suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn vẫn đem chuyện mà boss vừa báo với hắn qua điện thoại nói lại với cô. Tuy rằng boss không bảo hắn không được nói nhưng cũng không bảo hắn không thể không nói.
Nói đến cùng, có phải bản thân thích bị ngược đãi không? Cố gắng tìm một chủ đề không khiến hai người cãi nhau để nói, để có thể ở lại chỗ cô lâu một chút, nhưng nói không chừng sau đó lại bị cô chọc tức đến phải bỏ đi. Lý Triết thầm thở dài một tiếng trong lòng.
Hắn, rốt cuộc vẫn không qua được một chữ "tình"!
'Đóa Đóa đi Mỹ sao?'
Quả nhiên, vừa nhắc tới bạn tốt, Dương Dung Dung lập tức hào hứng ngước mặt lên, 'Tại sao đột nhiên lại đi Mỹ? Phụ nữ có thai ngồi máy bay có an toàn không? Vậy sau này em muốn đi thăm không phải là khó lắm sao? Phạm tiên sinh nghĩ gì vậy chứ?'
Một loạt câu hỏi như pháo nổ liên hồi khiến Lý Triết chau mày nhưng hắn lại không có cách nào trả lời cô dù chỉ là một câu, chuyện hắn biết, chuyện hắn không biết hắn đều không tiện nói.
'Đó là chuyện của hai vợ chồng boss.'
Sau cùng, hắn chỉ biết trả lời qua loa bằng câu nói như vậy, quả nhiên đổi lại là một cái lừ mắt của cô, 'Vậy anh nói cho em biết làm gì? Nói cũng như không nói. Hừm, không thèm nói với anh, em tự gọi điện thoại cho Đóa Đóa!'
Cá tính nói là làm của Dương Dung Dung trước giờ chưa từng thay đổi, cô cầm điện thoại lên định ấn số thì đã bị Lý Triết ngăn lại, 'Giờ ở Singapore đang là nửa đêm, em gọi cái gì chứ?'
'À, em quên.' Dương Dung Dung lè lưỡi.
Nhìn động tác đáng yêu của cô, mắt Lý Triết thoáng tối lại.
'Làm gì vậy?' Bị ánh mắt chằm chằm đó khiến cho có chút không được tự nhiên, Dương Dung Dung liếc nhìn hắn, 'Giờ mới phát hiện em đẹp sao?'
'Những cô gái đẹp em anh gặp nhiều rồi.' Nhìn vẻ tự sướng của cô, hắn nhịn không được trêu cô một chút.
Nào ngờ Dương Dung Dung lại vì câu nói đó mà sầm mặt xuống...
'Ý anh là, em so với những cô gái kia căn bản không là gì cả, phải không?'
'Anh đâu có nói như vậy.'
'Anh chính là có ý đó, còn ngụy biện.'
'Em..' Lời của Lý Triết còn chưa nói xong thì điện thoại trong túi lại lần nữa đổ chuông.
Hắn cầm điện thoại lên xem sau đó xoay người đi đến ban công đón nghe.
Tuy rằng hắn ở bên ngoài nghe điện thoại nhưng tiếng hắn vẫn rõ ràng truyền đến tai Dương Dung Dung.
Giọng nói đó dịu dàng cực điểm nói: 'Sao giờ vẫn chưa ngủ?", "Anh đang ở Paris, tạm thời chưa về ngay được.", "Muốn quà gì, anh mua cho em" gì đó, hừm, những câu này nếu như không phải nói cho con gái nghe, Dương Dung Dung cô tình nguyện chặt đầu xuống cho hắn làm banh đá.
Là cô gái hôm nọ đi cùng hắn mà cô gặp ở bên ngoài khách sạn Marina Bay Sands sao? Không phải hắn nói mình không có bạn gái sao? Vậy cô gái kia là ai?
Nhưng họ đã thỏa thuận là chỉ thử tìm hiểu nhau thôi, cũng không có ý muốn công khai, cô căn bản là không có quyền cũng không nên đi quản chuyện riêng của hắn.
Cô có gì phải tức giận chứ!
Rất nhanh Lý Triết đã nói điện thoại xong bước vào phòng,t hấy cô sụ mặt ngồi đó, hắn cho điện thoại vào túi, theo bản năng định giải thích, 'Điện thoại của...'
Không đợi hắn nói hết, cô đã lạnh nhạt ngắt lời, 'Xin lỗi, em không có hứng thú với chuyện riêng của anh. Nếu như không có chuyện gì khác, em còn phải làm việc, không có thời gian tiếp đãi anh.
Cô gái này! Thật sự là người có bản lãnh khiến người khác lúc nào cũng muốn bóp cổ chết cho xong!
Haizz, thôi đi, xem ra tối nay chắc họ không thể vui vẻ bên nhau được rồi, 'Anh đi đây!'
Hắn chỉ lưu lại ba chữ rồi xoay người không chút do dự rời khỏi phòng cô.
Có ai bảo anh đi đâu! Nghe tiếng sập cửa nặng nề, Dương Dung Dung cắn môi, quay lại nhìn chằm chằm những con số chi chít trên màn hình, cố bắt mình tập trung nhưng qua hồi lâu, cô thất bại nhận ra, một chữ mình cũng không xem vào.
Thì ra không có ai giảng giải, những con số kia trở nên thật đáng ghét, thật đáng ghét!
Tại hắn hết, tự dưng đến tìm cô làm gì chứ? Nếu như hắn không đến, cho dù cô không hiểu ít ra cũng không như bây giờ, tâm phiền ý loạn đến chỉ muốn đập nát chiếc laptop trước mặt mình.
Đều tại hắn hết, đến phòng cô lại nghe điện thoại của cô gái khác, hơn nữa còn dùng giọng dịu dàng như vậy nữa chứ!
Tất cả tất cả đều là lỗi của hắn!
"Phanh" một tiếng, cô dùng sức sập laptop lại, đứng dậy di ra ngoài.