Một câu của Thẩm Lâm Kỳ không chỉ có công khai quan hệ giữa hai người, mà còn khiến Mạch Nhiên từ cô Bạch trở thành Thẩm phu nhân, địa vị lên hẳn một đẳng cấp mới, điều này thực khiến cho Mạch Nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
Thế nhưng, lúc này thân phận chuyển biến cũng khiến cho cô rất sầu tâm, điều cô sầu tâm chính là, cô gạt Thẩm Lâm Kỳ trốn đi gây ra chuyện lớn như vậy, làm sao để giải thích đây?
Việc đã đến nước này, Mạch Nhiên cuối cùng cũng không biết phải nói rõ hay che giấu cảm xúc. Kỳ thực cô đâu có làm cái gì. Tất cả đều là hiểu lầm!
“Đây là hiểu lầm.” Trên xe, Mạch Nhiên chính thức nói với Thẩm Lâm Kỳ.
“Sau đó? Em muốn giải thích cái gì?” Thẩm Lâm Kỳ vẫn lái xe, không thèm liếc nhìn Mạch Nhiên lấy một cái.
Cảm giác bị người khác coi thường thật không tốt chút nào. Nhưng Mạch Nhiên cũng không vì vậy mà kháng nghị, đành phải tiếp tục giải thích, đem chuyện vì sao cô ở nhà ŧıểυ Kim rồi ngẫu nhiên gặp Kiều Minh Dương ra kể hết cho Thẩm Lâm Kỳ, đầu đuôi không thiếu một chữ. Nói xong, Mạch Nhiên hận không thể tát cho mình một cái, tại sao phải khúm núm như vậy chứ? Cần lắm sao? Có sao? Thật đúng là cái gene chân chó trong người cô đang phát sinh mà!
“Giải thích xong rồi?” Thẩm Lâm Kỳ nghe Mạch Nhiên nói xong, buông ra một câu, giọng điệu khinh miệt, coi thường, khiến cho người ta nghe được cảm thấy một trận kích động.
Mạch Nhiên tự nhủ lòng mình, nhẫn nại, phải nhẫn nại!
“Đúng vậy.” Mạch Nhiên gật đầu.
“Ừm.” Anh ừ hứ một tiếng, không nói ra thành lời.
Mạch Nhiên không nhịn được nữa. Cuối cùng cô cũng không bình tĩnh được mà nói: “Anh không có gì để nói sao?” Cho dù là mắng mỏ, cô cũng cảm thấy còn tốt hơn bầu không khí quỷ dị này.
“Anh không có lời nào để nói.” Thẩm Lâm Kỳ trả lời.
Mạch Nhiên bỗng cảm thấy thất bại.
Thế nhưng, anh đột ngột dừng xe, nói tiếp một câu: “Có điều anh có thể dùng hành động để thể hiện thái độ.”
Cái gì? Mạch Nhiên ngẩng đầu, không hiểu lời anh nói. Thẩm Lâm Kỳ xuống xe, đi vòng bên ngoài sang cửa bên này rồi mở cửa xe ra.
Mạch Nhiên còn chưa kịp nói cái gì, người đã bị anh bế lên.
“Anh muốn làm gì?” Mạch Nhiên khẩn trương hỏi.
Anh trả lời, lời ít ý nhiều: “Ăn.”
Mạch Nhiên: “…”
Mạch Nhiên bị ăn.
Những lời này nghe thực sự rất dâm tà, vô cùng dâm tà. Đặc biệt là lúc anh đẩy cửa nhà, nhét Mạch Nhiên lên giường, tâm tình cô thật muốn sụp đổ.
Giờ khắc này, tạm thời nên gác bất mãn sang một bên, bản vệ tính mạng quan trọng hơn.
Mạch Nhiên nói: “Anh đừng kích động, trước tiên bình tĩnh lại đã.” Nhân lúc anh đang bận cởi đồ, Mạch Nhiên vội vàng lăn qua bên kia giường.
Chân cô bị giữ lại, anh dễ dàng lôi cô như lôi một còn gà con. Hơi thở nguy hiểm thoáng chốc bao phủ toàn thân. Mạch Nhiên khóc không ra nước mắt.
“Chuyện này… để sau kết hôn!” Mạch Nhiên sống chết cũng phải ôm quyết tâm, kiên quyết chống đối.
“Cũng phải thành thật rồi mới tính.” Thẩm Lâm Kỳ hừ nhẹ, bắt tay vào việc cởi đồ trên người Mạch Nhiên, động tác thuần thục khiến Mạch Nhiên vô cùng lo lắng, có phải bao nhiêu lần của bọn họ trước đây là cơ hội huấn luyện của anh?
Mạch Nhiên bội phục bản thân mình tại giờ khắc mấy chốt này còn có thể lo nghĩ vấn đề buồn chán như vậy, cho nên đã quên mất phản kháng, không ngờ đã tự tạo cơ hội cho anh thực hiện tiếp hành vi của mình.
“A! Anh làm gì vậy, đi ra ngoài! Ra ngoài!” Mạch Nhiên vì quá chấn kinh mà bắt đầu lải nhải, nhưng miệng rất nhanh bị anh ngậm lấy, anh vẫn triền miên giữ lấy hoan ái, khiến cô căn bản chống đỡ không được.
Thân thể cô, mỗi một tế bào đều đang tuyên bố đầu hàng, thần trí bắt đầu tan rã. Anh bên tai cô thấp giọng nói: “Em là của anh.”
Mấy lời này chỉ có thể là từ miệng người đàn ông của mình nói ra. Nghe chính từ miệng Thẩm Lâm Kỳ, không hiểu sao Mạch Nhiên lại cảm thấy vô pháp chống cự.
Cô ôm lấy cổ anh, vùi mặt mình vào ngực anh, thở dốc.
Thân phận Mạch Nhiên sớm bị đưa ra ngoài ánh sáng, giới truyền thông cũng vì vậy mà không để ý đến những scandal gần đây, mà thay vào đó, bọn họ đi sâu đào bới nguyên nhân tại sao Mạch Nhiên lại được bước chân vào Thẩm gia. Dù sao, thân phận Thẩm phu nhân của Mạch Nhiên cũng đã trở thành sự thật, tiệc tân hôn dù ai muốn chia rẽ cũng phải đợi ngày đi nhé! Điều mà hiện tại công chúng quan tâm chính là điều gì khiến Mạch Nhiên có thể biến thành phượng hoàng?
Có người nói Mạch Nhiên thủ đoạn cao minh, cũng có người nói cô trong lòng suy nghĩ thâm sâu khó lường, còn có người nói cô dùng chiến thuật đi đường vòng, chiếm cảm tình của mẹ Thẩm Lâm Kỳ trước, sau đó ép anh kết hôn.
Nói chung, có rất nhiều kiểu suy đoán ác tâm đối với chuyện Mạch Nhiên bước chân vào Thẩm gia, chuyện này trở nên vô cùng hot trong giới giải trí, thật khiến người ta cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi. Thậm chí đương sự là Mạch Nhiên còn cảm thấy thần kỳ, cô lên mạng giống như xem ŧıểυ thuyết thấy mùi ngon, thấy khôi hài không nhịn được mà cười ha hả.
Tiết Lâm thấy Mạch Nhiên trong lúc làm việc còn lên mạng thì cảm thấy bất mãn với cô.
“Thẩm phu nhân, phiền cô đừng cười đến mức buồn nôn như vậy được không? Cô đợi lát nữa chết chắc rồi!”
Mọi người xem xem, đây là những lời mà một đa͙σ diễn nên nói sao? Chết cái gì mà chết? Chẳng qua chỉ là lát nữa cô sẽ quay cảnh Nhị Nương chết thôi, có gì mà phải nói khó nghe vậy chứ?
Mạch Nhiên trừng mắt: “Có thể chết, phiền anh tránh xa ra một chút, đừng làm trở ngại tôi thoải mái tâm tình trước khi chết.”
Đấu võ mồm xong, cảnh quay lại vẫn cứ phải tiếp tục.
Kim Nhị nương chết chính là cảnh cuối cùng của bộ phim, là cảnh quan trọng nhất.
Nhân vật mang màu sắc hài kịch này cuối cùng lại nhận một cái kết đầy bi kịch. Loại tương phản kịch liệt này không những là một thử thách đối với đa͙σ diễn mà còn là thử thách đối với diễn viên, làm sao để phát huy đến tận cùng hiệu quả của cảnh quay nay? Mạch Nhiên từ lúc nhận kịch bản đã nghiên cứu rất kỹ vấn đề này.
Tần Phương đứng bên cạnh chỉ đa͙σ Mạch Nhiên. Ông ta thật đúng là tiền bối, nói mấy câu liền trúng trọng tâm. Mạch Nhiên vừa phỏng đoán vừa diễn, mặc dù NG nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng thuận lợi. Nửa ngày, các cảnh quay cơ bản đều đã hoàn thành, chỉ còn lại cảnh cuối cùng, Nhị Nương nằm trên mặt đất, chết giữa ánh lữa bập bùng. Mạch Nhiên quay vài lần vẫn không tìm được cảm giác.
Tiết Lâm sa sầm mặt, sắc mặt tái nhợt. Mạch Nhiên vốn đã quen tính khí tên đa͙σ diễn biến thái này cho nên chỉ để ý cảm tình của mình.
Muốn khóc, nhưng khóc trong nụ cười, hai trạng thái này phải được thể hiện trong tích cách kiên cường của Nhị Nương, phải cho thấy cô đã có ý từ bỏ thế giới này.
“Xin đừng vì sự ra đi của ta mà ngươi tự trách mình. Ta đối với ngươi đều là cam tâm tình nguyện. Nếu có kiếp sau, ta mong ta không phải là thổ phỉ, ngươi không phải là kiếm khách, chúng ta một người là cô nương bình thường, một người là thư sinh nho nhã. Ta sẽ dựng lều trên mạn đê, bất ngờ thấy ngươi đi qua, ngươi dừng chân lại nhìn, ta sẽ ngoái đầu cười với ngươi, chúng ta tiếp tục cái tiếc nuối kiếp này không được ở bên nhau.”
(Ức Cẩm mà có bộ này mình sẽ xí xớn edit ngay )
Mạch Nhiên trong đầu vương vấn mãi cái hình ảnh đó, vô cùng thương cảm.
Kỳ thực Kim Nhị Nương tuy rằng thị một nữ thổ phỉ, không có rõ ràng thân thế, nhưng nàng xác thực là một nhân vật tính cách mạnh mẽ, nhưng cũng là một người đơn thuần.
Nam chính Tàn kiếm một lòng muốn báo thù, mối thù biến thái của hắn làm cuộc đời hắn quanh co, khiến hắn trở thành cái xác không hồn suốt nửa cuộc đời còn lại.
Nữ chính Phi Hoa là một sát thủ, lúc đầu vô tình vô nghĩa, giết người không chớp mắt, ngay cả trẻ con cũng không buông tha.
Duy nhất Kim Nhị Nương, mang chút thô tục của nữ thổ phỉ nhưng nàng chính trực, dũng cảm, dám yêu dám hận, cuộc sống của nàng không mang quá nhiều màu sắc văn chương, cũng không có nhiều hùng tâm tráng chí, thế nhưng nàng là một nữ nhân giang hồ hào sảng. Lúc nàng biết được Tàn Kiếm sắp chết, nàng mang theo các huynh đệ đi cứu hắn. Rõ ràng có thể chạy trốn được, nhưng nàng lại lựa chọn rời bỏ Tàn Kiếm, một mình ở lại chịu chết.
“Đi theo ta, ta sẽ cưới nàng.” Tàn Kiếm nói.
“Các huynh đệ đều ở đây, ta không thể bỏ lại bọn họ.” Nàng nói như vậy, tự mình rời bỏ người đàn ông mình yêu, dứt khoát quay đầu vào đám chém giết trong lửa cháy ngùn ngụt. Khắp bầu trời ánh lửa rực sáng, tay áo nàng bay xuống, hai thanh đao cũng rơi xuống mặt đất tạo nên âm hưởng chói vang.
Nàng mỉm cười, giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống, trước khi chết vẻ mặt mang dung mạo của phượng hoàng lửa.
“Perfect!” Tiết Lâm nói. Một câu nói biểu thị kết thúc của Kim Nhị Nương, cũng biểu thị cảnh quay của Mạch Nhiên trong bộ phim đã hết.
“Vất vả rồi, làm rất tốt.” Tần Phương khen ngợi vỗ vai Mạch Nhiên.
Nếu như là thường ngày, Mạch Nhiên nhất định sẽ vì được khen vậy mà nhảy nhót không ngớt. Nhưng lúc này cô còn đang đắm chìm trong nỗi đau khổ của Kim Nhị Nương, rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là nhập tâm.
Loại cảm giác này thật giống như cô đã trải qua chuyện như trong phim một lần, khó chịu không thở nổi.
Mạch Nhiên miễn cưỡng mỉm cười lại với sự an ủi của mọi người. Rời khỏi trường quay, cô đã thấy cách đó không xa Thẩm Lâm Kỳ đang ngồi ở trong xe chờ cô.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi cô.
“Tâm tình không tốt.” Mạch Nhiên thành thực trả lời.
“Vì sao?”
“Không biết, vẫn còn đang nghĩ trong bộ phim, chưa trở về thực tại.” Mạch Nhiên nói xong, ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt chờ mong, “Em có thể xin nghỉ vài ngày, điều chỉnh tâm tình một chút được không?”
“Nghỉ ngơi thì có thể, còn điều chỉnh tâm tình thì miễn đi.”
“Vậy anh để em nghỉ ngơi làm gì?” Mạch Nhiên bất mãn.
“Hai chuyện.” Anh đơn giản tóm tắt rõ: “Lĩnh thưởng, kết hôn.”
Tàn kiếm giang hồ quay xong cũng không có nghĩa là cuộc sống của Mạch Nhiên trở lên yên lặng. Trái lại, sau đó lễ trao giải Kim Linh và hôn lễ cùng theo lịch mà đến, khiến Mạch Nhiên bận bịu vô cùng. Giải Kim Linh lần này đề cử danh hiệu Nữ diễn viên xuất sắc nhất cho ba người, ngoài Mạch Nhiên ra, còn có Tôn Bình Bình rất có thực lực và nữ diên viễn thần tượng mới nổi Hạ Gia Nhân.
Trong đó, Tôn Bình Bình với vai diễn trong bộ phim truyền hình chính kịch “Kết hôn”, nói về một người phụ nữ gặp sự cố về chuyện gia đình và hôn nhân. Bộ phim rất thực tế, thu hút một lượng lớn người xem ở độ tuổi trung niên. Hơn nữa Tôn Bình Bình bản thân cũng đã đóng phim truyền hình hơn mười năm, biểu cảm diễn xuất rất tốt. Xét về tính chuyên nghiệp của giải Kim Linh, nɠɵạı giới đều suy đoán có thể Tôn Bình Bình sẽ nhận được danh hiệu này.
Mặt khác, Hạ Gia Nhân đảm nhận vai chính trong một bô phim vẫn còn đang hot gần đây, “Mộng tiên”. Bộ phim thuộc thể loại phim truyền hình về giới tiên nhân, chuyển thể từ một game 3D trên mạng. Tuy rằng diễn xuất của Hạ Gia Nhân cũng vào hạng thường nhưng mà cô ta diện mạo xinh đẹp thanh thuần động lòng người, cho nên khiến rất nhiều trạch nam những người ham mê game online này si mê cô ta. Bởi vậy Hạ Gia Nhân trên internet nhận được số phiếu bình chọn rất lớn.
Về phần Mạch Nhiên, diễn xuất không bằng Tôn Bình Bình, không được lòng người như Hạ Gia Nhân, nhận được đề cử này hoàn toàn là dựa vào vận may, cô cũng không có vọng tưởng sẽ giành được giải thưởng.
Cũng may con người cô sinh ra đã được trời ban tính lạc quan, ngay cả Linda cũng lải nhải “Thế nào cũng đứng cuối bảng, không bằng không đi nữa thì hơn”. Mặc kệ Linda ủ rũ như vậy, nhưng Mạch Nhiên lại vô cùng thoải mái: “Tuy rằng hiện thực rất tàn khốc, nhưng nghĩ theo một khía cạnh khác, thì chẳng phải nhân khí của em tốt hơn Tôn Bình Bình sao, diễn xuất còn tốt hơn Hạ Gia Nhân sao? Nói không chừng kết quả lại ngang bằng, chia đều cho ba người.”
“Chia đều cái đầu nhà em! Cái này gọi là không cao không thấp, giới chuyên gia lúc bình chọn sẽ không cân nhắc đến em đâu!” Linda liếc mắt lườm Mạch Nhiên, còn nói thêm: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, có thể được lọt vào top 3 cũng không tồi, dù sao cũng là giải Kim Linh, có người đóng phim cả đời cũng chăng có cơ hội, em có cơ hội này nâng cao hiểu biết một chút cũng tốt. Về phần phát biểu cảm tưởng khi nhận giải, em cứ tùy tiện chuẩn bị một chút là được, dù sao khả năng cũng không lớn.”
Linda dùng nói như vậy vừa đả kích diễn xuất lại vừa vũ nhục nhân cách của Mạch Nhiên, cho nên Mạch Nhiên quyết định giao việc viết cảm tưởng cho Linda toàn quyền xử lý, sau đó tan ca trở về nhà.
Từ sau khi đăng ký kết hôn, Mạch Nhiên đã rất lâu không trở về căn hộ của mình.
Thứ nhất, Anna tỷ vội vàng chuẩn bị hôn lễ cho Mạch Nhiên và Thẩm Lâm Kỳ, mọi chuyện đều đem ra bàn bạc với Mạch Nhiên, ngay cả chọn khăn trải bàn khoa văn thế nào cũng có hơn mười loại cho cô lựa chọn (ao ước một bà mẹ chồng như Anna tỷ quá à ^^). Thứ hai, nói ra thật là không hay, nhưng mà cái vị đại nhân kia của Mạch Nhiên đã “nghẹn” ba năm nay, cho nên nhu cầu hiện tại vô cùng nhiều, buổi tối cô khó mà thoát thân. (há há )
Cuối cùng, Mạch Nhiên cứ nghĩ phải trở về Thẩm gia liền hoa mày chóng mặt, hai chân như nhũn ra. Trong lòng nghìn vạn lần hò hét: Mẹ nó chứ, một tuần bảy ngày, một ngày nghỉ cũng không có, tốt xấu gì cũng phải có một ngày nghỉ ngơi chứ!!! Ngay cả gái gọi làm thêm giờ cũng còn có tiền tăng ca! Thật là đau thương không dậy nổi a!
(Sah: *lắc đầu* *chắp tay cầu nguyện*)
Mạch Nhiên mang theo tâm tình chạy nạn, trở về căn hộ. Về đến nơi mới phát hiện ra, một tháng không về đây, sữa chua trong tủ lạnh đã quá hạn, chỉ ocnf sót lại hai quả trứng gà nhưng đều đã thối, bánh mật cứng như đá, càng đừng nói đến túi hạt tiêu mốc meo trong tủ… thứ duy nhất còn lại là một gói mì tôm.
Ngay lúc Mạch Nhiên mừng quýnh lên chuẩn bị ăn mì thì chuông cửa reo, quản lý khu nhà mang đến cho Mạch Nhiên một phong thứ quốc tế.
“Thẩm phu nhân, thư này đã đến một tháng rồi, vì không thấy cô quay về nên tôi giúp cô nhận.”
Mạch Nhiên tuyệt vọng vì ngay cả nhân viên quản lý cũng biết cô kết hôn. Nhận lấy thư, cô nhanh chóng mở ra.
Nội dung lá thư khiến cô mừng rỡ như điên.
Sau khi A Triết gặp chuyện không may, mẹ qua đời, Mạch Nhiên đã bán hết mọi tài sản trong nhà để trả tiền thuốc men, nhưng vẫn không thể lo hết. Cuối cùng để có tiền chữa bệnh cho A Tiết, Mạch Nhiên phải nén đau thương mà bán căn nhà của bọn họ đi với giá rất thấp.
Tuy rằng làm như vậy là bất đắc dĩ, thế nhưng những năm gần đây, Mạch Nhiên vẫn hối hận quyết định đó của mình. Dù sao đó cũng là căn nhà mà cô bao năm nay lớn lên ở đó, dù cho thành viên trong cái gia đình này theo năm tháng cứ lần lượt rời xa cô nhưng khắp mọi nơi trong căn nhà ấy đều chất đầy kí ức đẹp đẽ của bọn họ. Cho nên mấy năm nay, Mạch Nhiên vừa làm việc vừa tích góp tiền hy vọng mua lại được căn nhà.
Thế nhưng một năm trước, lúc Mạch Nhiên đã gom góp đủ tiền, quyết định mua lại căn nhà thì người mua đã di dân ra người ngoài, bất động sản trong nước vẫn chưa đổi chủ. Cho nên cô cầm tiền trong tay mà không biết đi tìm ai để mua.
Cũng may, trong lúc khó khăn Mạch Nhiên nghe ngóng được địa chỉ của bọn họ, nói rõ chuyện của mình, mong muốn người ta có thể bán lại nhà cho cô. Thư gửi đi đã được một năm, vẫn chưa có hồi ầm, nhưng hôm nay cô đã nhận được.
Trên thư nói, ông ta rất cảm động với hoàn cảnh của cô, đồng ý bán lại căn nhà cho cô, còn cho cô số điện thoại của cháu trai bọn họ là ŧıểυ Vương đang ở trong nước để cô liên hệ.
Mạch Nhiên mừng rỡ như điên. Vẫn còn chưa ăn liền lập tức gọi điện thoại đến cho họ. Đối phương thái độ rất tốt, hỏi cô lúc nào có thời gian có thể đến xem nhà.
Mạch Nhiên hận không thể phi thân qua đó luôn, cô nói: “Ngày hôm nay được không?”
“Ngày hôm nay ư?” Đối phương suy nghĩ một chút, “Được, vậy cô đến đi.”
“Được, tôi lập tức qua!” Nói xong, Mạch Nhiên vội vàng thay quần áo ra ngoài.
Lúc vừa xuống dưới lầu, cô đã nhìn thấy Thẩm Lâm Kỳ đến đón.
“Em đi đâu?” Anh hỏi.
Mạch Nhiên đem mọi chuyện tóm tắt lại một lượt.
Anh nhíu mày.”Bây giờ?”
“Đúng vậy, em đã nói chuyện với người ta rồi, người ta đang đợi em.” Mạch Nhiên nhanh chóng nói.
“Lên xe.”
“Anh đi cùng em à?” Mạch Nhiên do dự, dù sao việc này cô cũng chưa từng bàn bạc với anh.
Thế nhưng, Thẩm công tử nói một câu liền xua đi lo lắng của Mạch Nhiên: “Anh giúp em mặc cả.”
Mạch Nhiên thừa nhận, mấy cái việc buôn bán này, Thẩm công tử tuyệt đối giỏi hơn cô.
Vì vậy, cô lên xe anh.
Sự tình so với trong tưởng tượng thuận lợi hơn rất nhiều. ŧıểυ Vương rất thân mật, không chỉ giới thiệu với Mạch Nhiên một chút về tình hình căn nhà mà còn nhiệt tình mới bọn họ lên lầu xem qua.
Thời gian cách trở nhiều năm, lần này đặt chân lại về đây, Mạch Nhiên cảm thấy vô cùng xúc động.
ŧıểυ Vương nói với Mạch Nhiên, vì cậu anh ta sau khi mua căn nhà này liền di dân cho nên ở đây vẫn chưa lắp đặt thêm bất cứ thứ gì, chỉ là không có ai chăm lo cho nên có phần hơi nhếch nhác.
Đúng là như anh ta nói, căn nhà này vẫn còn duy trì nguyên trạng từ sau khi cô rời đi. Từ ghế sô pha ở phòng khách cho đến cái bàn phấn mà mẹ cô thích nhất, mọi nơi vẫn đều thân quen như vậy, vẫn giống như trong giấc mơ của cô bao năm nay, không hề thay đổi. Đốc lịch trên tường vẫn còn dừng lại ở cái ngày cô rời đi, đồng hồ đã ngừng chạy, tất cả giống như nhiều năm trước. Cô đảo mắt qua mọi ngóc ngách quen thuộc, sống mũi cay cay, nước mắt rơi xuống.
ŧıểυ Vương cũng nhìn ra thái độ của Mạch Nhiên, cho nên mượn cớ tạm thời rời đi.
Anh ta vừa đi, Mạch Nhiên không nhịn được mà khóc òa lên.
Thật sự đây là lần đầu tiên Mạch Nhiên khóc như vậy. Bao năm nay, cô đã muốn trở lại nơi này biết nhường nào. Nếu như năm ấy A Triết không có xảy ra việc gì, nếu như mẹ không rời bỏ cô mà đi, nếu như còn một cơ hội cho gia đình bọn họ đoàn tụ, nếu như… những điều nếu như này trở thành sự thật thì tốt biết bao?
Nhiều năm như vậy, cô tự tạo lấy một vỏ bọc thép cho mình, thản nhiên chấp nhận chỉ trích, châm chọc, khiêu khích, chịu đủ mọi lời ác độc, bởi vì cô biết, đã không còn có một gia đình có thể bao dung được cô, nghĩ vậy, cô càng lúc càng khóc lớn.
Ngày hôm nay, cô rốt cục có thể thoải mái mà khóc hết một lần.
Thẩm Lâm Kỳ từ phía sau ôm lấy cô.
Cô xoay người, vùi mặt vào trong ngực anh, nước mắt không ngừng được mà rơi xuống. Mỗi người đều sẽ có một mặt nào đó rất mềm yếu, mặt này của cô, chỉ có anh mới biết.
“Muốn khóc thì khóc đi, đem bao nhiêu nước mắt nuốt vào trong mấy năm nay khóc hết ra đi!” Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
“Anh còn nói như vậy, em sẽ không dừng lại được…” Mạch Nhiên vừa khóc vừa nói mơ hồ không rõ. Cô biết lúc cô khóc cô xấu xí chết đi được, chả khác gì nữ quỷ, thế nhưng cô thật sự không nén lòng được.
Vứt hết đi cái gì mà hình tượng của công chúng, vứt hết đi cái gì mà thanh thuần ngọc nữ, giờ phút này cô chỉ muốn ở trong lòng người đàn ông của cô mà khóc lớn, đem tất cả bao nhiêu ấm ức đổ ra ngoài hết.