Suốt ba năm, đây là lần đầu tiên A Triết được ra khỏi bệnh viện đi chơi. A Triết rất hài lòng, mãi đến khi Mạch Nhiên và Thẩm Lâm Kỳ đưa cậu ta về bệnh viện cậu ta vẫn nhớ mãi không quên, lôi kéo tay Mạch Nhiên, trong miệng lẩm bẩm: “Tỷ tỷ, lần sau nhất định phải đưa A Triết đi xem cá heo, cá heo…”
Mạch Nhiên nhìn A Triết ngủ say, sau đó yên lặng rời khỏi phòng bệnh, khóe mắt đã có chút ướt át.
Lúc này, Thẩm Lâm Kỳ vẫn chờ ở ngoài cửa, cô sợ bị anh bắt gặp bộ dạng yếu đuối của mình liền nhanh chóng lau nước mắt. Nhưng, anh lại tiến đến đưa cho cô một chiếc khăn tay.
“Có hạt bụi bay vào mắt em!” Mạch Nhiên liếc mắt nhìn anh, đoạt lấy chiếc khăn trong tay anh, hung hăng đưa lên lau nước mũi, sau đó nhét trả anh.
Mạch Nhiên nghĩ chắc chắn làm vậy sẽ khiến anh tức điên lên, nhưng mà anh ngay cả nhíu mày một cái cũng không hề, trái lại anh ném chiếc khăn vào thung rác bên cạnh rồi nhàn nhạt nói: “Đề nghị em lần sau kiếm một cái cớ mới mẻ hơn.”
Kẻ ngu cũng nhìn ra được cô đang mượn cớ, nhưng cũng không đến nỗi vạch trần ra như vậy chứ? Mạch Nhiên tức giận lườm anh, ưỡn ngực, nói: “chuyện sau này để sau này nói. Em về nhà trước đây.” Sau đó, cô nhấc chân bỏ đi.
Nhưng anh ngăn cô lại.
“Em không cảm thấy em quên nói ba chữ?” Anh nói.
Ba chữ?
Em yêu anh? Đi chết đi! (o.O) Mạch Nhiên vắt óc suy nghĩ nửa ngày, rốt cục tỉnh ngộ.
“Cảm ơn anh.” Nói xong ba chữ này, cô thật muốn nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Thẩm Lâm Kỳ mắng: Thật là không biết xấu hổ, còn bắt cảm ơn sao? Tuy rằng như vậy nhưng chuyện hôm nay quả thật khiến Mạch Nhiên vô cùng cảm động.
“Không nên có báo đáp sao?” Thẩm Lâm Kỳ tiến lên một bước.
Mạch Nhiên cảnh giác: “Anh muốn gì?”
“Anh muốn…” Anh cố tình gây tò mò, tiến thêm một bước, ép cô vào tường, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ăn mì tôm.”
Mạch Nhiên kinh hồn bạt vía!
Thật là, Mạch Nhiên lúc ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe câu nói: “muốn em hôn anh”, hay “Cùng anh một đêm”. Thế mà anh lại yêu cầu ăn mì tôm! Mạch Nhiên tốt xấu gì cũng là một diễn viên nối tiếng, vậy mà lại thua kém một bát mì ăn liền!!!!!
Không có tiền đồ! ! !
“Không được sao?” Anh nheo mắt.
“Đi!” Mạch Nhiên lấy lại tinh thần, kiên định gật đầu. Anh thích ăn mì tôm sao, sau này em sẽ mua cho anh hẳn một xe, chất đầy mì tôm vị thịt bò, vị nấm hương, vị hải sản… không tin là anh không chết vì ăn !
Mặc dù Thẩm công tử đưa ra yêu cầu không cao, thế nhưng nhớ tới lần trước anh ở nhà cô ăn mì, cô quyết định giữ khoảng cách với anh, cô ngồi ghế bên cạnh, cảnh giác chỉ cần thấy động ngọn cỏ là lập tức chạy thoát thân.
May mà, lần này anh cũng không có ý muốn giẫm lên vết xe đổ, chỉ cúi đầu ăn mì, không nói với cô một câu.
Mạch Nhiên cảnh gíac, lần đầu tiên trong đời tỉ mỉ quan sát công cuộc ăn mì của Thẩm Lâm Kỳ, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, dáng vẻ ăn mì của anh rất tao nhã, từ miếng đầu tiên đến miếng cuối cùng rồi bình tĩnh uống nước, cả người bao phủ một thứ khí chất khiến người ta cảm thấy rất khó mà tin được một người như anh lại nhớ mãi không quên một bát mì. (đúng là người đang yêu… haizzz… có ai ở đây nhìn người iu như thế không?^^)
Trong tình huống này, sự cảnh giác của Mạch Nhiên đã biến thành sự tò mò.
Cô thử thăm dò hỏi: “nɠɵạı trừ ở nhà em ra, anh đã từng ăn mì ở đâu rồi?”
“Em cảm thấy sao?” Anh buông đũa.
“Em nghĩ…” Cô nhìn anh, rồi lại nhìn bát mì, cuối cùng khẳng định lắc đầu: “Chưa từng!”
“Đã từng.” Mấy chữ đơn giản phủ định đáp án của cô.
Mạch Nhiên không tin, tiếp tục hỏi: “Lúc nào?”
Anh không trả lời cô, thần sắc có chút cứng lại.
Mạch Nhiên thoáng cái hưng phấn nói: “Không phải hồi bé anh ăn vụng sau đó bị phát hiện chứ?”
Sắc mặt Thẩm Lâm Kỳ vô cùng xấu.
Mạch Nhiên kích động, máu nóng sôi trào, ép hỏi: “Anh đừng trốn tránh, rốt cuộc có đúng như vậy không? Có gì không vui thì mau nói ra cho em vui… à không không, nói ra em có thể chia sẻ cùng anh!”
Sự thực chứng minh, Mạch Nhiên trước mặt Thẩm Lâm Kỳ tốt nhất đừng có vênh váo, bởi vì dại dột mà trêu tức anh nhất định sẽ rất thảm. Lần này đương nhiên cũng không nɠɵạı lệ.
Mạch Nhiên đập đầu!
“Em nói thêm câu nữa xem?” Thẩm Lâm Kỳ đè lên người cô uy hiếp.
Hảo hán không chịu thua thiệt trước mặt, Mạch Nhiên ngậm miệng.
Xung quanh bỗng nhiên yên ắng lạ thường, Mạch Nhiên căng thẳng nhìn chằm chằm Thẩm Lâm Kỳ. Mặc dù những chuyện cô và anh nên làm hay không nên làm cũng đều đã làm cả rồi, những cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện anh vừa ăn mì xong và còn chưa có đánh răng!
Thẩm công tử rõ ràng rất vừa lòng với biểu hiện này của cô, thần sắc đã dịu đi chút ít, tay vỗ về cô, miệng lẩm bẩm: “Em lúc im lặng rất xinh đẹp.”
Không phải lúc nào cũng đẹp sao! Mặc dù nội tâm cô lửa giận cuộn trào mãnh liệt, nhưng không dám chọc giận Thẩm công tử, cho nên vẫn nhịn.
Nhưng mà, anh không có dự định buông tha cô, mà nâng cằm cô lên, ngón tay len vào tóc cô, thuận thế hôn lên tai cô.
Chuông cửa bỗng vang lên.
Mọi người không nên nghĩ đây là sự cố ngoài ý muốn. Thực tế Mạch Nhiên tuy rằng không thông minh lắm nhưng cũng không ngu ngốc đến nỗi buổi tổi đưa Thẩm công tử về nhà, cô nam quả nữ, mặc anh thịt cá. Ngay lúc trên đường về cô đã nhanh chóng nhắn tin cho ŧıểυ bạch thỏ ngực teo lập tức đến nhà mình.
Là chị em tốt của Mạch Nhiên, tất nhiên ŧıểυ Kim nhất định không phụ sự mong đợi của cô. Trong lúc Mạch Nhiên nguy cấp nhất liền ấn chuông cửa.
“Em đi mở cửa!” Mạch Nhiên mừng rỡ đẩy Thẩm Lâm Kỳ ra, chạy đi mở cửa cho ân nhân, chuẩn bị ôm cô ta một cái thật thắm thiết.
Nhưng mà, trong lúc Mạch Nhiên vui tươi hớn hở mở cửa, cô gần như choáng váng.
Kiều Minh Dương ưu nhã cười tủm tỉm đứng ở cửa, phía sau là ŧıểυ Kim sắc mặt vô cùng khó coi.
“Tên hỗn đản này nhìn lén tin nhắn của em, đã vậy còn đòi đi cùng em!” ŧıểυ Kim xấu hổ giải thích.
“Tôi sợ cô uống say lại đi múa cột.” Kiều Minh Dương đúng là mồm miệng độc không gì sánh được.
“Múa cột thì sao? Anh lúc mười tuổi đến nhà tôi còn đái dầm đấy!”
“Là chín tuổi mười một tháng!”
“Đúng đúng, ngày mai tôi đem cái ga trải giường mà đại minh tinh Kiều Minh Dương năm chín tuổi mười một tháng đã đái dầm lên đó ra bán đấu giá! Nhá cháu yêu?”
“ŧıểυ Kim, cô muốn chết à?”
“Tôi là bác của anh! Chú ý ăn nói một chút! Cháu trai nhớn!”
…
Lúc ấy Mạch Nhiên bỗng có dự cảm bất thường, cảm thấy tối này hai người dở hơi này ở lại, tất cả mọi người cũng đừng có mong được ngủ.