Thẩm Lâm Kỳ mạnh mẽ đem Mạch Nhiên đặt lên trên sô pha, bất ngờ hôn cô. Môi cô bị chà sát, đầu óc trống rỗng, hai lỗ tai ong ong, trước mặt phảng phất một mảnh màu trắng, dường như đã kinh hồn bạt vía mặc Thẩm Lâm Kỳ xâm chiếm.
Cô cảm giác được anh đang ngậm môi cô, nhẹ nhàng mà mυ"ŧ lấy, cảm giác tê dại lan truyền từ môi đến khắp thân thể. Sau đó anh lại dùng đầu lưỡi khiêu khích cô, không khách khí mà tiến sâu vào miệng cô.
Mạch Nhiên toàn thân mềm nhũn, tưởng như có thể ngất đi. Thắt lưng bị nâng lên. Luồng nhiệt từ bàn tay anh truyền đến dán trên da thịt cô, nóng rực như ngọn lửa đang lan rộng trên đám cỏ khô. Đầu tiên là thắt lưng, sau đó đến ngực, đến cổ, rồi gương mặt, cuối cùng cả bàn tay anh đều đang cẩn thận lau mồ hôi trên mặt cô.
Hô hấp của Mạch Nhiên bắt đầu gấp gáp, cả người không còn chút sức lực nào, chỉ có thể yếu ớt dựa vào sô pha. Cô ý thức được bàn tay anh đang chậm rãi lần mò từ thắt lưng tiến vào trong áo ngủ của mình. Mỗi động tác đều ôn nhu mà thong thả, cảm giác giống như một liều thuốc mị hoặc chảy trong mạch máu.
Mạch Nhiên bắt đầu ý loạn tình mê, ngón tay hình như có chút co giật, chạm xuống một thứ mềm mại, có lẽ… là khăn tắm của Thẩm công tử.
Soạt! Động tác của Thẩm Lâm Kỳ ngưng lại trong giây lát. Cả hai người ngây dại.
Cổ Mạch Nhiên cứng nhắc, trừng mắt nhìn Thẩm Lâm Kỳ, máy móc cúi đầu nhìn khăn tắm màu trắng trong tay, rồi lại nhìn Thẩm công tử, sau đó hét lên một tiếng.
Cùng lúc đó, cô nhanh chóng nhớ lại hành động của mình, tự nhủ là do trong lúc bị bức bách quá, hành động nhanh hơn suy nghĩ. Cô tự hỏi không biết mình đã làm gì ngu ngốc khiến cho Thẩm công tử đột ngột phát sinh sự tình muốn yêu thương này.
Một cước, Thẩm Lâm Kỳ bị Mạch Nhiên đá từ trên sô pha xuống.
Sau một tiếng bịch, Thẩm công tử trần truồng nằm sõng soài ở sàn nhà.
Mạch Nhiên nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, chân tay luống cuống, lúc đó quả thực là tâm tư giết người giệt khẩu đều không có.
Sau đó cô mới phát hiện, cái vật mà cô đang cầm trong tay để bưng mặt, chính là khăn tắm của Thẩm Lâm Kỳ.
AAAAAAAA! Một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng.
Nghĩ đến chuyện nửa đêm cô cướp khăn tắm của Thẩm Lâm Kỳ, lại còn lấy để che mặt. Chuyện kinh khủng như vậy xảy ra, cô cảm thấy không còn mặt mũi nào mà cùng anh nói chuyện kịch bản của Tưởng Vân Đạt nữa. Không chỉ vậy, cô ngay cả dũng khí nói một câu với anh cũng không có.
Để tránh gặp phải Thẩm Lâm Kỳ ở công ty, Mạch Nhiên chỉ có thể yêu cầu Linda tăng lượng công việc.
Linda vì thấy Mạch Nhiên thay đổi mà cảm thấy bội phần khiếp sợ, liền hỏi: “Mạch Nhiên, không phải em bị sốt chứ?
“Không!” Mạch Nhiên lắc đầu, kiên định nói: “Em không sốt, em đang chuộc tội!
Linda nghe Mạch Nhiên nói cũng không hiểu ra sao, truy hỏi Mạch Nhiên rốt cuộc có chuyện gì.
Mạch Nhiên đương nhiên sẽ không mang chuyện mất mặt kia ra mà nói, đành phải hàm hồ mà nói bừa hai câu, cuối cùng hỏi Linda gần đây có quảng cáo cần ra ngoài quay hay không, không cần cả ngày ở công ty.
Linda tự hỏi cả nửa ngày, cuối cùng nói: “Không có quảng cáo, nhưng có một buổi tuyên truyền.”
Mạch Nhiên mừng rỡ hỏi: “Tuyên truyền gì?”
“Còn có thể là cái gì nữa?” Linda liếc Mạch Nhiên đầy khinh bỉ, “Chính là bộ phim Rock Girl đó.”
Mạch Nhiên giật mình trợn trừng mắt nhìn. Bộ phim đó còn muốn lãng phí tiền tuyên truyền?
Mọi người đều biết, giới giải trí là một nơi bảo sao hay vậy, một bộ phim mà ngày nào cũng bị bêu rếu sẽ rất dễ tác động xấu tới khán giả, cuối cùng khiến cho nơi bán vé rơi vào tình huống vô cùng thảm hại.
Bộ phim Rock Girl cũng vậy, đầu tiên là không đảm bảo an toàn khiến nữ chính bị thương. Sau đó xảy ra sự kiện của Lý Khải Kỳ, bị người ta mắng chửi trên internet đến chêt đi sống lại, từ ông chủ cho đến nhân viên đều phải đứng mũi chịu sào.
Vì vậy, phim còn chưa có chiếu, đã được giới bình luận nổi tiếng kết luận, đây là mánh lới điện ảnh, toàn bộ dựa vào mấy chuyện xấu của diễn viên, khán giả hoàn toàn không cần quá chờ mong.
Những điều này chỉ là những việc nhỏ, điều khiến người ta cảm thấy tức giận chính là Lý Khải Kỳ từ lúc bị vạch trần bộ mặt thật, lại còn dám ngang nhiên làm mất thể diện đoàn làm phim. Trên Wb, hắn ngang nhiên tuyên bố mình vô tội, hắn nói đây là bộ phim thối rữa nhất hắn đã từng tham gia, lại còn kêu gọi fan của mình không nên đến rạp chiếu phim xem.
Nhân cách Lý Khải Kỳ tuy rằng không bằng trước đây nhưng mà vẫn còn rất nhiều fan trung thành liều chết mà nghe theo lời kêu gọi của thần tượng, tuyên bố chống lại rạp chiếu phim công chiếu bộ phim này, thậm chí còn tự xưng đã lên kế hoạch hoàn hảo, ngày nào bộ phim này công chiếu, sẽ kéo đến cửa các rạp này làm loạn.
Hết sóng gió này đến sóng gió khác, Mạch Nhiên gần như cũng không còn trông chờ gì nhiều đối với việc bán vé. Tuy nhiên phía nhà sản xuất cùng không từ bỏ ý định, lại còn muốn tổ chức tuyên truyền.
Mạch Nhiên mặc dù nghĩ như vậy chỉ là lãng phí thời gian nhưng việc đã đến nước này, cũng đành còn nước còn tát, dù sao với bộ phim này cô cũng đã dồn tâm huyết rất nhiều, so với bất kỳ bộ phim trước kia thì đây là bộ phim cô nỗ lực nhiều nhất.
Thực tế cũng đã chứng minh, mặc dù rất cố gắng tuyên truyền cho bộ phim nhưng kết quả cũng không được như ý muốn.
Lý Khải Kỳ là nam chính nhưng lại từ chối không đến tham gia buổi tuyên truyền, khiến trước khi tham gia, đám phóng viên đã nhắm ngay được manh mối chuyện xấu, hàng loạt bài báo tự đặt câu hỏi, khiến Mạch Nhiên trở tay không kịp.
Nhưng chuyện khiến Mạch Nhiên không tưởng tượng được chính là Kiều Minh Dương lại bớt chút thời gian đến, lại còn giúp Mạch Nhiên đối phó với những câu hỏi sắc bén.
Lúc phóng viên đang hỏi Mạch Nhiên có đúng là thưc sự bị Lý Khải Kỳ xâm phạm hay không, Kiều Minh Dương lập tức nói “Xin tôn trọng diễn viên”, “Không đề cập đến những chuyện không liên quan đến bộ phim”, … cứ như vậy khẩu khí nghiêm túc giúp Mạch Nhiên chống đỡ rất nhiều câu hỏi của phóng viên.
Nhất thời, Mạch Nhiên bỗng cảm thấy có lỗi với hắn.
Tuy rằng lúc gặp hắn lần đầu tiên không vui vẻ gì, Mạch Nhiên làm hỏng xe hắn, hắn cũng đã cầm tiền bồi thường rồi, nhưng thẳng thắn mà nói, con người hắn cũng không tồi, Mạch Nhiên không nên suốt ngày lên Wb nặc danh mà mắng hắn, lai còn chửi mắng hắn kiếp trước là Nhạc Bất Quần.
Để thoát khỏi cảm giác áy náy, Mạch Nhiên quyết định mởi hắn ăn cơm.
Mạch Nhiên quyết định mời Kiều Minh Dương đi ăn.
Lúc Mạch Nhiên nói điều này ra với hắn, Kiều Minh Dương kinh ngạc nhìn cô: “Em không phải là định hạ độc chết tôi chứ?”
Mạch Nhiên tức giận mắt trợn ngược mắt nói: “Anh cho tôi là cái gì? Tôi là loại người như vậy sao?”
“Giống!” Hắn kiên định gật đầu
Giọng điệu này thật khiến cho người ta nghĩ rằng hắn đang kích động. Sau khi trong lòng hắn kích động một trăm lần, Mạch Nhiên vô cùng thành khẩn nói: “Kỳ thực là tôi muốn cảm ơn anh vì lúc trước đã giúp tôi.”
Kiều Minh Dương biểu tình như bừng tỉnh ngộ ra, ác ý cười nói: “Cảm ơn không nhất định phải như vậy, lấy thân báo đáp đi!”
Khốn khiếp! Mạch Nhiên mắt trợn trừng nói: “Quên đi, anh cứ cho là tôi chưa từng nói gì đi!” Nói xong, cô quay đầu bỏ đi.
Tay bị Kiều Minh Dương giữ lại, hắn nói: “Em thật không có thành ý, tốt xấu gì cũng phải hỏi tôi muốn ăn gì.”
“Có gì mà phải hỏi, tôi mời khách đương nhiên là tôi làm chỉ, đi ăn hản sản!” Mạch Nhiên quả quyết nói.
“Hải sản?” Trên mặt hắn lộ ra vẻ khó xử, “Thực ra…”
“Không ăn thì thôi đi.” Mạch Nhiên cắt ngang lời Kiều Minh Dương, ŧıểυ tử này còn mơ tưởng trước mặt cô đùa giỡn.
“Hải sản thì hải sản!” Kiều Minh Dương nói xong, lại nhịn không được mà nhủ thầm. “Có người đi mời người ta ăn mà như vậy, ai da…”
Mạch Nhiên chẳng thèm lý giải tâm tình của hắn, đeo kính râm, đội mũ, xách túi, đắc ý dào dạt mà nói: “Đi, đi ăn hải sản!”
Kỳ thực ngồi ăn cơm cùng Kiều Minh Dương thật đúng là chuyện vô cùng áp lực. Chỉ cần bất cẩn một chút thôi, ngày hôm sau rất có thể cả cô và hắn cùng lên mặt báo. Nhưng cũng rất may cả hai người đều có kinh nghiệm rất phong phú đối phó với bọn cẩu tử, bởi vậy, chó đến khi vào nhà hàng tất cả đều rất thuận lợi.
Nhìn một thực đơn đầy đủ mỹ thực, tâm tình Mạch Nhiên bỗng trở nên rất tốt, vô cùng nhiệt tình mà giới thiệu cho Kiều đại thiếu đủ các loại món ăn.
Không ngờ, tên Kiều Minh Dương mặt dày này lại tỏ ra vô cùng rụt rè. Thực đơn bị hắn lật giở từ trang nhất đến trang cuối, sau đó, hắn lại chỉ vào một món cơm thịt gà Hải Nam.
Mạch Nhiên thiếu chút nữa là té khỏi ghế, chỉ vào hắn khiển trách: “Tôi mời anh đi ăn hải sản, không phải mời anh đi ăn thịt gà, anh làm vậy không phải khiến tôi thất vọng, mà là khiến chính bọn hải sản kia thất vọng.”
Kiều Minh Dương khóe miệng co rút, rồi mặt không biến sắc mà nói với nhân viên nhà hàng: “Món vừa nãy không gọi nữa, tất cả những món khác trên thực đơn này mỗi loại lấy một phần, cảm ơn!”
Sau đó nhân viên nhìn hắn kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn Mạch Nhiên đang há hốc miệng, nhún vai: “Như vậy em vừa lòng rồi chứ?”
Mạch Nhiên thề sau này không bao giờ tùy tiện nói lung tung nữa.
Kết quả là một bàn thức ăn đồ sộ được đưa lên, đồ sộ đến mức khiến người ta giận sôi người.
Mạch Nhiên cảm nhận được trong lòng đang run rấy, yếu ớt mà nói: “Chúng ta như vậy có tính là rất khoa trương không ?”
Kiều Minh Dương tủm tỉm mà buông tay nói: “Đều là em nói, không khoa trương như vậy sẽ làm thất vọng hải sản sao?”
Mạch Nhiên hết chỗ nói, trừng mắt nhìn tới nhìn lui thức ăn trên bàn. Bắt đầu là món sứa, sau đó là cá chiên, từng thứ từng thứ, tôm hùm tới, trai hến cũng tới, cuối cùng là hải sâm cá muối, tất thảy đều đã được đem lên.
Lúc ấy, Mạch Nhiên cảm thấy tan nát cõi lòng, bỗng nhiên nảy sinh cảm giác chắc chắn rằng, Kiều Minh Dương hắn ngày hôm nay mà không biến Mạch Nhiên thành kẻ nghèo hèn chỉ sợ rằng sẽ không chịu bỏ qua. Người đàn ông này dụng tâm thật ác độc, thực tại đã chứng kiến đủ rồi.
Mạch Nhiên ai oán nhìn hắn, tâm tình phức tạp không gì sánh được.
Kiều Minh Dương một chút cũng không thèm để ý, ngược lại còn thoải mái nói: “Đừng có nhỏ mọn như vậy mà, coi như chúc mừng chúng ta lần thứ hai hợp tác!”
“Ai cùng với anh lần thứ hai hợp tác?”
“Chẳng lẽ không đúng? Theo tôi biết thì Tưởng Vân Đạt đã gửi kịch bản cho em.”
Kịch bản của Tưởng Vân Đạt? Nói đến chuyện này, Mạch Nhiên tâm tình trở lên bực dọc. Mạch Nhiên nói: “Kịch bản chưa tới. Có điều tôi không định tham gia.”
Lời này Mạch Nhiên nói ra khiến Kiều Minh Dương có chút giật mình: “Em không có ý định? Vì sao? Thẳng thắn mà nói đây là một cơ hội rất tốt.”
Đó là một cơ hội tốt ai chẳng biết vậy. Nhưng Mạch Nhiên vừa nghĩ tới Thẩm Lâm Kỳ, trong ngực liền chỉ có một nguyện vọng duy nhất là dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy kia, Mạch Nhiên nói: “Không diễn là không diễn, không có vì sao cả, hơn nữa nói ra anh cũng không không hiểu.”
Kiều Minh Dương cười nhạt một tiếng: “Chỉ sợ có người không cho em diễn thôi!”
Mạch Nhiên bị hắn nói đúng lại càng hoảng sợ, kinh ngạc nhìn hắn, cùng lúc ấy, ánh mắt đang suy nghĩ của hắn cũng hướng về Mạch Nhiên. Bốn mắt nhìn nhau, Mạch Nhiên chợt cảm thấy chột dạ, vội vàng di chuyển ánh mắt, cười ha hả mà nói: “Ai da, đói chết mất. Ăn ăn thôi….”
Kiều Minh Dương cũng không có truy vấn Mạch Nhiên nữa, nhưng bầu không khí tự nhiên lại có chút bất đồng, bọn họ cố gắng mà ăn cơm, bàn ăn nhất thời im lặng.
Mạch Nhiên trong lòng thầm nghĩ Kiều Minh Dương hiện tại là đang cảm thấy khinh bỉ vạn phần sự nhu nhược của cô. Có thể sự thực là như vậy, không có kịch bản của Tưởng Vân Đạt, Mạch Nhiên vẫn có thể vờ bưng bít vui vẻ, thế nhưng không có Thẩm Lâm Kỳ, Mạch Nhiên chẳng có thứ gì.
Lúc này, Mạch Nhiên cảm thấy rất áp lực, để giảm bớt sự không hài lòng, Mạch Nhiên đành phải cố gắng mà ăn, liều mạng vùi đầu vào ăn, rượu chè ăn uống quá độ, chuẩn bị sẵn sàng quẹt thẻ của Thẩm công tử.
Chỉ tiếc, Mạch Nhiên giải quyết xong xuôi toàn bộ bát tôm hùm liền nghe Kiều Minh Dương hừ một tiếng, âm thanh có chút thống khổ.
Mạch Nhiên từ bát tôm ngẩng đầu lên, phát hiện Kiều Minh Dương đang cau mày, sắc mặt tái nhợt.
“Không phải chứ?” Mạch Nhiên kinh hãi “Anh ăn một chút như vậy thôi sao…?”
Kiều Minh Dương cười khổ nhìn Mạch Nhiên, nói: “Tôi bị dị ứng hải sản…”
Dị ứng hải sản?
Mạch Nhiên thiếu chút nữa nhảy dựng từ ghế lên: “Anh dị ứng hải sản còn đi theo tôi ăn hải sản?”
“Là do em không cho tôi cơ hội…” Hai hàng lông mày nhíu lại, Kiều Minh Dương biểu tình vô cùng thống khổ.
“Tôi thực sự là hết cách với anh! Tôi đi gọi người!”
“Đừng,không cần”Kiều Minh Dương khoát tay,yếu ớt nói,”Gọi ŧıểυ Kim là được.”
ŧıểυ Kim là trợ lý kiêm bảo mẫu của Kiều Minh Dương, người này tuổi cũng xấp xỉ Mạch Nhiên, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, so với Linda giọng nói có phần lớn hơn rất nhiều. Cô ta đến liền trách móc, khiến Mạch Nhiên cảm thấy như trời đang sụp xuống.
ŧıểυ Kim nhìn Kiều Minh Dương mà rống lên: “Anh bị nước vào óc à? Biết rõ dị ứng hải sản rồi còn ăn bậy bạ, có tán gái cũng không cần thiết như vậy! Anh cho là làm vậy người ta sẽ cảm động sao? Người ta chỉ khiến anh trở thành kẻ ngu ngốc mà thôi!”
Kiều Minh Dương vẻ mặt ủy khuất: “Anh cũng không ngờ, lần cuối bị dị ứng cũng đã là chuyện mấy năm trước rồi…” Hăn nói, vẻ tươi cười trên mặt rốt cuộc cũng không kéo dài được, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã.
Mạch Nhiên nhanh chóng chạy lên định đỡ hắn, vậy mà ŧıểυ Kim còn nhanh chân hơn. Cô gái nhỏ nhắn cao một mét sáu này chỉ một bước đã dang tay ra đỡ Kiều Minh Dương đang sắp ngã, ngay cả mắt cũng chưa chớp lấy một cái!
Khí phách này, khí lực này, ý chí ngoan cường này, Linda cho dù phân nửa cũng không có được a!”