Đêm khuya, mưa to như trút nước. Thiên Nhai đi tới trước cửa Lãnh phủ, một thân thanh y như trước.
Đinh Linh thấy hắn qua cửa sổ. Hắn nhìn nàng, hai hang lông mày nhíu chặt, nước trên tóc xuống đầu vai. Đinh Linh nhất thời quên mất tiểu thư vừa mất. Chóp mũi chua xót, nàng liều lĩnh lao xuống lầu, nghĩ muốn vuốt nếp nhăn ở tâm mi của hắn.
Nhưng là lúc nàng, chạy vào trong mưa, trước cửa đã không còn ai.
Một đạo sấm sét vang lên, làm rung động cả Linh Lăng thành.
Đinh Linh từ nhỏ đã ở tại Lãnh gia, tiểu thư chính là ông trời của nàng, hiện giờ tiểu thư đã mất, nàng chỉ có thể rời khỏi Lãnh phủ. Trong lòng thua thiệt, Lãnh Đại Diễm vĩnh viễn sẽ không hề hay biết. Ngày hôm đó, trời chưa sáng, mây đen dầy đặc, Đinh Linh mang theo tay nải, bước ra khỏi Lãnh phủ.
Mà nàng cũng vĩnh viễn không hề biết, có người vẫn luôn đứng phía sau lưng nàng.