Lần đầu tiên bọn lính nghe thấy Khang Tư nói lớn tiếng như thế, vội vàng im lặng. Nhất thời xung quanh là một mảng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió cùng với tiếng dế kêu. Bọn họ không hiểu vì sao Khang Tư muốn bọn họ yên lặng, nhưng thấy bộ dạng cẩn thận lắng nghe của Khang Tư cũng không khỏi vểnh tai lên xem có thể nghe được cái gì không.
Một lúc lâu, trong làn gió truyền tới tiếng vó ngựa nhè nhẹ như ẩn như hiện, đó là từ phía biên giới nước đối địch truyền đến. Tức thì tóc gáy mọi người dựng đứng lên, cùng một lúc phun ra hai chũ:
- Quân địch!
Bọn họ nhìn nhau, ở dưới ánh trăng hơi mờ nhạt, tất cả đều phát hiện mặt của đối phương biến thành xanh rờn, mình cũng có thể như vậy sao, vậy đội trưởng thì sao?
Bọn họ đồng thời nhìn về phía Khang Tư, vừa nhìn thì tâm tình kinh hoàng đột nhiên biến mất nửa phần.
Bởi vì nết mặt Khang Tư vẫn còn trấn tĩnh, hắn cũng khôi phục lại giọng nói nhàn nhạt:
- Lập tức trở về báo cáo, quân địch đã tập kích.
Vừa nói xong hắn liền rút kiếm ra chạy xuống núi, bọn lính vốn chạy về hướng trận doanh nhưng vừa thấy Khang Tư lại chạy về phía tiếng vó ngựa truyền đến, cả bọn sững sờ. 25 lão binh kia nhìn nhau một chút rồi cùng cười, cũng rút vũ khí ra chạy theo Khang Tư, một lão binh trong đó không biết vì sao quay sang 25 tên tân binh còn lại nói:
Tân binh các ngươi ngay lập tức trở về báo cáo, các ngươi không có kinh nghiệm, lên một tên sẽ chết một tên.
Nói xong xoay người cùng những lão binh kia đuổi theo Khang Tư.
Những tân binh đó đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, quân địch tới đánh lén nhất định là dốc ra toàn quân tinh nhuệ, đội trưởng của bọn họ lại muốn một mình đi ngăn cản kỵ binh, để cho bộ hạ có nhiều thời gian hơn chạy về báo nguy. Mà những lão binh kia thì lại nhường cho những tân binh không từng trải chiến trường có thời gian sống lâu hơn một chút. Nhưng nếu như quân doanh bị đột phá thì mình cũng không sống được bao lâu. Lão binh kêu mình trở về không phải là xem thường mình chứ?
Đám tân binh để cho một người chạy nhanh về báo tin, dĩ nhiên lúc đầu người đó sống chết cũng không chịu, nhưng ai bảo hắn từng thể hiện ra là người chạy nhanh nhất chứ? Vì thế hắn không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ chạy về. Còn đám tân binh cũng rút vũ khí theo hướng đội trưởng chạy tới.
Khang Tư dừng lại trên thảo nguyên, cảm thấy bốn phía đều tối đen và yên tĩnh như vậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thở dài một hơi:
- Ngày cuối cùng của mình hôm nay đã tới rồi, sau này cũng không còn nhìn thấy ban đêm xinh đẹp nữa, không biết địa ngục có cảnh sắc đẹp như vậy hay không đây?
Khang Tư chợt cười tự giễu mình. Một thân một mình chống cự với quân dịch, hắn biết rõ kết quả như thế nào. Hiện giờ hắn chỉ hy vọng mình có thể vượt qua cửa ải cuối cùng làm một quân nhân tốt.
Đột nhiên, phía sau hắn truyền đến một loạt bước chân, Khang Tư quay đầu lại nhìn, thì ra là những lão binh kia đuổi theo, chỉ chốc lát tân binh cũng theo tới, tất cả đều vây quanh hắn. Nhìn trong bọn họ chỉ thiếu một người, hắn cũng hiểu rằng người đó đã trở về báo cáo. Khang Tư nhìn bọn họ bình thản mỉm cười, liền xoay người nhìn về phía tiếng vó ngựa truyền đến kia. Tấm lòng của những binh sĩ này, hắn đã đọc được từ trong mắt bọn họ.
Khang Tư tỏ ý cười lạnh nhạt nhưng ấn tượng khắc sâu trong lòng bọn lính, dường như còn mang theo đủ loại ý nghĩa tán thưởng, thương tiếc, trách cứ, đau thương theo cùng. Mỗi người cũng cảm nhận được những cảm giác không giống nhau, nhưng đều là một loại cảm giác mà từ lúc sinh ra đến giờ họ cảm thấy thân thiết nhất, loại cảm giác này bản thân họ có thể giữ được trong ký ức cho đến khi già yếu hay không?
Vấn đề này không ai nghĩ tới, bởi vì có thể một chốc một lát nữa thôi sẽ không thể cảm giác được như vậy nữa rồi.
Bọn lính đang đứng xung quanh Khang Tư, tất cả đều nhìn bên kia biên giới, tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, mọi người cũng nắm chặt vũ khí trong tay. Bộ binh chiến đấu với kỵ binh, đó là chuyện thập tử nhất sinh. Lúc này bọn họ cũng không nghĩ nhiều như vậy, trong đầu chỉ có duy nhất một chữ
"Giết".
Kỵ binh của quân địch vừa đi tới trong tầm mắt có thể nhìn thấy thì dừng lại. Quân số rất ít chừng hai, ba mươi người, hơn nữa là khinh kỵ binh nên không mặc khôi giáp. Tận đáy lòng bọn người Khang Tư cùng thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là đội tuần tra. Theo lý thì đội tuần tra của hai bên không cần phải giao chiến. Bọn tân binh biết điều lệ bất thành văn này nên đã hạ kiếm xuống.
Nhưng lúc này, quân địch đột nhiên bắn một hỏa tiễn lên bầu trời, tia sáng kia đặc biệt hiện rõ trong bầu trời đêm. Khang Tư vừa thấy liền kêu to:
- Lính trinh sát!
Vừa dứt lời hắn xông tơi ngay lập tức, cùng lúc đó đám lão binh cũng xông lên. Lính trinh sát phụ thuộc vào lính tiên phong, họ thay lính tiên phong trinh sát tình hình ở phía trước, cả hai đều giống nhau là dùng hỏa tiễn để truyền tín hiệu lại. Nói cách khác, lúc phát hiện lính trinh sát thì phía sau cũng sẽ chính là đại đội quân mã.
Đám tân binh không có phản ứng mau lẹ như lão binh, lúc nghe lính trinh sát thì họ vẫn còn sửng sốt một chút, cứ như vậy mà sững sờ, mấy người phía trước đã bị trúng tên liền ngã xuống. Thấy tên cắm vào người đồng đội, bọn họ mới sực tỉnh ra mạnh mẽ xông lên phía trước. Lính trinh sát không những là những khinh kỵ binh, mà bọn họ còn có mang theo cung tên. Như vậy vừa có tốc độ nhanh, vừa có thể công kích từ xa.
Tân binh còn chưa chạy được mấy bước, lại có thêm mấy đồng bạn trúng tên ngã xuống, và vốn không thấy tiễn phóng tới là vì đêm tối, hơn nữa những mũi tên đó đều là màu đen. Những tân binh đó đang kinh hoảng thì nhìn thấy lão binh ở phía trước lúc lao qua trái lúc lao qua phải, hơ nữa có khi còn lăn vài vòng trên mặt đất, mặc dù cũng có mũi tên bắn trúng bọn họ, nhưng cũng không bắn trúng chỗ hiểm, đám tân binh lập tức học bộ dáng của các lão binh tiếp tục xông về phía trước. Nhất thời không có ai ngã xuống nữa, dĩ nhiên bị thương vẫn khó tránh khỏi, nhưng họ còn có hơi thở thì vẫn xông tới trước mặt quân địch.
Đây cũng chính là điều khác nhau giữa lão binh và tân binh, và cũng là sự khác biệt của kinh nghiệm trên chiến trường. Ở thời đại này cũng không có học viện quân sự gì, căn bản không có người nào dạy ngươi phương pháp làm thế nào để công kích và tránh né quân địch. Hết thảy những điều này đều do bản thân học ở trên chiến trường, dùng máu của mình, và nhiều tính mạng đồng đội của mình để học hỏi. Như vậy những thứ học được thì trọn đời cũng không quên. Ngay lúc đám lão binh vừa thấy lính trinh sát bắn ra hỏa tiễn thì lập tức xông tới, mà tân binh thì sửng sốt một chút. Sau này có xuất hiện tình huống như thế nữa, bọn tân binh nhất định cũng sẽ lập tức xông lên. Đây chính là kinh nghiệm xương máu.
Trên đùi và tay của Khang Tư cũng bị bắn trúng mấy tên, hắn vừa trúng tên thì lập tức rút ra, đương nhiên là có một vài mũi tên bắn thấu tới xương, lúc rút ra, loại cảm giác đau đớn này không phải là người bình thường có thể chịu được. Nhưng lúc này hắn còn không thể chết, bởi vì hắn còn có thể cử động, hắn cho rằng lực lượng, máu tươi phải chảy hết đến giọt cuối cùng thì đó mới là lúc chết đi, đó mới là lúc xứng đáng với tánh mạng của mình.
Nhổ hết mũi tên ra để có thể thực hiện các động tác xoay trở dễ dàng hơn, dĩ nhiên những động tác này không thể có quy luật, nếu không quân địch sẽ nhắm vào chỗ thân thể mà bắn. Phía sau đã có mấy gã tân binh theo quy luật chạy trốn đã bị bắn chết. Về phần tại sao thấy lính trinh sát phải lập tức xông tới thì là do bọn họ là kỵ binh có cung, bất luận là chạy hay đứng bất động thì cũng sẽ bị quân địch đuổi theo bắn chết. Đầu hàng ư? Lính trinh sát không chấp nhận đầu hàng, chỉ có xông lên giết chết bọn họ thì mới có thể làm giảm thương tổn đến mức thấp nhất.
Khang Tư đã xông tới trước mặt một gã kỵ binh, tên kỵ binh kia nghiêng mình trên lưng ngựa đã kéo căng dây cung nhắm vào ngực của Khang Tư bắn tới. Nếu như nhắm vào đầu thì hắn có thể né tránh rất dễ dàng, nhưng với khoảng cách gần như vậy mà bắn về phía bộ binh trên người không mặc khôi giáp, nhất định là một mũi tên xuyên tim. Tên kỵ binh kia còn chưa kịp cao hứng thì đột nhiên cảm giác lực lượng của mình giống như từ cổ không ngừng cuồn cuộn chảy ra, hơn nữa cảm giác cổ họng có hơi lạnh của kim loại. Chuyện gì đã xảy ra? Tên bộ binh kia không chết sao? Tên kỵ binh biết mình bị trúng kiếm, nhìn lướt qua tên bộ binh kia, chỉ thấy trên cánh tay cầm kiếm kia đang cắm một mũi tên, mũi tên đã bắn thủng qua cánh tay của hắn, không nghĩ tới hắn còn có thể dùng cánh tay như thế để giết chết mình.
Tên kỵ binh dùng chút khí lực cuối cùng thốt ra hai chữ:
- Lợi hại!
Rồi ngã xuống. Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Khang Tư dùng tay cầm kiếm liều chết chặn mũi tên, đồng thời thuận thế đâm vào cổ đối phương, nhưng giờ đây tay phải tạm thời không thể dùng kiếm được, vì sao không dùng tay trái? Tay trái không đủ linh hoạt, mà chỉ cần chậm một chút thôi là nhất định sẽ mất mạng.
Thời gian cấp bách khiến Khang Tư không có cơ hội rút tên ra, hắn lập tức bỏ rơi kiếm, nhặt cung với tên của tên kỵ binh kia. Dựng cung lên kéo dây nhắm chuẩn. Khi hắn dùng sức, bắp thịt nén vào thân mũi tên, đau đớn đến nỗi mồ hôi lạnh của Khang Tư cứ ứa ra. Sau khi bắn một phát, hắn khẽ cắn môi rồi lại lập tức lắp tên vào và kéo dây cung bắn liên tục. Tài bắn cung là kỹ năng đã giúp hắn khi còn trẻ mưu sinh ở nơi hoang dã, lúc ấy cung tên được hắn nhặt trên chiến trường. Hiện tại bộ cung tên này hắn cũng nhặt ở chiến trường, những mũi tên cũng vì cầu sinh mà bắn ra. Nhưng không giống lúc ấy mục tiêu chỉ là động vật, mà hiện tại là con người.
Bắn liên tiếp mấy mũi, mấy gã kỵ binh bên cạnh bị trúng tên ngã xuống, những gã kỵ binh kia lập tức chuyển hướng nhắm vào Khang Tư bắn tới. Khang Tư vội vàng lăn mấy vòng trên mặt đất, những mũi tên kia đều bắn vào đất. Mặc dù Khang Tư tránh được nhưng mũi tên cắm ở cánh tay theo cử động của hắn lại liên tục nhích động. Khang Tư đau đến nối những giọt mồ hôi lạnh lại càng ứa ra. Trong khi những kỵ binh kia chuyển mục tiêu về phía Khang Tư, đám lão binh và tân binh liền lợi dụng khoảnh khắc ấy toàn lực xông tới, gần như trong nháy mắt, hai ba mưoi tên kỵ binh kia đều bị chém chết trên ngựa. Kỵ binh dùng cung mà để cho người ta áp sát lại gần thì đúng là không có đất để dụng võ.
Trông thấy đám kỵ binh đều chết đi, Khang Tư mới cắn răng bẻ gẫy mũi tên, từ hai đầu rút ra, cả cánh tay đều sưng vù lên. Những đội viên còn sống khác đang vây quanh bên cạnh Khang Tư, lão binh còn có mười chín người, tân binh cũng chỉ có mười người . Mặc dù lần này tỷ lệ tử vong của tân binh là 60% nhưng so với trước kia là 95% đúng là tốt hơn nhiều.
- Hiện giờ trong quân doanh chắc đã chuẩn bị xong rồi.
Khang Tư vừa xé y phục băng bó vết thương vừa lạnh nhạt nói. Bọn lính cũng xem lại vết thương của mình, bọn họ vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui thắng lợi, cũng không đáp lời Khang Tư. Khang Tư vốn đang lẩm bẩm một mình nên cũng không quan tâm bọn họ có trả lời hay không. Khang Tư vừa băng bó xong thì hắn phải đi xem xét những đồng đội bị ngã xuống kia có còn sống hay không.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.comTrước tiên hắn xử lý xong vết thương của mình rồi mới đi xem đồng đội ngã xuống. Đây là quy luật của chiến trường, bởi nếu như không xử lý vết thương trước rồi đi xem đồng đội, ngộ nhỡ đột nhiên lại có quân địch xuất hiện, hơn nữa nếu như đồng đội lại chết đi, ngay cả mình cũng sẽ bị vết thương mà làm giảm năng lực thì rất dễ dàng bị giết chết. Vì để bảo vệ mình nên nhất định phải ghi nhớ thứ tự này.
Khang Tư kiểm tra mấy người đồng đội, đều không có hy vọng, nhìn xung quanh thấy những binh sĩ kia cũng đang kiểm tra, bọn họ cũng đang hướng về phía Khang Tư lắc đầu thất vọng. Khang Tư vừa thở dài định nói, đột nhiên cả vùng đất lay động đồng thời truyền đến một trận tiếng vang nặng nề, quân thiết kỵ tiên phong tới rồi. Lần này cũng không phải là đội quân mấy chục người, số lượng binh sĩ ít nhất cũng là mấy ngàn người.
Khang tư nhìn sang chỗ doanh trại bên phe mình, không ngờ chỉ là một khoảnh tối đen, hoàn toàn không có chút động tĩnh gì. Vẻ mặt Khang Tư khẽ biến, xem ra tin tức truyền tới quân doanh rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi. Hắn lập tức hô lớn:
- Lên ngựa!
Vừa nói hắn vừa lôi một con ngựa ra rồi lên ngựa, nhưng cũng phỉa mấy lần thì mới lên được lưng ngựa, may mà con ngựa kia rất ôn thuận thì mới lên được. Những đội viên khác cũng như vậy, có thể ngồi lên là tốt rồi. Một lú sau mọi người mới ngồi lên ngựa, may là không có ai bị rơi xuống ngựa. Lúc này đã thấy bóng dáng quân địch ở phía sau. Mọi người vội vàng thúc ngựa chạy như điên, mặc dù bọn họ chưa từng cưỡi qua ngựa, nhưng tiếng vó ngựa của quân địch ở phía sau càng ngày càng gần mà phía bên trận doanh của mình không thấy có chút phản ứng nào, những nhân tố đó đã kích thích bọn họ.
Con người trong lúc nguy cấp rất dễ dàng kích phát ra bản năng tiềm ẩn, và tăng cường năng lực sẵn có, loại hiện tượng này phàm là sinh vật có tư duy thì đều có. Dĩ nhiên bỗng chốc bị nguy hiểm dồn tới chết mất thì không phát huy được. Nhưng đám người Khang Tư lại không giống như vậy, quân địch phía sau giống như muốn đuổi theo lại dường như không đuổi theo, khiến cho bọn họ liều mạng thúc ngựa chạy nhanh thêm, cũng tự nhiên mà biến đổi động tác của mình càng thành thục, vì thế những con ngựa càng thoải mái chạy càng nhanh hơn. Con người thật sự rất kỳ quái, lúc không muốn trốn chạy, có thể rất có dũng khí khi đối mặt với quân địch nhưng một khi đã bắt đầu chạy trốn thì lại hoàn toàn quên đi dũng khí, chỉ nghĩ cứ chạy nhanh tới chỗ an toàn, mặc dù chỗ an toàn đó cũng không thể an toàn được hơn bao lâu.
Cứ bồi dưỡng học hỏi trong nguy hiểm như vậy, thành viên của tiểu đội 20 rất nhanh đều trở thành kỵ thủ.
Lúc sắp đến quân doanh, Khang Tư đột nhiên phát hiện một cỗ thi thể nằm cách đó không xa, từ y phục trên người có thể khẳng định là gã binh sĩ đi báo cáo bởi ngoài tiểu đội của mình ra không có binh sĩ nào chạy đến chỗ này. Khang Tư không có thể đi xem xét xem binh sĩ kia chết như thế nào, bởi vì hiện giờ không thể dừng lại.
Cách quân doanh còn chừng trăm thước, có thể nhìn thấy binh sĩ đang nhộn nhịp ở ngoài cửa, Khang Tư lập tức la lớn:
- Quân địch tập kích!
Những binh sĩ khác cũng hô to theo. Bọn họ hy vọng có thể báo cho người trong quân doanh để kịp chuẩn bị, mặc dù quân địch rất nhanh sẽ tấn công tới, nhưng có chuẩn bị chút đỉnh cũng tốt, ít nhất cũng không bị người ta giết chết trong lúc đang mơ ngủ.
Giống như trả lời bọn họ, đám người Khang Tư vừa mới la xong, trong quân doanh cũng có tiếng la ó. Khang Tư thở dài:
- Cuối cùng...
Nhưng chưa dứt lời, bởi vì trong quân doanh truyền đến tiếng la cũng không phai là
"Quân địch tập kích!" mà có nội dung khiến bọn họ phát lạnh toàn thân sau khi nghe thấy:
- Quốc vương băng hà rồi!