Độc Cô Chiến Thần

Chương 330: Chiếm lĩnh Tây Nam (P2)

Trước Sau

break
Liên minh Thống nhất bởi vì có Khang Tư mạnh mẽ, hơn nữa mấy lần xuất binh đều hấp thu đạo tặc vào quân đội, khiến cho trị an Liên minh Thống nhất tốt đến ngay cả thời kỳ đế quốc thịnh vượng trước kia cũng không bằng được. Thật sự là cầm một nắm kim tệ đi khắp đường hẻm vắng cũng không bị người đánh hôn mê.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao những kẻ có tiền ở bên ngoài đi lại thật cẩn thận, sau khi tiến vào Liên minh Thống nhất liền trở nên tùy tiện.
Phát hiện này khiến cho rất nhiều kẻ có tiền đều chuẩn bị định cư trong địa giới Liên minh Thống nhất, chẳng những người thân được bảo đảm an toàn, tài sản lại càng được bảo đảm an toàn.
Ở trong Liên minh Thống nhất, chỉ cần không mưu phản vậy ai cũng không gây phiền toái cho ngươi. Đương nhiên việc canh tranh cùng chèn ép buôn bán khẳng định vẫn có, lúc đó phải xem ai bản lĩnh cao hơn.
Tứ hoàng tử cùng đám gia thần cũng bị đám dân chúng ồ ạt tràn tới khiến cho vui mừng tới mức cười không ngậm được miệng. Đặc biệt là Tứ hoàng tử như là được ăn linh đan diệu dược, không ngờ lại khôi phục hình dạng sức lực tuổi trẻ, làm gì cũng cực kỳ hăng hái.
Ngay khi Tây Nam vì phần đông dân cư và tiền tài mà bận rộn không ngớt, bộ đội thiết kỵ quân Khang Tư đóng ở biên giới thảo nguyên nghênh đón lần đầu tiên mệnh lệnh tập kết sau khi xây dựng nơi đóng quân.
Trên đài cao, Khang Tư nhìn năm vạn thiết kỵ giáp đen chỉnh tề im lặng cùng với hai vạn bộ độihậu cần tiếp tế, vừa lòng gật đầu.
Năm vạn thiết kỵ không cần phải nói, mà hai vạn bộ đội hậu cần tiếp tế kia chính là trong khoảng thời gian này được chọn ra từ mười vạn bộ đội Tây Nam.
Tuy rằng trong mắt Khang Tư không có phân chia thế lực Khang Tư, Liên minh. Nhưng thuộc hạ của hắn lại không nghĩ như vậy. Thế lực Liên minh thuộc về tài sản chung, thế lực Khang Tư lại là tài sản riêng. Cho dù có chí công vô tư thế nào cũng không lấy của công giải quyết việc riêng. Nhưng cũng phải công tư đều có, không thể lấy tư làm công!
Dưới đám thuộc hạ yêu cầu, Khang Tư đặc biệt tuyển ra hai vạn tinh nhuệ trong tinh nhuệ nhập bọn họ vào quân Khang Tư. Mà đại doanh nơi này hoàn toàn là nơi đóng quân của quân Khang Tư, doanh trại quân Liên minh ở mấy trăm dặm ngoài kia, chuyên môn bố trí tám vạn bộ binh Tây Nam.
Khang Tư quét qua mọi người dưới đài, tuy rằng nhìn không thấy bộ dáng binh sĩ nhưng có thể cảm thấy được sĩ khí hiên ngang của thiết kỵ, mà đám bộ đội hậu cần thì uể oải. Phỏng chừng đang mất tinh thần vì lấy bọn họ từ bộ binh tinh nhuệ điều vào bộ đội hậu cần.
Khang Tư không để ý chuyện này, dù sao về sau sĩ khí mọi người đều cũng đạt tới đỉnh.
Nhìn thấy Khang Tư phất phất tay, một xe ngựa được hơn mười nội vệ hộ vệ đi tới dưới đài. Chiếc xe ngựa này xuất hiện đều hấp dẫn hết ánh mắt mọi người lại.
Dưới mấy vạn người chăm chú, nội vệ trước tiên từ trên xe ngựa khiêng xuống hơn một trăm rương gỗ. Sau đó bọn họ sắp xếp những cái rương này thành một hàng, chia thành hơn hai mươi đống. Nguồn: http://truyenyy.com
Trước mỗi một đống đều có vài nội vệ đứng gần như vây quanh mấy cái rương này.
Nhìn bộ dạng khẩn trương của nội vệ đối với những cái thùng này, người ở đây đều thấy ngứa ngáy trong lòng, đoán xem cái thùng chứa đồ vật gì.
Đương nhiên không ai dám lên tiếng, chỉ miên man suy nghĩ trong đầu.
Khang Tư nói:
- Sĩ quan chức vụ thực Đại đội trưởng và kiêm nhiệm trong toàn quân bước ra khỏi hàng lên phía trước.
Lời này thông qua nội vệ trải khắp toàn khu vực truyền đạt. Hơn một trăm Đại đội trưởng lập tức chạy đến trước mặt hai mươi đống rương gỗ trước mặt nội vệ dưới đài. Mà phía sau, mọi người mới phát hiện được, vừa vặn năm đội trưởng một đống, mà cũng vừa vặn năm cái thùng.
Lạp Nhĩ Phu là người Tuyết quốc dáng vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh, cũng là nhóm binh lính thứ hai ở Tuyết quốc đầu nhập Khang Tư. Nếu không so sánh với nhóm đầu tiên, hắn cũng được coi là lợi hại trong đám người Tuyết quốc.
Dù sao trong thiết kỵ có bốn phần là người Tuyết quốc. Mà Đại đội trưởng xuất thân từ Tuyết quốc chỉ có mười, hắn có thể chiếm một vị trí đủ để nói rõ năng lực của hắn.
Tuy rằng hắn thực sùng bái thân phận cao quý lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng của điện hạ Khang Tư, nhưng hiện tại lại cảm thấy được điện hạ có vẻ bà mụ (không dứt khoát) .
Khang Tư là chủ thượng có chuyện gì trực tiếp hạ lệnh là được. Đám người bọn mình đây bất kể là lên núi đao xuống biển lửa đều tuyệt đối phục tùng, làm gì phải làm ra chuyện thần thần bí bí như vậy.
Nhìn độ lớn những cái thùng kia, phỏng chừng không chứa được cả mũ giáp, càng không nói đến binh khí như đao kiếm… Chẳng lẽ bên trong không phải cho một mình đám Đại đội trưởng bọn mình dùng, mà là cho toàn bộ đại đội sử dụng?
Thùng nhỏ như vậy có thể chứa thứ gì tốt? Không có khả năng là trang bị thần đan thần dược cho toàn quân chứ hả?
Khang Tư không nói gì, chỉ là nội vệ vẫy tay với đám Đại đội trưởng như Lạp Nhĩ Phu.
Mặc dù bọn họ không biết sao lại vậy nhưng luôn biết nội vệ là hộ vệ bên người của điện hạ. Những Đại Đội trưởng cùng sĩ quan cao cấp kiêm nhiệm nghe lời năm người đứng trước mặt nội vệ.
- Đây là chủ thượng ban ơn, các ngươi nhất định phải nhớ ơn.
Một câu nói đầu tiên của nội vệ khiến mọi người tuy mờ mịt đầy đầu nhưng lập tức gật đầu biểu thị đã hiểu, sau đó nội vệ mới mở ra một cái rương.
Nhìn đến năm rương nhỏ trong cái thùng, bọn người Lạp Nhĩ Phu không khỏi sửng sốt.
Nội vệ không giải thích lại mở ra một rương nhỏ trong đó, lộ ra năm cái thùng nhỏ hơn. Đám người Lạp Nhĩ Phu trán nổi gân đen.
Nội vệ cười cười:
- Vốn còn muốn thêm một lần rương để tiện lợi ban phát cho đội Năm người một lần, nhưng nghĩ lại số lượng quá nhiều cho nên đành phải tính ở cấp bậc tiểu đội.
- Các ngươi đừng cho là chúng ta làm chuyện vô vị bé xe ra to. Chỉ cần các ngươi biết giá trị đồ vật trong này, các ngươi liền biết làm như vậy được coi là không có trách nhiệm.
Nội vệ nói xong mở cái hộp nhỏ, chỉ thấy bên trong lót vải màu hồng, phía trên bày hai mươi lăm cái bình nhỏ bằng đầu ngón tay màu bạc có vẻ cực kỳ tinh xảo.
Chờ đến lúc nội vệ lấy ra một cái, mọi người mới phát hiện bề ngoài thứ này tinh xảo quá mức, mà thoạt nhìn giống như một vòng bạc chắc chắn.
Thứ này nhìn thế nào cũng như là vòng cổ trong tiệm trang sức được nữ nhân theo đuổi. Chỉ là không ngờ dây xích lại treo cái chai, thật sự là làm mất đi vẻ đẹp của cái vòng cổ này.
Nhưng tất cả các sĩ quan bao gồm cả Lạp Nhĩ Phu đều nhíu mày. Làm ra vẻ lớn lao như vậy, không phải là làm trang sức cho toàn quân đấy chứ. Không rõ điện hạ Khang Tư thờ tôn giáo nào, hơn nữa những cái chai kia nhìn không có ý nghĩa tôn giáo!
Nội vệ không để ý vẻ mặt mọi người, ngược lại cầm vòng cổ lắc lắc nói:
- Chỉ riêng cái vòng cổ này trị giá mười kim tệ, nhưng so với cái chai này không bằng cái rắm!
Lời nói này của nội vệ khiến đám người Lạp Nhĩ Phu trừng mắt vểnh tai.
Thì ra cái chai đó mới là quan trọng nhất. Chỉ là cái chai nhỏ như vậy chứa linh đan diệu dược cũng được vài giọt nước chứ mấy. Chẳng lẽ uống mấy giọt như vậy đều có thể trở thành bất tử hay sao?
Nội vệ tiếp tục nói:
- Cái chai này có tên là lọ bảo mệnh, chủ yếu chính là dược vật trong lọ. Thứ này sử dụng rất đơn giản, đặt cái chai lên miệng cắn một cái, nuốt chất lỏng bên trong vào. Như vậy bất luận thương nặng thế nào lập tức cầm máu giảm đau. Nếu tay chân không đứt rời cho dù gẫy đều có thể đi lại bình thường.
- Có thể nói cho dù ngươi vỡ bụng, đứt ruột, vỡ tim. Chỉ cần ăn dược vật, bắt đầu tính thời gian thì khoảng chừng một ngày một đêm nếu được cứu cùng với chữa bệnh. Như vậy ngươi có thể sống sót, sau khi nghỉ ngơi tuyệt đối giống như người thường.
- Đương nhiên tay chân đứt rời là không thể khôi phục, hơn nữa đầu bị đập nát hoặc bị chặt đứt thì cũng không cứu được.
Đám người Lạp Nhĩ Phu đều trợn mắt há mồm. Lời này cũng quá giả rồi, bị như vậy đều có thể cứu sống, gạt người à!
Tuy rằng không muốn tin tưởng nhưng là điện hạ không có khả năng lấy toàn quân ra để làm trò đùa, lại không khỏi tim đập thình thịch. Nhưng lý trí bản thân lại nói chính mình không nên tin tưởng chuyện tưởng như huyền huyễn ấy.
Nhìn vẻ mặt khi sáng khi tối của mọi người, nội vệ không khỏi cười nói:
- Các ngươi ấy, điện hạ không lấy chuyện như vậy để đùa. Lọ bảo mệnh này ta từng dùng qua. Các ngươi xem, lúc ấy chính là tim ta bị đâm xuyên qua hiện tại chẳng phải vẫn sống tốt?
Nội vệ kéo áo lộ ngực ra, tuy nhiên mọi người đầu tiên là nhìn thấy trên cổ nội vệ treo một lọ bảo mệnh chói mắt, sau đó mới đặt ánh mắt nơi trái tim nội vệ.
Vừa nhìn thấy, mọi người đều ngừng thở.
Chỉ cần xem vết đao kia là biết nội vệ này lúc trước tuyệt đối bị đâm xuyên tim. Người bình thường sớm bị chết đến không thể nào chết được nữa, mà người này hiện tại vẫn sống sờ sờ!
Đại đội trưởng ở đây đều là lính cũ, đương nhiên có thể nhìn qua là biết vết thương này thật hay giả, là dùng hết sức đâm hay là giả cứa lên một đao.
Ví dụ thực tế chân thực ở trước mắt khiến cho bọn họ không thể không tin hiệu quả kỳ diệu của lọ bảo mệnh này, cho nên ánh mắt bọn họ nhìn lọ bảo mệnh lập tức trở nên nóng rực.
Phải biết rằng đây chính là tương đương với thêm một cái mạng. Về phần sau khi dùng lọ bảo mệnh có hậu quả gì, nhìn tên nội vệ này là biết. Chẳng những hắn vẫn còn sống sót mà một chút di chứng cũng không có. Thật sự là bảo vật cấp cao nhất!
Nhìn bộ dáng đám sĩ quan có chút rục rịch, vẻ mặt nội vệ căng ra, lạnh giọng nói:
- Lọ bảo mệnh này vốn chỉ để cho cấp cao sử dụng, nhưng chủ thượng nhân từ, lo lắng chúng ta sắp đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ cho nên mới phát thuốc tới tầng lớp tinh nhuệ chúng ta. Bởi vậy trở về nói cho mọi người, lọ bảo mệnh này không phải hàng thông thường mà là một cái mạng, hiện tại tồn kho không nhiều. Nếu để lọt ra ngoài, nói không chừng mạng không mất trên chiến trường ngược lại mất bởi lý do vớ vẩn. Cho nên lệnh cho tất cả mọi người kín miệng, cho dù người trong nhà cũng không nên nói!
Các sĩ quan tuy rằng kỳ quái cái gì sắp gặp phải kẻ địch mạnh, hiện tại nào có kẻ địch nào? Nhưng tâm thần bọn họ đều chú ý mấy câu phía sau, căn bản quên chuyện tự hỏi về kẻ địch mạnh.
Bọn họ đang biết hơn Khang Tư hào phóng, không ngờ lại phát bảo vật như thế. Đương nhiên bọn họ cũng cảnh giác vạn phần, giống như vị đại nhân trước mắt đã nói. Bảo vật thêm một cái mạng này đúng là không thể nói linh tinh, sau khi bị người biết được không chừng ngày nào đó sau khi uống say ở ngoài bị người lấy mất đầu. Lát nữa trở về phải cảnh cáo mọi người nhất định coi như không có gì, coi như lọ bảo mệnh này chỉ là một cái vòng cổ mà thôi.
Nhìn vẻ mặt nghiêm trang của các sĩ quan biết bọn họ cũng đã có chuẩn bị, nội vệ cũng liền khôi phục tươi cười nói:
- Lọ bảo mệnh này kỳ thật còn có một hiệu quả nữa. Cá ngươi xem một mặt lọ là bằng phẳng, vừa vặn khắc được phiên hiệu và tên. Vừa có thể phòng ngừa người trong nhà trộm mất, lại dùng như giấy chứng minh binh sĩ. Thật sự là một công ba đôi việc.
Các sĩ quan vội vàng cảm ơn. Hiện tại bọn họ hận không thể lập tức cầm trong tay lọ bảo mệnh, làm sao còn nhẫn nại nghe nội vệ nói nhiều.
Nội vệ cũng hiểu được điều này cho nên trước tiên liền phát rương cho bọn họ.
Lạp Nhĩ Phu đang cầm rương, định quay về đơn vị đột nhiên quay đầu lại hỏi:
- Vị đại nhân này! Lọ bảo mệnh này có thể dùng quân công để đổi không?
Lời nói này khiến đám sĩ quan dỏng tai lên nghe. Ai cũng không ngại mình có càng nhiều vật bảo mệnh.
Nội vệ cười cười:
- Đương nhiên có thể. Chủ thượng cũng tính toán đến chúng ta đều có bạn bè thân thích, khó tránh khỏi muốn kiếm thêm một mạng phòng thân cho nên chế độ đổi đã được quy định, tin tưởng vài ngày sau sẽ cho đổi.
Khang Tư nhìn đám Đại đội trưởng bê rương về hàng ngũ, nói:
- Các ngươi nhớ cho kỹ. Hiện tại đồ vật phát cho các ngươi có thể giữ một mạng của các ngươi trong thời điểm nguy hiểm nhất. Cho nên sau khi các ngươi lĩnh phải tùy thân mang theo không được vứt bỏ, chỉ có thể sử dụng vào thời điểm nguy hiểm nhất. Thứ này đã không còn nhiều để phân phối, cho nên mọi người nhất định phải sử dụng cẩn thận!
Khang Tư nói xong khoát tay:
- Tự giải tán theo biên chế đại đội, Đại đội trưởng phát đồ đến tận tay mỗi người!
Toàn quân im lặng đợi sau khi Khang Tư rời đi mới giải tán theo biên chế đại đội. Tiếp theo cả doanh trại lập tức trở nên ồn ào, bọn binh lính vây quanh, Trung đội trưởng, Tiểu đội trưởng vây quanh Đại đội trưởng tranh nhau nói ầm ĩ cả lên hỏi về đồ vật trong rương.
Sau khi mọi người lĩnh được một cái vòng cổ bình bạc, tất cả đều sững sờ tại chỗ.
Tuy rằng Đại đội trưởng tỏ vẻ nội vệ sử dụng qua, cực kỳ có hiệu quả. Nhưng đây là cách một tầng, không phải tận mắt nhìn thấy, bởi vậy ít nhất quá chín phần bọn họ bán tín bán nghi hiệu quả của thứ này.
Nhưng là bởi vì chính miệng Khang Tư biểu đạt sự quan trọng của thứ này cho nên mọi người chỉ có thể nghi ngờ trong lòng. Chỉ có đợi thời điểm chân chính phải sử dụng mới biết thứ này có hiệu quả hay không.
Vào lúc Lạp Nhĩ Phu buồn rầu, lại phát hiện một Trung đội trưởng thuộc hạ của mình lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng. Hắn cực kỳ cẩn thận trước tiên đeo lọ bảo mệnh lên cổ, sau đó còn cẩn thận vỗ vỗ ngực cảm nhận sự tồn tại của nó.
Lạp Nhĩ Phu đang buồn rầu làm thế nào để bọn binh lính chú ý tới tầm quan trọng chân chính của lọ bảo mệnh. Vừa rồi hắn còn nhìn thấy có binh lính cầm lọ bảo mệnh trên tay, tung bắt chơi đùa, hiện tại có một tên Trung đội trưởng lộ vẻ như vậy không khỏi lập tức hỏi:
- Ngươi làm sao lại hưng phấn như vậy, chẳng lẽ ngươi biết rõ về nó? Ngươi nói cho bọn họ, miễn cho bọn họ không biết chừng mực đánh mất lọ bảo mệnh.
Trung đội trưởng lập tức cười ngoác mồm nói:
- Hắc hắc! Đại đội trưởng. Tim ta hiện tại muốn nhảy ra ngoài. Ta thật sự không ngờ cũng có một ngày ta được phát lọ bảo mệnh.
- Ta nhớ rõ ngươi xuất thân từ đế quốc, là thuộc hạ lâu đời của điện hạ ở khu Đông Nam. Nhanh nói rõ chuyện về lọ bảo mệnh này!
Một Trung đội trưởng quan hệ tốt với hắn lập tức kêu lên. Đám Trung Đội trưởng, Tiểu đội trưởng, Ngũ trưởng lập tức vây quanh nơi này như nêm cối.
- Hắc hắc! Lúc trước ta phục dịch trong quân dự bị phủ Đại Đô đốc Đông Nam. Lúc ấy chính là lúc điện hạ đảm nhiệm Đại Đô đốc Đông Nam. Khi đó phúc lợi tốt, loại lọ bảo mệnh này gần như tất cả quân chính quy đều có một phần, hơn nữa có thể dùng quân công để đổi. Chuyền tay là lập tức bán được mấy vạn kim tệ.
- Đáng tiếc sau này điện hạ mất tích, lọ bảo mệnh này cũng ngừng hoán đổi, sau này lại ngừng phát. Mà sau khi tên phản nghịch Áo Kha Nhĩ xuất hiện, lọ bảo mệnh này liền hoàn toàn không xuất hiện nữa. Lúc ấy đã nghĩ rằng bảo vật này sẽ hoàn toàn biến mất không nghĩ tới một lần nữa lại xuất hiện!
Trung đội trưởng cực kỳ cảm khái nói.
- Thứ này thực sự lợi hại như Đại đội trưởng nói?
Mọi người thấy đây là đích thân người quen của mình chứng minh, không khỏi đều có chút tin tưởng.
- Hắc hắc! Thậm chí càng thêm lợi hại. Ta từng gặp qua một sĩ quan bị chém đứt tay, trên người không chỉ trăm vết đao. Vậy mà người ta vẫn như cũ chém giết mấy trăm binh lính địch, sau đó trừ bỏ cánh tay bị đứt, không có bất cứ vấn đề gì. Tuy nhiên các ngươi phải chú ý, thứ này nhất định phải đến lúc sống chết trước mặt mới được sử dụng, bằng không là lãng phí. Ai cũng không biết lúc nào thì lại phát lọ bảo mệnh này!
Trung đội trưởng dặn dò nói.
Bởi vì có người quen chứng minh cho nên lòng hoài nghi của mọi người tiêu tan rất nhiều. Phần lớn bắt đầu chú trọng vòng cổ nho nhỏ này. Tuy nhiên chỉ cần sau một lần sử dụng qua, loại đồ vật này tuyệt đối được binh lính coi như bảo vậy. Chỉ là tới lúc đó, muốn được phát miễn phí lại không có khả năng.
Trong lều chủ tướng doanh trại, Khang Tư đang nói chuyện với Giáp Linh vừa giải quyết xong vành đai ôn dịch liền vào điều tra thảo nguyên, cho tới giờ mới trở về. Nếu không phải Giáp Linh trở lại, Khang Tư cũng không phát lọ bảo mệnh xuống dưới. Bởi vì đây chứng tỏ rằng sắp khai chiến.
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc