Độc Cô Chiến Thần

Chương 270: Thuyền lớn vào cảng (P2)

Trước Sau

break
Cũng trách không được bọn họ nghĩ như thế, ngẫm lại lúc trước Khang Tư lập nghiệp chỉ có mấy người, thật vất vả mới mở mang lãnh địa rộng lớn này, như vậy sao có khả năng có được đội chiến thuyền khổng lồ vậy chứ!
Nếu Khang Tư lúc trước đã có quân đội khổng lồ này, thì đã sớm nuốt gọn toàn bộ Công quốc Băng Diệu rồi, đâu cần phải từ tầng dưới chót từng bước một đi lên như vậy!
Việc này không phải phí sức phí thời gian sao?
Tuy nhiên chuyện xảy ra kế tiếp, làm cho những người kiến thức rộng rãi này tất cả đều há hốc mồm, rốt cuộc không nói được một câu nào. Tình hình lúc này chính là: Mười chiếc thương thuyền của An Tái Kháng kia, đột nhiên treo cờ của Khang Tư lên mà còn cao hơn cờ của An Tái Kháng, đồng thời đánh ra tín hiệu cờ chào mừng.
Nhìn lại đội chiến thuyền khổng lồ thả neo trên mặt sông, chỉ có một chiếc chiến thuyền thật lớn xinh đẹp chạy lại đây, thêm vào tiếng hoan hô ầm ĩ trên thương thuyền An Tái Kháng, tới giờ khắc này, còn hoài nghi đoàn chiến thuyền là tới khai chiến, thì kẻ đó đúng thực là đầu óc có vấn đề, có chứng bị vọng tưởng rồi.
Những người này đương nhiên biết rõ An Tái Kháng là tam đệ của Khang Tư.
Lúc trước biết Khang Tư có huynh đệ giàu có, đều cho rằng khó trách Khang Tư có thể dễ dàng phát triển lớn mạnh, hóa ra là bởi vì nhờ có huynh đệ có tiền hỗ trợ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy An Tái Kháng cũng treo lên cờ của Khang Tư, hơn nữa tất cả đoàn chiến thuyền khổng lồ được hoan nghênh này cũng treo thống nhất một loại cờ, điều này chẳng phải là nói, chẳng những các chiến thuyền đó đều là binh sĩ thủ hạ của Khang Tư, chính kẻ có tiền An Tái Kháng này, cũng không chỉ đơn giản là huynh đệ của Khang Tư như vậy, khẳng định đồng thời là thần chúc thủ hạ của Khang Tư!
Trời ạ! Khang Tư có thế lực khổng lồ vậy sao!
Vì cái gì Khang Tư còn phải theo tầng dưới chót từng bước một bò lên chứ? Chẳng lẽ hắn có tâm tính tự ngược đãi bản thân? Ưa thích chịu khổ cực chịu vất vả để hưởng thụ quá trình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng?
Tâm tính các nhân vật thượng tầng này quả thật khiến người ta không sao hiểu nổi!
Ý nghĩ của Thị Tòng Trường lại hoàn toàn khác biệt cùng những người khác.
Lão vô cùng hối hận.
Chính mình quả thực là không có con mắt, không ngờ lại không nhìn ra Khang Tư có thực lực khổng lồ như thế. Nếu sớm biết như vậy, mình còn rụt rè cái gì chứ? Trực tiếp nói cái bí mật kia cho Khang Tư là được rồi.
Chẳng những giải thoát cho mình, đồng thời có thể thu được thật rất nhiều chỗ tốt, ít nhất vinh hoa phú quý của gia tộc mình tuyệt đối không thể ít được!
Sau vài tín hiệu cờ giữa kỳ hạm Tương Văn cùng kỳ hạm An Tái Kháng, không đợi kỳ hạm An Tái Kháng lên tiếng, ba chiếc thương thuyền của An Tái Kháng neo đậu trên bến cảng, lập tức vội vã dời tránh qua neo đậu một bên chừa chỗ trống.
Bọn họ đúng ra nhìn thấy tín hiệu cờ liền biết người đến là ai. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Người dưới hệ thống Khang Tư, không ai không biết thân phận của Ngả Lệ Ti, Y Ti Na, hai mỹ nữ này chẳng những thân phận cao quý, hơn nữa trong đó một người là tiểu thư của phu nhân An Tái Kháng.
Càng quan trọng là... Hai mỹ nữ này có quan hệ rất thân thiết với thủ lĩnh Khang Tư, vậy không dồn hết lòng tiếp đón được sao?
Cho nên các thương thuyền đó chẳng những lập tức lui nhường chỗ, còn cố ý phái người đi bến cảng quát to:
- Mau chuẩn bị nghênh đón! Tiểu thư Ngả Lệ Ti, tiểu thư Y Ti Na đã cùng Tương Văn đại nhân, Liễu Thanh Dương đại nhân sắp đến!
Người trên bến cảng khẳng định không biết rõ lắm thân phận của bốn người này là gì, nhưng thấy thủ hạ của An Tái Kháng là đại thương nhân là huynh đệ của lĩnh chủ mà lại vội vàng như thế, đương nhiên cũng biết người đến là nhân vật trọng yếu.
Thời điểm những người khác còn đang hoang mang rối rít, thì lão nhân Thị Tòng Trường này bắt đầu động thân, bắt đầu chỉ huy người làm công tác chiêu đãi.
Thật đúng là lão nhân tinh ranh vừa ra tay lập tức làm cho sự tình đang rối tung rối mù ổn định lại, tuy rằng không thể nói là trọng thể, nhưng cũng rất long trọng.
Tương Văn ở trên kỳ hạm của mình chầm chậm chạy tới cảng Thanh Hương. Không cần phải nói, Tương Văn thần tình kích động quan sát bến cảng đơn sơ, còn Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na lại hai mắt rưng rưng lệ, nhìn lá cờ tung bay trên đỉnh tháp.
Vốn bởi vì Khang Tư bị long quyển phong cuốn mang đi, hai nàng đã bi thương quá mức, toàn bộ tâm tư đều trống rỗng, cũng không thể nghĩ đến điều gì nữa.
Nếu không phải Tương Văn ép buộc yêu cầu hai nàng phụ trách sự việc, yêu cầu bọn họ cố gắng vì giữ lại cơ nghiệp của Khang Tư, phải bận rộn trong công việc.
Có lẽ chỉ có làm việc, mới có thể giúp hai người quên đi nỗi thống khổ trong lòng, cho nên thái độ hai nàng làm việc quả thật làm cho lòng người chua xót.
Bởi vì ai nấy đều biết rõ, tình trạng này nếu tiếp tục kéo dài vài năm nữa, hai nàng cũng tránh không khỏi hương tan ngọc nát.
Đối với điều ấy không phải không có người khuyên giải, chỉ là hai nàng hoàn toàn không muốn nghe, Tương Văn thật ra khuyên hai người nên chú ý thân thể một chút, để tránh sau này Khang Tư trở về nhìn thấy chỉ còn hai bộ xương khô.
Tuy rằng hai nàng đối với ý tưởng của Tương Văn vẫn luôn cho rằng Khang Tư còn sống thực ra rất đồng quan điểm, nhưng ở sâu trong nội tâm hai nàng cũng đã xác định Khang Tư đã chết rồi.
Suy cho cùng người bị long quyển phong cuốn mang đi, quả thực không có khả năng còn sống.
Mà ngay tại thời điểm hai nàng nghĩ đến suốt cuộc đời mình sẽ như vậy trôi qua, bỗng nhiên thủ hạ dưới tay của Tương Văn vội vã chạy tới bẩm báo tin tức Khang Tư chưa chết!
Hai nàng nhân được tin tức này, không hề suy nghĩ chút nào liền theo Tương Văn chạy lên thuyền, đến khi xác nhận thuyền đi ra nước ngoài, chuyện có tám phần có thể hiện thực, hai nàng lập tức mềm nhũn ngã nhào xuống.
Giờ đây nhìn tháp hải đăng càng ngày càng gần, tâm tình hai nàng bồi hồi xúc động, rốt cục mình lại có thể nhìn thấy hắn, người này thật là có đủ ngoan độc!
Bản thân hắn ở nơi này ung dung sống qua ngày tháng, lại hoàn toàn đã quên phương xa còn có người nhớ nhung hắn đến quên ăn quên uống. Khi gặp lại hắn nhất định không thể dễ dàng buông tha được.
Nhất định phải giáo huấn hắn một lần mới được! Có vậy mới có thể hóa giải nỗi bi phẫn của mình bấy lâu nay.
Tương Văn liếc mắt nhìn hai mỹ nữ này một cái, đối với hai nàng này trong lòng Tương Văn thực rất vừa lòng. Ít nhất mấy năm nay tiếp xúc với nhau, hiểu được cảm tình của hai nàng với chủ thượng đúng thực rất chân thành tha thiết. Nhất là lần này vừa nghe được tin tức, không hề suy nghĩ mảy may liền đi theo mình đến đây, càng khiến Tương Văn vừa lòng hơn.
Tuy rằng trước kia Ngả Lệ Ti đặc biệt quan tâm tới Khi Hồng Quốc của nàng, tiếp xúc cùng chủ thượng đều là vì toan tính phục quốc, thực khiến Tương Văn rất bất mãn. Thế nhưng sau này từ khi Ngả Lệ Ti giao nhiệm vụ phục quốc cho chủ thượng, tâm tình nàng đã hơi khôi phục bình thường, biểu hiện cũng tốt lên rất nhiều. Lúc này Tương Văn mới có vài phần kính trọng nàng.
Về phần Y Ti Na, trong mắt Tương Văn nàng vẫn luôn là người xứng đáng nhất kết duyên cùng chủ thượng, nếu không phải chủ thượng chưa có tỏ thái độ, Tương Văn đã xưng hô Y Ti Na là chủ mẫu rồi.
Tuy rằng sau một thời gian nghiêm mật theo dõi, Tương Văn phát hiện trên người Y Ti Na có ẩn giấu bí mật, nhưng chỉ cần không có hại tới chủ thượng, hơn nữa nàng là thật tâm đối đãi tốt với chủ thượng, nên từ đó Tương Văn cũng không có hứng thú đi tìm tòi chuyện riêng tư của nàng. Dù sao ai lại không có một số bí mật không muốn cho người khác biết chứ!
Đối với mấy nữ quan cùng đi theo hai người Y Ti Na, Ngả Lệ Ti chạy đến, Tương Văn cũng đổi gương mặt lạnh lùng trước đây, bày ra vẻ tươi cười đối với các nàng.
Dù sao họ dùng hành động chứng tỏ lòng trung thành với chủ thượng, chỉ cần trung thành với chủ thượng mình, đương nhiên Tương Văn sẽ hài lòng đưa ra vẻ mặt tươi cười.
Cung Huân Đại vốn muốn tăng thêm ấn tượng, cho tới bây giờ thật không ngờ chặng đường biển dài ngày lại vất vả như thế. Nếu có thể, nàng hận không nên theo cùng đến đây, cứ ở lại phủ Đại Đô đốc hưởng phúc hẳn là tốt hơn nhiều.
Chỉ có điều chuyện này Cung Huân Đại chỉ có thể nghĩ trong lóng mà thôi. Đầu tiên, đại tổng quản nội đình Tương Văn này lớn thế, tiếp nữa hai người Ngả Lệ Ti, Y Ti Na đều đi theo, chỉ cần chính mình còn muốn qua cuộc sống vẻ vang, nhất định phải đi theo đến, dù có cực khổ có mệt mõi đi nữa cũng phải đi theo đến.
Giờ phút này trong lòng Cung Huân Đại đã sớm không còn hứng thú gây rối loạn trong nội đình của Khang Tư, chỉ là có chút tò mò Khang Tư làm thế nào có thể sống sót dưới long quyển phong.
Nếu Cung Huân Đại biết, nhờ vậy mà mình tránh được tai họa rơi vào tay giặc ở phủ Đại Đô đốc, nói không chừng nàng còn cảm tạ lòng tham danh lợi của chính mình.
Liễu Thanh Dương yên lặng nhìn chăm chú vào bến cảng, hắn không nghĩ tới Khang Tư chẳng những còn sống sót ở dưới long quyển phong, mà còn trong thời gian ngắn như thế, thành lập thế lực ở bắc quốc.
Hơn nữa thế lực này còn không phải thế lực bình thường, cứ nhìn hắn có thể chiếm bến cảng thiên nhiên duy nhất trên Tuyết Long Giang thì biết.
Mà càng làm cho Liễu Thanh Dương bội phục nhất là: Cho dù Khang Tư thoát ly thế lực trung tâm đã hơn một năm, hắn hoàn toàn bị người ta xác định đã chết, thế mà vừa được biết tin tức hắn may mắn còn sống, ngay lập tức có rất nhiều thủ hạ hết dạ trung thành vứt bỏ hết mọi chuyện lên đường tìm tới.
Điểm ấy thật khiến Liễu Thanh Dương cảm thấy kính nể sâu sắc, bởi vì làm cho thủ hạ dưới trướng có lòng trung thành như vậy, cũng không phải là quân chủ bình thường có thể làm được.
Nghĩ lại, đâu có người quân chủ nào bị xác nhận đã chết, thủ hạ dưới tay còn có thể giữ lòng trung thành, vừa nghe được tin quân chủ sống lại lập tức tìm tới gặp mặt?
Chỉ sợ trong lịch sử khắp thiên hạ, cũng không có được mấy quân chủ như vậy đâu.
Chính mình khi nghe mệnh lệnh của Tương Văn, mang theo đội chiến thuyền nhiều như vậy đến nơi đây: Một là chính mình cũng không muốn tham dự chiến đấu tranh quyền đoạt lợi ở Thủ Các; hai là chính mình biết rõ, chỉ cần vừa nói ra chữ "không", lập tức Tương Văn sẽ giết chết mình ngay, hơn nữa sẽ không một chút nương tay giết chết toàn bộ sĩ quan có liên quan với mình trong hải quân.
Tương Văn có năng lực này, cũng có thủ đoạn ác nghiệt này.
Nếu chuyện đã không vi phạm nguyên tắc làm người của mình, cũng không vi phạm đại nghĩa, còn có thể giữ được cái mạng của mình cùng các sĩ quan, như vậy có phục tòng mệnh lệnh cũng là chuyện đương nhiên phải làm.
Nói không chừng còn phải dựa vào Khang Tư, mình mới có cơ hội Thống soái đội chiến thuyền đến Đông đại lục đây! Nếu dựa vào Thủ Các kia mà muốn thực hiện giấc mộng của mình quả thật rất khó thành hiện thực.
Ngay lúc những người trên kỳ hạm Tương Văn đều đang miên man suy nghĩ, đắm chìm trong suy tư của bản thân thì kỳ hạm chậm rãi tới gần bến cảng. Cảng Thanh Hương bốc lên cuồn cuộn khói báo động.
Hẳn là ngay từ đầu người chạy vào báo cáo tình hình đã mang viện binh tới. Tuy nhiên khói báo động này rất nhanh giảm bớt, có lẽ vì phía sau nhận được tin tức, biết người tới không phải là địch nhân.
Kỳ hạm vừa mới ngừng ổn định, cầu thang gỗ lập tức được đẩy lại, người trên thuyền còn chưa kịp làm ra phản ứng, một bóng người liền vọt đi lên.
Người này vừa lên tới liền la to;
- Hai vị đại tẩu! Các người rốt cục cũng tới rồi!
Vốn binh sĩ đang ở thế đề phòng cẩn mật, vừa thấy rõ người này liền lui lại chắp tay thi lễ.
- Ra mắt tam gia!
Ngả Lệ Ti thần tình kích động đang định nói gì, đột nhiên phát hiện Y Ti Na mặt đỏ bừng cúi đầu xuống, nàng nhướng mày, đột nhiên tỉnh ngộ lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn An Tái Kháng kêu lên:
- Ngươi gọi chúng ta cái gì?
An Tái Kháng ngây ra một lúc, vuốt gáy thần tình khó hiểu hỏi:
- Gọi là đại tẩu! Không thì gọi các người là gì?
- Cái gì?
Người ở đây tất cả đều hiểu được kinh hô lên, Tương Văn lại có vẻ hấp tấp hướng về phía An Tái Kháng hỏi:
- Tam gia! Chủ thượng quyết định rồi à?
An Tái Kháng liếc nhìn một cái, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng, nhưng lại vạn phần khẩn trương, thỉnh thoảng nhìn lén đại mỹ nhân của mình, không khỏi đắc ý cười.
- Hì hì! Ta hỏi đại ca khi nào thì kết hôn cùng hai vị tẩu tẩu, đại ca giao cho ta phụ trách, cho nên ta liền quyết định tẩu tẩu vừa đến đây liền chuẩn bị cử hành hôn lễ.
Giờ phút này trong lòng An Tái Kháng thật sự là đắc ý phi thường, tuy rằng Khang Tư không có tỏ rõ ý định, nhưng bản thân hắn biết là Khang Tư có ý chấp thuận.
An Tái Kháng cũng rất hiểu rõ tình cảm của hai mỹ nữ đối với đại ca. Hai nàng có mặt ở đây không phải cùng nhau có ý tứ này sao!
Nhưng nếu song phương đều đã có ý lựa chọn, chính mình đương nhiên phải giúp cho hai bên gạo nấu thành cơm, tránh cho người thừa kế của hệ thống Khang Tư kéo dài quá lâu không có xuất hiện.
Như vậy làm ra chuyện gióng trống khua chiêng vừa rồi, tin rằng đại ca muốn thanh minh giải thích cũng không có can đảm làm.
Bởi vì một khi nếu Khang Tư đại ca thanh minh thanh nga, hai nàng đại mỹ nữ kia khẳng định sẽ thương tâm rời đi, nhất định Khang Tư đại ca cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
Nói cách khác, lần này An Tái Kháng có làm ra thịt heo sống đưa tới miệng, Khang Tư như thế nào cũng phải ăn sống đây.
An Tái Kháng vừa nói ra lời này, trong lòng Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na vừa mừng vừa sợ: Mừng chính là tâm nguyện cuối cùng của mình đã toại nguyện. Cái tên đầu gỗ kia sau khi trải qua nguy cơ sinh tử cuối cùng đã mở mang đầu óc rồi.
Kinh sợ chính là nếu thời điểm Tương Văn thông báo cho mình, chính mình không trước tiên kịp làm ra phản ứng, khẳng định sẽ bị Tương Văn vứt bỏ lại ở phủ Đại Đô đốc. Nếu như vậy, An Tái Kháng đối với lối xưng hô của mình khẳng định sẽ giữ nguyên như trước kia, thậm chí còn có thể vì mình không có xuất hiện mà sau này sẽ coi thường mình.
Này thật đúng là may mắn mà!
Mọi người nhận được tin tức này đều vui mừng chủ thượng gàn dở của mình kia rốt cục sắp có gia đình rồi. Sau đó mọi người đều suy nghĩ có phải chủ thượng nhà mình bởi vì đã trải qua giờ phút sinh tử vừa rồi, mới thay đổi chủ ý quyết định kết hôn hay không?
Tuy nhiên nếu thật sự thay đổi chủ ý, hẳn là đã sớm kết hôn ở Tuyết quốc bên này, làm gì đợi hai người Ngả Lệ Ti, Y Ti Na đến đây mới kết hôn chứ?
Nói không chừng hai người không thể đến đây, nếu như vậy thì làm sao bây giờ?
Mọi người đều lắc lắc đầu, vứt cái vấn đề đã không có khả năng xuất hiện này qua một bên.
Hôm nay thật đúng là song hỷ lâm môn đây! Chẳng những tìm được Khang Tư người chủ đáng tin cậy, hơn nữa chủ công còn chuẩn bị kết hôn, mà kết hôn rồi khẳng định sẽ có người thừa kế xuất hiện. Vậy hệ thống Khang Tư sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống tìm không thấy người thừa kế. Quả thật là niềm vui lớn nha.
- Được rồi! Chúng ta không nên nói nhiều như vậy, đại ca còn chờ ở dưới đấy! Chúng ta mau đi xuống đi!
An Tái Kháng bị người vây quanh dò hỏi vấn đề Khang Tư, hắn lập tức giơ tay đầu hàng la to.
Hắn vừa nói xong, Ngả Lệ Ti, Y Ti Na lập tức phóng vèo xuống.
Tương Văn phất tay một cái vội theo sau, mấy tên mật vệ lập tức nối gót theo.
Chủ thượng đã có quyết định, thân phận hai mỹ nữ này liền hoàn toàn khác trước, Tương Văn đương nhiên phải tăng cường bảo vệ cho hai nàng.
Tuy rằng Tương Văn cũng muốn là người trước tiên nhìn thấy Khang Tư, nhưng cơ hội như vậy thì không thể tranh giành với hai đại mỹ nữ này, cho nên Tương Văn đành phải chụp lấy vị trí người thứ ba xuống thuyền.
Khang Tư lẳng lặng chờ đợi ở dưới bến cảng, hoàn toàn không biết An Tái Kháng "giả truyền thánh chỉ" bán đứng hắn, hắn cũng thật hoàn toàn không ngờ hai người Y Ti Na, Ngả Lệ Ti lại đi theo đội chiến thuyền đến đây, hắn chỉ đang cảm khái Tương Văn "chuyện bé xé ra to", chỉ vì tìm kiếm mình lại điều động hơn phân nửa hải quân của phủ Đại Đô đốc Đông Nam đến đây.
Đúng lúc này, Khang Tư bất ngờ nhìn thấy hai thân thể mềm mại rơi vào trong lòng mình.
Nghe tiếng khóc thổn thức mà vui mừng kia, vốn khuôn mặt cùng thân thể cứng ngắc của Khang Tư đều mềm nhũn xuống, hai tay hắn vốn không thể nhúc nhích được, theo biểu tình yêu thương xuất hiện trên mặt, cũng khôi phục lại bình thường, hắn choàng tay ôm chặt hai mỹ nhân trong lòng.
break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc