Độc Cô Chiến Thần

Chương 268: Trộm gà không được (P3)

Trước Sau

break
Đương nhiên, nếu dùng đá tảng lớn đánh đè bọn họ thành thịt vụn, khẳng định bọn họ cũng không thể khôi phục được.
Hơn nữa thần binh còn không sợ lửa đốt nước sôi hay chôn vùi xuống đất, tuy nhiên lửa này chỉ là củi lửa bình thường, Đa Nhĩ Mã đã cho biết nếu dùng dầu hỏa tưới đốt, thần binh cũng sẽ biến thành tro.
Nhược điểm duy nhất của các thần binh này chính là đầu, chém rơi đầu là các thần binh liền hoàn toàn tử vong.
Đã biết nhược điểm, hơn nữa dùng dao nhỏ cắt thử, tuy rằng lớp da của thần binh thực cứng rắn, nhưng cũng không phải không thể chém chết. Áo Kha Nhĩ hiểu được thần binh cũng không phải là vô địch, mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đối mặt với mật giáo nhiều vô số kể thủ đoạn thần bí, Áo Kha Nhĩ tuy rằng là một giáo hữu trong đó, nhưng cũng khiếp sợ. Hiện tại phát hiện mình đối mặt với bọn họ cũng không phải không có sức trả đòn, trong lòng hắn dù sao cũng dễ chịu đi rất nhiều.
Vì thế Áo Kha Nhĩ lưu lại mười thần binh làm hộ vệ, còn lại đều phái vào trong quân đội để làm chiêu sát thủ ám sát thủ lãnh địch quân.
Áo Kha Nhĩ căn bản không có chú ý tới, công tác bí mật thí nghiệm thần binh hắn cho là rất bí ẩn, lại đều lọt vào trong mắt Đa Nhĩ Mã.
Nhìn thấy Áo Kha Nhĩ phát hiện chặt bỏ đầu thần binh sau đó vẻ mặt nhẹ nhàng thở ra, Đa Nhĩ Mã mỉm cười lẩm bẩm: "Nếu Áo Kha Nhĩ biết đám thần binh đó chẳng qua chỉ là cấp thấp nhất mà thôi, không biết trên mặt hắn sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào? Thật là rất chờ mong xem thử. "
Cảm thấy quân đội chỉnh đốn biên chế gần như hoàn chỉnh, Áo Kha Nhĩ không muốn để bọn họ lãng phí lương thực thêm nữa, sau khi mời tất cả binh sĩ uống một ngụm rượu nhạt thêm vào bạch thủy, liền phất tay một cái, năm quân đoàn cứ như vậy chạy ra khỏi năm tỉnh Đông Nam.
Vốn đại quân thổ phỉ hưng phấn bừng bừng, bị đội quân này quân số ước chừng hơn gấp đôi quân mình, hơn nữa còn được ăn no đủ vừa xông vào, lập tức hỏng mất.
Chỉ một hiệp liền đánh tan tành trăm vạn thổ phỉ đã bao vây năm tỉnh Đông Nam lâu nay. Áo Kha Nhĩ bên này đương nhiên là đầy đắc ý tự mãn, dã tâm cũng bùng phát lên.
Cùng thời gian, các thế lực vốn khinh thị quân đoàn khất cái đó ngược lại đều hít một hơi khí lạnh. "Trời ạ! Không phải nói quân đoàn khất cái sao? Như thế nào sức chiến đấu hung mãnh như thế? Xem ra phải cẩn thận hành động mới được. "
Quân đội vốn đã chuẩn bị xuất phát bị bọn họ hạ lệnh đề phòng cẩn thận, sĩ khí không thể tránh khỏi giảm xuống rất nhiều.
Mà đại quân đoàn năm tỉnh Đông Nam giống như được ăn xuân dược, như cơn gió lốc quét ngang qua mặt đất, sau đó hưng phấn dị thường lao thẳng tới các thế lực đó.
Sau khi giao chiến cùng quân đoàn thấy thế nào cũng đều là những tên khất cái, nhưng lúc này các thế lực mới rõ ràng vì cái gì trăm vạn thổ phỉ lại bị bại trận nhanh như vậy, bởi vì tất cả đám quan binh Đông Nam này đều điên rồi!
Bọn họ hoàn toàn không để ý tới sống chết lao thẳng tới đối phương. Chiến đấu khủng khiếp như vậy, tâm thần không đủ kiên nghị căn bản là dễ dàng sụp đổ, căn bản là đừng nghĩ ngăn cản được các đợt xung phong như vậy!
Áo Kha Nhĩ nắm trong tay quân Đông Nam có sức chiến đấu kinh khủng chấn nhiếp thiên hạ. Thời gian không đến một tháng, địa bàn năm tỉnh Đông Nam được quân đoàn khất cái này mở rộng gần như gấp đôi. Nói cách khác chỉ trong thời gian một tháng, Áo Kha Nhĩ nắm trong tay trăm vạn đại quân, chiếm cứ mười hành tỉnh!
Tuy rằng thoạt nhìn lãnh địa của Áo Kha Nhĩ chiếm đóng gần như một phần ba lãnh thổ đế quốc, nhưng mọi người cũng không xem trọng Áo Kha Nhĩ.
Bởi vì không biết tên Áo Kha Nhĩ này phát bệnh thần kinh gì đó, phàm là địa phương bị quân đoàn khất cái của hắn chiếm cứ, đều giống như bị dịch châu chấu càn quét, tất cả vật chất nếu không bị quân đoàn khất cái tiêu hóa tại chỗ, thì bị cuồn cuộn chuyển vận không ngừng về năm tỉnh Đông Nam.
Cứ nhìn theo hành động này là biết Áo Kha Nhĩ muốn lấy năm tỉnh Đông Nam làm căn cứ địa, các tỉnh xung quanh trở thành vùng đất cướp bóc, hoàn toàn không có ý đồ định chiếm giữ cai quản làm lãnh địa.
Kỳ thật Áo Kha Nhĩ bị oan uổng.
Áo Kha Nhĩ mơ ước thống nhất đế quốc như thế nào có thể không muốn chiếm giữ thống trị lãnh địa chứ? Chỉ có điều hắn cũng không có cách nào khác, bởi vì thủ hạ dưới tay hắn không có nhiều quan viên chức văn như vậy. Tuy rằng cũng dán bố cáo chiêu mộ, nhưng phần lớn người tới tiêu chuẩn cũng giống như tộc nhân của Áo Kha Nhĩ mà thôi.
Hơn nữa củng cố năm tỉnh Đông Nam còn không đủ, lấy đâu ra để phái đi?
Tuy nhiên mấy vấn đề đau đầu này ngay sau đó bị Áo Kha Nhĩ vứt qua một bên, trong lòng hắn tràn đầy vui mừng thưởng thức phía dưới tiến cống tới trân bảo và mỹ nữ.
Hiện tại tiền tài của hắn đã nhiều đến mức có thể lấy kim tệ để lót đường.
Đương nhiên, trái ngược với thu hoạch tiền tài dồi dào, tổn thất của năm quân đoàn cũng thực rất thảm trọng. Binh sĩ của năm quân đoàn ít nhất đã chết trận hết bảy thành. Đúng vậy, không có thương binh, toàn bộ chết trận, hơn nữa sĩ quan không có mấy người chết trận, toàn bộ đều là binh sĩ.
Khi Áo Kha Nhĩ nhận được báo cáo tổn thất này, hắn hoàn toàn không thèm quan tâm tới, chỉ cần quơ một cái trên dưới: Hơn mấy chục vạn thổ phỉ bị bắt làm tù binh, còn có những tên thanh tráng vì người nhà bị giết, sắp biến thành lưu dân gia nhập thổ phỉ, lập tức lôi ra hết cũng đủ để bổ sung quân số còn thiếu cho năm quân đoàn rồi.
Tuy nhiên đám binh sĩ bổ sung này còn chưa kịp lên sân khấu, thì năm quân đoàn đang nghĩ ngơi và hồi phục ở năm tỉnh mới chiếm, lập tức bị đối phương triệu tập bà con bằng hữu tập trung nhân mã ào tới đánh vỡ tan.
Đợi đến lúc năm đại quân đoàn chạy về tới địa giới năm tỉnh Đông Nam, thì chỉ còn lại có các cấp sĩ quan, binh sĩ không còn một người nào. Nguồn: http://truyenyy.com
Vốn, thương vong thật lớn như thế đủ để cho Áo Kha Nhĩ đau lòng muốn chết, dù không làm cho hắn đau lòng chết đi, thì trợ cấp tiền tử tuất cũng đủ để hắn bị phá sản,.
Đáng tiếc Áo Kha Nhĩ lại ra ngoài dự kiến của người đời, hắn không hề mảy may quan tâm khoát tay một cái, lại điều động tiếp một lượng lớn thanh tráng, hơn nữa Áo Kha Nhĩ ngoại trừ ngợi khen sĩ quan ra, thì hoàn toàn không có xuất ra một kim tệ nào trả tiền tử tuất cho gia đình binh sĩ tử trận.
Đến lúc này, còn nhìn không ra Áo Kha Nhĩ dùng tiêu hao chiến căn bản không xem tính mạng con người là gì. Vậy thật đúng là kẻ ngu ngốc.
Dân chúng ở năm tỉnh Đông Nam lập tức khủng hoảng cả lên, tráng đinh bị lôi vào quân ngũ cũng đều chuẩn bị chạy trốn, nhưng bị Áo Kha Nhĩ đưa ra tộc nhân võ trang bên người toàn lực áp chế cũng không phải dễ đối phó. Sau một trận chém giết điên cuồng, liền áp chế được đám đông gây rối bên dưới.
Áo Kha Nhĩ vì để tránh cho đám tráng đinh đó lại gây phiền toái cho mình, lại tiếp tục cho mỗi người uống một ngụm rượu lạt. Ngay sau đó đám tráng đinh đột nhiên trở nên điên cuồng được dẫn đi đánh cướp.
Nhìn vô số tiền tài trước mặt thuộc về mình, lại nhìn tộc nhân võ trang tinh nhuệ dị thường, Áo Kha Nhĩ nở nụ cười hài lòng. Chỉ có điều lúc này tên không thức thời Liệt Văn lại giội lên người hắn một thùng nước lạnh.
- Chủ công! Hạ thần muốn xin ngài không nên lôi tráng đinh đi làm tiêu hao bọn họ!
Liệt Văn thần sắc kích động nói.
Áo Kha Nhĩ nhướng mày lên, định quát lớn, nhưng lại nghĩ đến Liệt Văn xưa nay luôn là tay thủ hạ trung thành nhất của mình, hắn không khỏi thở dài nói:
- Vì sao nói như vậy? Bọn chúng đúng là cướp về cho chúng ta rất nhiều tiền tài và lương thảo đấy!
Hiện tại số vật tư này đủ cho năm tỉnh Đông Nam chúng ta không cần dựa vào bất cứ người nào để vượt qua mấy năm mùa màng thất bát này. Nếu có thể tăng mạnh lực lượng của mình làm suy yếu năng lực của địch nhân, chuyện tốt như vậy vì sao không làm? Ta nhớ rằng lúc trước ngươi cũng đồng ý mà!
- Chủ công! Lúc trước thần hạ đồng ý là căn bản thật không ngờ hao tổn quá lớn như thế. Tuy rằng chúng ta đánh cướp nhiều tài sản lương thảo, nhưng cũng tổn thất gần như hai trăm vạn người đấy!
Liệt Văn nói đến đây, thanh âm đã có phần run rẩy.
Áo Kha Nhĩ lơ đểnh khoát tay:
- Này! Ta tưởng là vì nguyên nhân gì chứ! Hai trăm vạn người thôi mà, có gì đâu! Chỉ cần chúng ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể biên chế thành lập một đại quân đoàn hai trăm vạn người.
Liệt Văn vừa nghe xong lời này, toàn thân hắn phát lạnh rùng mình.
Không ngờ nói nhẹ nhàng như thế, tâm thần cũng không mảy may dao động chút nào? Chủ công mình khi nào thì trở nên máu lạnh như thế?
Đó chính là hai trăm vạn cái mạng người, chứ có phải hai trăm vạn đầu heo đâu!
Liệt Văn biết rằng chủ công mình từ khi gia nhập vào mật giáo kia, tâm tính so với trước kia mạnh hơn nhiều, cũng lạnh lùng rất nhiều, làm việc càng có khuynh hướng không từ bất cứ thủ đoạn nào, đến mức chỉ một lòng thu lợi. Nếu mình thẳng thắn can gián, chẳng những sẽ không nghe, ngược lại không có kết cục tốt đây!
Vì thế Liệt Văn gắng sức kiềm nén tâm tư của mình, khẩn trương nói:
- Nhưng chủ công! Đây chính là hai trăm vạn thanh niên cường tráng! Hai trăm vạn thanh niên cường tráng đã không còn sót lại một người. Bây giờ lại tiếp tục hai trăm vạn trai tráng, lần này không thể để tiếp tục tiêu hao vô vị như vậy được!
Áo Kha Nhĩ lộ vẻ khinh thường:
- Không phải chỉ hai trăm vạn tráng đinh thôi mà... Làm gì... Ái chà...
Áo Kha Nhĩ chính là vì thắng lợi dễ dàng cùng thu hoạch thật lớn nên tạm thời bị mê hoặc thần trí mà thôi, cũng không phải thật sự là hạng người không hiểu chuyện, giờ phút này hắn chợt hiểu rõ, sắc mặt xanh mét, có phần run rẩy hỏi:
- Năm tỉnh Đông Nam chúng ta còn lại bao nhiêu tráng đinh?
Liệt Văn biết Áo Kha Nhĩ tỉnh ngộ lại, lập tức nói:
- Chỉ còn có hai mươi vạn thanh niên trai tráng!
- A! Hai mươi vạn? Sao lại ít như vậy?
Áo Kha Nhĩ lập tức cả kinh biến sắc:
- Năm tỉnh Đông Nam không phải có mấy trăm vạn người sao? Cho dù bị diệt mất hai trăm vạn, nhưng trong đó một trăm tám mươi vạn là nô lệ, sau này còn thêm hơn mười vạn tù binh, căn bản không có điều động tráng đinh địa phương của năm tỉnh Đông Nam, vì sao chỉ có ít như vậy!
Chỉ cần người hơi có chút đầu óc liền biết rằng: Tráng đinh nhiều hay ít đối với một tổ chức lớn mạnh hoặc là suy kiệt có quan hệ trọng yếu đến mức nào.
Liệt Văn nghe nói như thế lập tức trợn tròn mắt, một hồi lâu mới dùng ánh mắt cổ quái nhìn Áo Kha Nhĩ.
Áo Kha Nhĩ bị nhìn trong lòng bực bội vỗ mạnh bàn quát lớn:
- Ngươi phát ngốc cái gì? Mau trả lời ta vì sao năm tỉnh Đông Nam chỉ có hai mươi vạn tráng đinh!
Liệt Văn nuốt nuốt nước miếng, sau đó có hơi rụt rè dè dặt nói:
- Chủ công! Mấy trăm vạn dân cư của năm tỉnh Đông Nam là bao gồm cả một trăm tám mươi vạn nô lệ kia trong đó. Hơn nữa thời kỳ Khang Tư và thời kỳ Thủ Các, đều thích đày tù binh xuống thành nô lệ. Mà thời điểm Khang Tư lập nghiệp, lãnh địa chỉ có một khu vực nhỏ, lãnh địa sau này đều là đánh chiếm được, bởi vậy tráng đinh địa phương chân chính có thể có tới hai mươi vạn người, đã là chuyện phi thường tài giỏi rồi.
Áo Kha Nhĩ chớp mắt mấy cái:
- Ý ngươi là nói mấy trăm vạn dân cư của năm tỉnh Đông Nam đại đa số đều là sau khi phủ Đại Đô đốc thắng lợi, thu nhận bại binh mà thành?
Liệt Văn gật đầu, đầu gục xuống.
Áo Kha Nhĩ hỏi lại:
- Vậy một trăm tám mươi vạn nô lệ, kỳ thật chính là tráng đinh trong số mấy trăm vạn người à?
Liệt Văn lại gật đầu, đầu càng ngày càng thấp.
Áo Kha Nhĩ hỏi:
- Nói cách khác, ta đã lôi ra hết tráng đinh trong hộ tịch, hơn nữa ngại bọn họ làm gánh nặng cấp dưỡng, còn đuổi bọn họ đi ra ngoài chịu chết hết sạch?
Liệt Văn gật đầu.
Sắc mặt trắng bệch hai mắt thất thần Áo Kha Nhĩ nói:
- Ha ha... Không ngờ ta lại phái đi chịu chết hơn hai trăm vạn tráng đinh trong sổ sách, chỉ còn lại có hai mươi vạn tráng đinh, mà còn đắc chí rung đùi tưởng rằng mình kiếm được nhiều chỗ tốt! Ngươi nói xem có phải ta thực quá ngu ngốc hay không?
Liệt Văn gật đầu theo bản năng, tuy nhiên lập tức hiểu ra cuống quít ngẩng đầu xua tay giải thích:
- Chủ công! Không phải...
Thế nhưng vừa nhìn thấy một màn trước mắt khiến hắn la hoảng lên:
- A! Chủ công ngài đừng làm ta sợ mà! Người đâu! Chủ công hộc máu! Mau gọi thầy thuốc!
Quyển 15: Quay Về Hoàn Hảo
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc