- Ra biển?
Bọn người Áo Kha Nhĩ trợn tròn mắt sững sờ. Tương Văn này đang êm đẹp lại mang theo nhiều người như vậy ra biển làm gì? Mà lại còn mang đi hai phần ba hải quân Đông Nam. Nàng định làm gì?
Ngươi muốn đi thì đi, vì sao lại mang cả Y Ti Na đi cùng?
Lão tử đã rất lâu không gặp mặt Y Ti Na. Ngươi không phải là khiến cho ta thành công dã tràng hả!
Áo Kha Nhĩ đang nguyền rủa đột nhiên chấn động thân hình. Bởi vì hắn nghĩ đến Tương Văn tại sao liều lĩnh ra biển như vậy. Hơn nữa đám người Y Ti Na không ngờ cũng không chút do dự đi theo. Nguyên nhân chỉ có thể có một – bọn họ nhận được tin tức của Khang Tư.
Trời ạ! Khang Tư chính là bị lốc xoáy cuốn đi! Chẳng lẽ hắn còn sống?
Không! Không có khả năng! Cho dù là ác ma bị lốc xoáy cuốn đi cũng sẽ dập nát toàn thân mà chết. Khang Tư cho dù là người mạnh mẽ thế nào, tuyệt đối sẽ không thể sống sót trong lốc xoáy. Đúng vậy, không có khả năng sống sót.
Ồ! Có lẽ ở nước ngoài có phát hiện di vật gì của Khang Tư, cho nên mới vội vàng đi xác nhận. Đúng vậy! Chỉ có nguyên nhân này mới có thể giải thích được Tương Văn vì sao lại xúc động như thế.
Áo Kha Nhĩ hơi chút thở phào, căn bản lười nghe Thủ Các vì tranh đoạt danh sách người phụ trách mấy bộ quan trong kia mà mặt đỏ tai hồng. Toàn bộ thể xác và tinh thần hắn đều suy nghĩ làm thế nào nhanh chóng đoạt năm tỉnh Đông Nam vào trong tay.
Chỉ cần năm tỉnh Đông Nam trở thành của mình, như vậy mặc kệ Khang Tư còn sống hay không cũng không cần để ý. Đã chết càng tốt, mình sẽ thừa nhận hắn là đại ca, ngày lễ ngày tế cúng bái một chút. Nếu không chết, không cho mình biết được tin tức thì không sao. Nhưng nếu hắn dám đứng ra mình lập tức sẽ triệu tập đại quân chém hắn thành thịt vụn!
Lão tủ không tin Khang Tư ngươi như vậy cũng không chết!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Áo Kha Nhĩ dữ tợn, hô hấp cũng lớn lên.
Liệt Văn nhìn thấy chủ công của mình không bình thường, lập tức kéo ống tay áo hắn. Áo Kha Nhĩ tỉnh táo lại lập tức nhìn tình hình trong hội trường đang tranh đấu đến mức sắp đánh nhau, lạnh lùng cười:
- Đi!
Nói xong hắn quay đầu đi ra khỏi phòng nghị sự.
Mà Nguyên Soái ở một bên nhìn bộ dạng tự tin mười phần của Áo Kha Nhĩ, lại nhìn hội trường Thủ Các đã hỗn loạn cực kỳ, thở dài trong lòng.
Mất đi hạn chế cùng kinh sợ, hội nghị chỉ là một nơi cãi nhau.
Một ngày cãi nhau không có bất kỳ kết quả nào, đề tài thảo luận của hội nghị Thủ Các chỉ có thể để đến ngày mai giải quyết.
Bỉ Khố Đức một thân mệt mỏi về đến nhà. Sau khi được thị nữ xinh đẹp hầu thay quần áo rửa mặt, chải đầu mát xa, tinh thần lão hơi tốt lên một chút mới bắt đầu ăn tối.
Bỉ Khố Đức không có mang người nhà ở bên cạnh mà là an bài họ ở Duy Nhĩ Đặc an toàn. Cho nên lão chỉ có một người ngồi ở bàn ăn cơm có vẻ thê lương.
Bỉ Khố Đức không để ý đến chuyện này, lão có chút không yên lòng gắp thức ăn, ăn cơm.
Quản gia của Bỉ Khố Đức cũng nhận thấy tâm thần lão gia không ổn định, bằng không sẽ không chỉ ăn đồ ăn trước mặt. Bỉ Khố Đức cẩn thận ăn đồ ăn yêu thích, giống như nhai cỏ khô, đột nhiên lão mạnh mẽ bỏ bát xuống, nhảy dựng lên hô:
- Không bình thường!
Tất cả mọi người bị hoảng sợ, tên quản gia lập tức đuổi bọn thị nữ đi. Sau đó hắn đóng cửa lại, ghé sát vào Bỉ Khố Đức đang đi đi lại lại trước mặt, thật cẩn thận hỏi:
- Lão gia! Cái gì không bình thường?
- Ánh mắt đám người Bộ Lục quân khi tan họp không bình thường! Đó là loại ánh mắt muốn sử dụng võ lực.
Bỉ Khố Đức nói đến đây, vỗ vỗ đầu đau khổ nói:
- Ta sớm biết, không có Tương Văn đại nhân chấn nhiếp đám quân nhân này lập tức trở nên cuồng vọng tự đại. Không ngờ rằng bọn họ không thỏa mãn yêu cầu sẽ dùng vũ lực với Thủ Các!
- Trời ơi! Tương Văn đại nhân. Ngươi không kêu một tiếng đột nhiên mất tích, chẳng phải là muốn hại chết ta hay sao!
Quản gia cũng hiểu chút ít, lập tức kích động nói:
- Lão gia! Điều này đúng là việc lớn không ổn. Tương Văn đại nhân không ở đây, đám quân nhân này không có người kiềm chế, hoàn toàn có thể mượn binh lực của mình để tự lập. Cũng giống thời kỳ quân phiệt, có binh chính là vương pháp!
Bỉ Khố Đức tức giận nói:
- Đúng vậy! Chuyện lớn không ổn! Năm tỉnh Đông Nam chỉ sợ lại rơi vào cục diện hỗn loạn, tái hiện thời kỳ quân phiệt. Đáng chết! Những người khác có thể không có vấn đề, chỉ là Bộ trưởng Bộ Chính vụ tương đương với Thừa Tướng như ta chính là đối tượng khai đao của bọn họ!
- A! Lão gia… Vậy làm gì bây giờ?
Quản gia vội hỏi.
Bỉ Khố Đức cắn răng nói:
- Mẹ nó. Lão tử đã đoán trước sẽ đến nước này. Phải vài người lập tức truyền tin tức khắp toàn thành rằng có người Bộ Lục quân muốn làm phản! Nhớ kỹ, làm cho bọn họ đặc biệt chỉ ra đám mưu phản này đầu tiên chính là giết hại lão thần của Khang Tư đại nhân! Làm lòng người càng rối loạn càng tốt!
- Dạ! Nhưng lão gia, chẳng lẽ ngài vẫn muốn ở lại trong thành?
Quản gia khẩn trương hỏi.
- Hừ! Ngu ngốc mới đợi ở đây chờ bọn họ tới chém. Ngươi hiện tại giao phó mọi chuyện xuống dưới, chúng ta cả đêm chạy tới bến cảng. Năm xưa ta đã cố ý chuẩn bị một con thuyền nhanh. Chúng ta ngồi thuyền tới Duy Nhĩ Đặc tiêu dao qua ngày. Ngồi xem đám quân nhân này tương lai sẽ chết kiểu nào.
Bỉ Khố Đức vẻ mặt khinh thường nói.
Sau khi Khang Tư bị lốc xoáy cuốn mang đi, Bỉ Khố Đức mất đi tin tưởng con đường làm quan. Hoặc là nói hắn mất tin tưởng đối với hệ thống phủ Đại Đô đốc mất chủ nhân này.
Nếu không phải Tương Văn làm ra chế độ Thủ Các để hắn có cảm giác Thừa Tướng, chỉ sợ hắn đã sớm chạy về nhà sống tiêu dao.
Quản gia biết được lão gia của mình có chuẩn bị đầy đủ lập tức trái tim bình tĩnh lại, làm việc cũng nhanh rất nhiều.
Vì thế ai cũng không thể tưởng được ban ngày Bỉ Khố Đức còn chủ trì hội nghị Thủ Các, buổi tối lên thuyền chạy.
Áo Kha Nhĩ trở lại nơi dừng chân, bố trí người đề phòng. Sau đó hắn liền chạy đi tìm Đa Nhĩ Mã nói hết mọi chuyện. Hắn đột nhiên phát hiện trên người Đa Nhĩ Mã có một cỗ sát khí mãnh liệt, không khỏi há hốc mồm.
Thiếu tông này muốn làm gì?
Tương Văn mang theo người chạy liên quan gì đến người? Làm gì phải bùng nổ sát khí kinh người như vậy? Chẳng lẽ hắn có cừu oán với Tương Văn?
Đa Nhĩ Mã nghe được Y Ti Na không biết chạy đến nơi nào, thật sự là hận không thể chém giết khắp nơi, dùng vô tận máu tươi để giải phóng cơn tức của mình.
Nếu không phải tự biết hành tung của mình không thể bị lộ ra, lại nếu không phải biết nguyên nhân bởi Tương Văn mới khiến cho Y Ti Na rời đi. Đa Nhĩ Mã sẽ kết luận bởi vì tin tức của Y Ti Na linh thông đã phát hiện tung tích mình đến, cho nên mới chạy trước.
Mạnh mẽ áp chế tâm tình phẫn nộ, Đa Nhĩ Mã lộ vẻ tươi cười hỏi:
- Ngươi muốn sau lúc này cướp lấy năm tỉnh Đông Nam? Thời cơ thích hợp sao?
- Thích hợp. Không còn gì thích hợp hơn hiện tại! Thiếu tông ngài có thể không biết, Tương Văn là tên khủng bố cỡ nào.
- Có Tương Văn, ta gần như không có một chút cơ hội nào cướp năm tỉnh Đông Nam. Cùng lắm chỉ là Thiên An quận Văn Tân. Hơn nữa đám sĩ quan quân nhân toàn bộ đều ngoan ngoãn như mèo nhà vậy. Cho dù Tương Văn muốn đầu của bọn họ, bọn họ đều tự tay chặt đưa lên. Có thể nói tuyệt đối không dám chống cự.
- Hiện tại Tương Văn biến mất, đám sĩ quan đầy bụng tức giận khẳng định sẽ tự lập. Nếu không thừa dịp trước bọn họ có phản ứng mà giải quyết bọn họ, sau này muốn chiếm được năm tỉnh Đông Nam phải đánh dần dần. Chờ đánh xong, năm tỉnh Đông Nam này thật vất vả xây dựng cũng trở thành hoang tàn!
Áo Kha Nhĩ cực kỳ gấp gáp.
- Vậy ngươi muốn làm thế nào?
Đa Nhĩ Mã hỏi.
Trong mắt hắn những tranh đấu này giống như những con kiến giành ăn, chỉ là đám để giải buồn, cũng không để ý gì.
- Ta muốn một chút phấn ác ma, biến toàn bộ bọn họ thành ác ma!
Áo Kha Nhĩ vẻ mặt dữ tợn nói.
Đa Nhĩ Mã lắc đầu cười nói:
- Ngươi như vậy sẽ tạo nên khủng hoảng, kỳ thật cần gì phiền toái như vậy? Ngươi có biết ba trăm tên thuộc hạ ta mang tới lần này là ai không?
Áo Kha Nhĩ sững sờ nháy mắt mấy cái, như thế nào đột nhiên dời đề tài thế vậy?
Đa Nhĩ Mã đắc ý cười nói:
- Ha ha! Bọn họ đều là thần binh. Thần binh được tạo ra thần phấn, so với thiên sứ phấn còn tốt hơn. Đao thương không vào đều là bình thường. Bằng vào ba trăm thần binh này, tiêu diệt một phủ Đại Đô đốc thật sự là việc dễ như trở bàn tay.
Nói tới đây, Đa Nhĩ Mã thấy Áo Kha Nhĩ định nói gì, hắn không khỏi lắc lắc ngón trỏ cười nói:
- Không nên nói ngươi muốn thu bọn họ làm bộ hạ, cũng không nên nói ngươi muốn giữ thanh danh không muốn vào ác danh đồ sát.
- Giáo hữu! Thiên hạ này bất cứ lúc nào đều là người thắng làm vua, nắm tay cứng làm anh. Ngươi muốn người năm tỉnh Đông Nam chịu phục, ngươi phải thể hiện sự bá đạo của ngươi! Sự mạnh mẽ của ngươi! Sự khát máu của ngươi!
- Cho nên sử dụng vũ lực, sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt phủ Đại Đô đốc chính là cơ hội tốt nhất để bày ra sự uy vũ của ngươi với thiên hạ. Nếu không phải lần này binh lực mang theo không đủ, ta thậm chí sẽ đề nghị giáo hữu đồ sát thành thị này để biểu lộ uy phong!
Mồ hôi lạnh Áo Kha Nhĩ toát ra. Đám người hoạt động tà giáo này chính là bệnh thần kinh đến mức khủng bố.
Tuy là Áo Kha Nhĩ giật mình vì sự tà ác của Đa Nhĩ Mã, nhưng trong lòng hắn cũng đồng ý cách nói của Đa Nhĩ Mã.
Đám sĩ quan này đều là những người muốn hưởng thụ cảm giác duy ngã độc tôn. Trước kia có Tương Văn áp chặt không cách nào biểu lộ ra, hiện tại không có Tương Văn, vậy đương nhiên phải thật kiêu ngạo một chút.
Dưới loại tình huống này, mình bằng cái gì để bọn họ chịu cho mình khống chế? Cho nên cùng với thỏa hiệp mà lưu lại nhân tố không ổn định, không bằng ngay từ đầu liền trừ bỏ đám mầm mống tai họa này.
Về phần tiêu diệt toàn bộ phủ Đại Đô đốc. Đó chính là thị uy, cũng vì tỏ vẻ đồng chí Khang Tư hoàn toàn chấm dứt, tuyên ngôn nghênh đón người thống trị mới của năm tỉnh Đông Nam.
Trong lòng hiểu rõ, Áo Kha Nhĩ lập tức thi lễ với Đa Nhĩ Mã:
- Như thế liền phiền toái Thiếu tông cùng các vị thần binh đại nhân.
Đa Nhĩ Mã cười nói:
- Ha ha! Nói hay lắm. Vậy để xem ngươi làm thế nào dẫn bọn họ tụ lại, miễn cho thần binh của chúng ta phải đuổi theo giết bọn họ.
Áo Kha Nhĩ đang định nói gì đột nhiên bị thanh âm Liệt Văn ngoài cửa cắt ngang:
- Chủ công! Bên ngoài đột nhiên đồn đãi, nói có sĩ quan Bộ Lục quân muốn làm phản. Nhưng lại nói bọn họ mưu phản chuyện đầu tiên chính là tiêu diệt lão thần của Khang Tư đại nhân. Hiện tại khiến cho dư luận xôn xao, lòng người hoảng sợ.
Áo Kha Nhĩ lập tức vỗ tay cười nói:
- Ha ha! Thật sự là buồn ngủ gặp chiếu manh. Liệt Văn! Ngươi lập tức đi biến lời đồn càng rầm rộ sôi nổi hơn. Sau đó đưa ra lời đồn.
- Nói rằng ngày mai hội nghị Thủ Các vẫn tổ chức. Có chuyện gì đều có thể đưa ra thảo luận trên hội nghị Thủ Các. Cho dù muốn độc lập cũng có thể thông qua hội nghị tán thành! Tuy nhiên nếu có sĩ quan dám không tham gia, vậy hắn chính là người có mưu đồ bất chính.
- Tóm lại. Cần phải làm cho đám sĩ quan muốn chứng minh bản thân trong sạch tham gia hội nghị.
Trái tim Liệt Văn đập mạnh. Tuy rằng hắn không nghe rõ Áo Kha Nhĩ cùng Đa Nhĩ Mã nói gì. Nhưng hắn thông minh vừa nghe nói đến làm cho các sĩ quan đều tới hội nghị Thủ Các liền biết được chủ công nhà mình muốn dùng hành động chém đầu tận diệt!
Tuy nhiên giải quyết đám sĩ quan này có thể khống chế được năm tỉnh Đông Nam sao? Liệt Văn không tin như vậy.
Nhưng hắn đảo mắt tưởng tượng, thầm nghĩ rằng vị Thiếu tông mật giáo Đa Nhĩ Mã mày che giấu thực lực, lại cảm thấy được có khả năng. Dù sao việc này thất bại cũng không mang nguy hại gì cho chủ công, nên hắn cũng không lên tiếng nhắc nhở.
Đêm nay là một đêm cực kỳ náo nhiệt. Đầu tiên là có tin tức sĩ quan Bộ Lục quân mưu phản, hơn nữa muốn giết sạch lão thần của Khang Tư truyền khắp toàn thành.
Dân chúng nửa tin nửa ngờ. Người biết thì tin chắc không nghi ngờ, tuy nhiên mặc kệ là loại nào đều phải làm tốt chuẩn bị trốn tránh và chạy nạn. Một ít gia thần xuất thân Lôi gia lại chạy đến ở lại trong quân doanh.
Khi tình huống càng ngày càng vi diệu, cũng càng ngày càng khẩn trương, lại truyền ra tin tức người nào muốn chứng minh trong sạch phải đi dự hội nghị Thủ Các để giải thích.
Nghe tin đồn này, tất cả mọi người đều thở ra. Đúng vậy. Hiện tại là nghi thần nghi quỷ, cũng không biết ai trung ai gian. Ngày mai dứt khoát nói rõ trên hội nghị Thủ Các là được.
Dù sao hiện tại không có Tương Văn, mình hoàn toàn có thể trực tiếp biểu đạt nguyện vọng của chính mình. Mặc kệ hội nghị đồng ý không thống nhất, ít nhất mình cũng không cần đeo tội danh phản nghịch.
Mà càng quan trọng là như vậy sẽ không đắc tội lão thần của Khang Tư.
Thật sự không biết người nào truyền tin láo, lời nói ngu ngốc như giết lão thần của Khang Tư cũng đều dám nói ra.
Hiện tại các sĩ quan của Khang Tư đều là lão thần. Người đưa ra tin tức này chẳng phải là muốn làm kẻ địch của mọi người hay sao? Muốn chết cũng không cần phải chết như vậy!
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông phủ Đại Đô đốc vang lên. Thành viên đại biểu hội nghị Thủ Các đã tới phòng họp. Mà hiện tại ngoài cửa phủ Đại Đô đốc không náo nhiệt như ngày trước. Trừ bỏ đám vệ binh khẩn trương thì không có người nào rảnh rỗi. Hơn nữa một mảnh yên tĩnh, bầu không khí cũng trở nên trầm trọng.
Nguồn: http://truyenyy.comKhi tiếng chuông vang lần thứ hai, một hồi tiếng chân từ xa truyền đến.
Vệ binh vội vàng nắm chặt binh khí chỉ tới chỗ tiếng động. Không quá bao lâu, vệ binh liền nhìn đến một quân nhân thường xuyên ra vào mang theo hơn trăm hộ vệ nghênh ngang đi tới.
Vệ binh cũng không biết giữa đám sĩ quan này xảy ra chuyện gì, dù sao vẫn cúi chào theo quy củ.
Sĩ quan kia cũng không đáp lễ, trực tiếp mang theo hộ vệ đi vào cửa lớn. Vệ binh muốn cản lại không dám cản bị hộ vệ sĩ quan trừng mắt một cái, lập tức biến thành tượng gỗ, làm cho sĩ quan cùng đám hộ vệ phá lên cười to.
Mà ngay trong tiếng cười, một sĩ quan cũng mang theo số lượng xấp xỉ hộ vệ quần áo ngụy trang cây cối xuất hiện.
Theo tiếng chuông ngừng, tất cả thành viên tham gia hội nghị Thủ Các đều vào trong phủ Đại Đô đốc.
Bọn họ đều mang theo hộ vệ tiến vào, hơn nữa không biết có phải đã thương lượng tốt hay không, hộ vệ mang tới không nhiều cũng không ít, đều là trăm người.
Xem mọi người đều đã tới, một vệ binh lau mồ hôi lại, thấp giọng hỏi:
- Mẹ kiếp! Hôm nay suýt bị dọa chết! Còn có vị đại nhân nào chưa tới?
Một vệ binh khác nhỏ giọng:
- Hôm nay không có nhìn thấy Bỉ Khố Đức đại nhâ, hẳn là cũng sắp tới. Ồ! Vừa mới nhắc đã tới rồi.
Vệ binh nói xong nhìn về hướng thanh âm truyền đến. Nhưng vừa nhìn một cái, chỉ thấy hắn nhìn đến một điểm đen nhỏ đập vào mặt, lỗ tai chỉ nghe thấy
"sưu" một tiếng. Sau đó mặt tê rần, mát đi tri giác.
Mà tên vệ binh lau mồ hôi kia chỉ ngây ngốc nhìn đầu đường nhảy ả một đám người mặt không chút thay đổi mang theo vũ khí. Đám người này đều vạm vỡ toàn thân âm lãnh dọa người, sau đó không còn cảm giác được cái gì nữa.
Đám người vạm vỡ âm lãnh này nhanh chóng vồ tới giết sạch vệ binh, sau đó không ai ra lệnh trực tiếp xông vào phủ Đại Đô đốc như tia chớp.
Tiếp theo tiếng kêu thảm tiết truyền ra từ phủ Đại Đô đốc. Dân chúng bên ngoài nghe được thanh âm chỉ có thể tránh ở gầm giường run rẩy, căn bản không dám lên tiếng. Càng không nói đến ra cửa nhìn.