An Tái Kháng ngạc nhiên nói:
- Giáp Linh?
Đại ca! Trong hệ thống mật vệ cao cấp nhất không phải Giáp Nhất sao? Tại sao còn có một Giáp Linh? Hơn nữa hắn không ngờ lợi hại đến mức không sợ độc khí? Mật vệ khi nào thì lợi hại như vậy?
Khang Tư lúc này mới nhớ tới, mình hình như chưa có nói lai lịch của Giáp Linh, không khỏi ngượng ngùng cười cười, kể lại tình huống giải thích cho rõ ràng.
An Tái Kháng cười nói:
- Oa thật là! Giáp Linh này không ngờ là ác ma biến dạng? Mà còn là quái dị nhất, không phải tên có tấm thân bất tử đó đầu phục đại ca, mà là đại ca người không ngờ có khả năng sống sót dưới ám sát của mật vệ siêu cấp như vậy! Đại ca! Huynh thật sự lợi hại nha!
Biết Giáp Linh là ác ma xuất thân mật vệ, điều lo lắng duy nhất của An Tái Kháng cũng đã biến mất, loại người sẽ không chết này đi khu đầm lầy độc khí điều tra con đường an toàn, chính là lựa chọn lý tưởng nhất.
Hai người lại cười đùa vài câu, sau đó An Tái Kháng hỏi:
- Đại ca! Huynh chuẩn bị khi nào thì trở về? Sẽ không phải muốn thống nhất Tuyết quốc rồi mới xua binh nam hạ đấy chứ?
Chuyện này cũng có thể, hiện tại ta ngay cả xung quanh lãnh địa Bá tước đều chẳng muốn chiếm lĩnh.
Khang Tư cười nói tiếp:
- Chờ đánh chiếm được rừng rậm Mạn Tư Đặc đi, như vậy liền thông với đế quốc, đến lúc đó chúng ta muốn trở về lúc nào thì trở về lúc đó.
Bị huynh đánh cho sợ? Ba Bá tước lĩnh đánh một Bá tước lĩnh như huynh, hơn nữa vừa rồi huynh nói huynh chỉ có ba vạn binh lực, huynh làm thế nào đánh cho bọn họ sợ vậy?
An Tái Kháng tò mò hỏi.
Bọn họ bất bại mới là lạ, đầu tiên, ba Bá tước này chân chính có thể khống chế chỉ có địa phương trực thuộc bọn họ, so với toàn bộ Bá tước lĩnh, khu trực thuộc chỉ chiếm một khối rất nhỏ.
Thứ hai, lần này bọn họ mỗi người xuất một vạn binh, nhưng lại đều là đám du binh tán dũng (ý nói: Đám quân dự bị không được huấn luyện đầy đủ, không có kỷ luật) do đám phong thần của bọn hắn phái ra, lấy loại ô hợp này đến thăm dò ta, bọn họ thật đúng là quá đề cao chính mình rồi.
Cho nên chiến đấu rất đơn giản, chính diện trận hình phương trận bộ binh ngăn cản quân địch, kỵ binh xung phong hai cánh, một lượt xông lên liền quấy rối bọn họ, đến lúc đó, lượt đánh quay lại, trận chiến liền thắng lợi.
Khang Tư tùy tiện vài câu liền nói xong trận chiến kịch liệt.
An Tái Kháng nháy mắt mấy cái, đột nhiên nói ra một câu:
- Huynh định để Ngả Lệ Ti cùng tiểu thư Y Ti Na chờ huynh đến khi nào?
Khang Tư theo bản năng hé miệng chuẩn bị trả lời, nhưng lập tức thầm nghĩ đây là hỏi cái gì? Không khỏi lâm vào sửng số, vẻ mặt trở nên cứng ngắc hơn.
Cũng phải nói rằng, có thể khiến Khang Tư cảm thấy áy náy, chính là hai nữ tử này.
Biết bọn họ lâu như vậy, thậm chí có thể nói trong nhiều huynh đệ, thần chúc, bằng hữu, thì quen biết hai nàng chính là sớm nhất.
Tuy rằng hai nàng không nói gì, nhưng từ trong lời nói cử chỉ của hai nàng đối với chính mình là có thể hiểu được hai nàng nghĩ điều gì.
Kỳ quái chính là, chính mình cũng không biết là chuyện gì xảy ra, vẫn luôn tránh né.
Hoặc là bởi vì chính mình cảm thấy mình không phải đối tượng thích hợp để các nàng nương tựa cả đời, sợ làm phiền các nàng, cho nên mới vẫn tránh né vấn đề này.
Nhìn thấy Khang Tư đang trầm tư, An Tái Kháng cảm thấy được không bằng mình nhân cơ hội này nói thẳng ra là tốt nhất, vì thế lấy giọng nói to:
- Đại ca! Tiểu đệ nói chuyện thẳng thắn huynh đừng trách móc.
Thực ra, không quản huynh có thích các nàng hay không, không quản huynh có đối tượng khác trong lòng hay không, lại càng không quản huynh có suy nghĩ rằng có vợ sẽ bị trói buộc hay không, tiểu đệ cũng phải nói với huynh! Địa vị cùng thân phận hiện tại của huynh đều đã tới lúc phải kết hôn, hơn nữa đến mức phải sinh được một đứa con trai nối dõi!
Huynh không biết nha, từ sau khi huynh mất tích, Lôi gia cùng Đông Nam ngũ tỉnh đều là một mảnh hỗn loạn, những kẻ dã tâm toàn bộ đều rục rịch khắp nơi, nếu Tương Văn không thông minh, trực tiếp tạo ra cái thủ các, tin rằng tổ chức do một tay huynh tạo ra đã sớm chia năm xẻ bảy rồi.
Mà nguyên nhân tạo thành tất cả những chuyện đó, chính là bởi huynh không có người thừa kế!
Một tổ chức không có người thừa kế là không hoàn thiện, cũng không thể lớn mạnh được! Chẳng lẽ huynh không phát hiện sao? Cho dù huynh nắm trong tay Đông Nam ngũ tỉnh, danh vọng có một không hai, nhưng vì cái gì rất nhiều thế gia lịch sử lâu đời lại căn bản không có một nhà nào đầu nhập vào huynh chứ?
Nguyên nhân xảy ra như vậy, chính là bởi vì người ta cho rằng huynh không có người thừa kế, cơ sở không ổn định, sợ rằng một khi huynh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ tổ chức tan rã sẽ liên lụy đến bọn họ đó!
Cho nên huynh phải kết hôn, phải lưu lại ít nhất một người con trai, đây không chỉ là con của huynh, mà còn là người thừa kế toàn bộ hệ thống! Chỉ cần huynh có tâm với trách nhiệm này, vậy trách nhiệm này huynh sẽ không thể vứt bỏ! Cho dù huynh thật sự không thích nữ nhân! Huynh cũng phải vuốt mũi mà chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.comĐệ nói với huynh, bởi đây chính là nghĩa vụ của huynh! Tuyệt đối không thể khước từ!
An Tái Kháng một hơi nói đến đây, khiến cho Khang Tư đầu óc lâm vào mê muội.
Tuy nhiên trước tiên Khang Tư vẫn hiểu được ý tứ An Tái Kháng nói, đợi đến khi An Tái Kháng uống nước thở ổn định, mới bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Cơ thể của ta là rất bình thường.
- Ha ha! Bình thường là tốt rồi, nếu đại ca huynh đã biết tầm quan trọng của việc này, như vậy lập tức tìm một nữ nhân kết hôn rồi sinh con đi! Nếu không, cứ để cho đệ đi thu xếp đi?
Tuyết quốc này chung quy cũng có chút mỹ nữ xuất thân cao quý, dung mạo dáng người học thức đều tương xứng chứ? Để đệ lập tức thay đại ca huynh đi cầu hôn được không?
An Tái Kháng hưng phấn nói.
Thực ra nói đến cũng phải, nếu đại ca nhà mình có con trai, mình còn phải lo lắng an nguy của đại ca sao? Trực tiếp chiếu cố cho đứa cháu ổn định tổ chức là tốt rồi, để mặc đại ca cường hãn không ai địch nổi này tự sinh tự diệt là được, đỡ cho hắn phải cứ vài năm lại mất tích một lần!
- Không cần cấp bách như vậy chứ?
Khang Tư rất là bất đắc dĩ, hắn cũng không nghĩ tới cái tên này trước kia đối với việc này luôn có chút thẹn thùng, làm sao mà giờ biến thành như nguyệt lão thế này, chẳng lẽ là bởi ăn nhiều nước miếng Tiểu Cầm sao?
- Không cấp bách?
An Tái Kháng nghe được lập tức nhảy dựng lên:
- Ta nói đại ca huynh...
Nói đến đây, An Tái Kháng đột nhiên sửng sốt, sau đó trộm cười nói:
- Đại ca! Huynh là cảm thấy trở về cưới hai vị tiểu thư Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na nên mới không nôn nóng đúng không?
Chứng kiến sắc mặt Khang Tư cứng ngắc, An Tái Kháng không khỏi cười lớn
"ha ha" nói:
- Được! Tiểu đệ biết làm sao rồi, việc này để phái người đưa hai vị tiểu thư tới nơi này đi!
Nói xong, An Tái Kháng liền chạy ra khỏi phòng.
Khang Tư vội đưa tay lên, không kịp giữ An Tái Kháng lại, đến khi muốn đứng dậy đuổi theo, An Tái Kháng đã chạy mất hút rồi.
Khang Tư chần chừ một chút, có chút bất đắc dĩ, lại có chút ngượng ngùng lắc đầu nói thầm:
- Quên đi! Thuận theo tự nhiên vậy.
Đông Nam ngũ tỉnh nơi đế quốc xa xôi, Áo Kha Nhĩ rất hăng hái vẫy tay với binh lính xung quanh đang hoan hô với hắn, sau đó vung áo choàng, tung mình lên ngựa, vung roi, giục ngựa chạy băng băng.
Phía sau hắn, mấy trăm kỵ binh thân vệ lập tức đi theo.
Áo Kha Nhĩ theo tiếng vó ngựa âm vang như vị chiến thần sáng suốt trong mắt những binh lính tham gia chiến tranh thổ phỉ, rời khỏi tiền tuyến, lui về hậu phương nghỉ ngơi và hồi phục.
Áo Kha Nhĩ lần này nghỉ ngơi và hồi phục, không phải bởi vì binh sĩ mệt mỏi, ngược lại, hắn đã dẫn quân đánh cho đám thổ phỉ xâm lấn gà bay chó sủa.
Tuy rằng ngoại trừ bắt một lượng lớn tráng đinh làm tù binh ra, thật sự cũng không có chiếm được chiến lợi phẩm gì, tuy nhiên danh vọng ổn định tăng lên, kể ra cũng là một thu hoạch lớn.
Đặc biệt chiếm được hảo cảm của đại bộ phận binh lính thuộc đơn vị bạn, chuyện này đối với kẻ dã tâm bừng bừng như Áo Kha Nhĩ mà nói, chính là so với bất cứ chiến lợi phẩm nào cũng khiến hắn thoải mái hơn.
Vốn Áo Kha Nhĩ muốn đánh xong toàn bộ chiến tranh thủ phỉ, khiến cho mình trở thành thống soái sáng chói nhất của trận chiến này, tuy nhiên hắn bị người đánh thức, đột nhiên co rút binh lực lại, sau đó tỏ vẻ với quan chỉ huy quân đội ban rằng quân đội của mình tổn thất thật lớn, muốn dẫn binh lính quay về phía sau nghỉ ngơi.
Chứng kiến ánh mắt những quan chỉ huy khác nhìn mình, bắt đầu từ đề phòng, ghen tị, đến khi mình biểu thị sẽ lui lại phía sau, ngược lại biến thành thở nhẹ ra, coi như ngươi thức thời, cùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, Áo Kha Nhĩ liền biết bản thân mình là cây to giữa rừng, chuẩn bị đón gió.
Xem ra lần này mình lui cũng còn kịp, bằng không chờ đến khi những sĩ quan đó đốt lửa thiêu hoa tìm mình phiền toái, lúc đó muốn vãn hồi, cũng không phải là cho chút ưu đãi là làm được.
Nghĩ tới mình không ngờ có thể ở lại Đông Nam ngũ tỉnh, Áo Kha Nhĩ không khỏi cảm tạ lần tấn công này của đám thổ phỉ, bằng không chính mình thật đúng là không có lý do gì ở lại nơi này, chỉ có thể ngoan ngoãn dẫn binh chạy đến quận Văn Tân nghèo khó kia mà tranh đấu với những láng giềng Sơn Việt.
Đương nhiên, chính mình có thể trải qua ba lượt mấy lần chiến đấu ngay giữa binh sĩ thành lập được uy vọng cao như thế, vậy cũng là nhờ đám người kia hỗ trợ, thật không nghĩ tới mật giáo của giáo phụ không ngờ có nhiều nhân vật kiệt xuất như vậy.
Những tên thanh niên được gọi là thiếu tông mật giáo này, thoạt nhìn không lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng không nghĩ tới trong chiến đấu biết nắm cơ hội chuẩn như vậy, khẳng định đã trải qua rất nhiều trận chiến.
Cũng khó trách lại được người ta gọi là thiếu tông mật giáo.
Áo Kha Nhĩ đương nhiên hiểu được giáo phụ phái thiếu tông mật giáo đến bên cạnh mình, khẳng định có ý đồ giám thị, tuy nhiên nhiệm vụ của đám thiếu tông cũng không phải việc này.
Vậy vì sao? Thiếu tông nha, đường đường là người thừa kế mật giáo nha, ngay cả những nhân vật quan trọng như vậy cũng phái đến giám thị bên người mình sao? Đây không phải mật giáo điên rồi, thì là chính mình điên rồi.
Nhìn mấy trăm thiếu tông thủ hạ đi theo cường hãn không giống người này, chỉ biết đối phương lấy cớ đang nghiên cứu con đường đi tới mảnh đất của thượng đế mà thôi.
Tuy ràng quản không nổi những nhân vật thần bí như vậy, chỉ là hi vọng đám người này không tiếp tục phát triển ác ma trong địa bàn của mình nữa. Nếu đế quốc bị hủy, vậy đối với ai cũng không có lợi.
Nghĩ đến đây, Áo Kha Nhĩ quay đầu liếc nhìn kỵ sĩ che mặt bên người một chút.
Đối với thiếu tông tên gọi Đa Nhĩ Mã này, tâm tình Áo Kha Nhĩ rất là phức tạp.
Đầu tiên, người ta là thiếu tông, địa vị so với hắn thân phận con đỡ đầu một Đại giáo chủ cao hơn nhiều lắm.
Áo Kha Nhĩ căn bản không dám lấy địa vị thông thường để so sánh, không nói thân phận tộc trưởng của mình còn không cao bằng nhị đệ Khang Tư, cho dù chính mình là hoàng đế thì thế nào?
Ở trong mắt mật giáo, tiêu hao một khoản phấn ác ma liền đủ tiêu diệt một quốc gia, như vậy hoàng đế một quốc gia có gì giỏi?
Ngoại trừ địa vị không bằng ra, thiếu tông này còn tuấn tú như ánh mặt trời.
Tuy rằng có chút già dặn dễ nhìn, nhưng là một gã đẹp trai, so với mình còn dễ nhìn hơn, khi cười lên lộ ra hàm răng cũng sáng lạn chói mắt hơn mình.
Đây còn chưa phải nơi đả kích người.
Thiếu tông này căn bản là không vênh váo hung hăng nơi nào. Chẳng những đối với người khác hòa nhã hết mức, phong độ hết mực, mà tri thức lại uyên bác, không có chuyện gì không biết đến.
Đối mặt với nhân vật hoàn mỹ như vậy, Áo Kha Nhĩ ngoại trừ bội phục ra, ngay cả ghen tị cũng không dậy nổi.
Áo Kha Nhĩ không khỏi có chút bất đắc dĩ, chính mình cũng coi như là tuấn kiệt phi thường xuất sắc, nhưng vì cái gì cố tình lại gặp phải hai người tài căn bản đến mức siêu việt chứ?
Đại ca Khang Tư kia của mình, thời điểm đầu tiên, chính mình còn có tin tưởng siêu việt hơn hắn, nhưng theo thời gian Khang Tư từng bước ổn định và nhanh chóng tiến lên, vốn mình với Khang Tư có cùng khởi điểm, cũng chỉ có thể ngây ngốc đi phía sau nhìn bóng dáng Khang Tư.
Đến khi cái bóng dáng kia càng ngày càng nhỏ, tâm tình tranh cường háo thắng lúc đầu, cuối cùng trong lòng chỉ còn ngửa mặt trông lên, ngay cả ghen tị cũng không có biện pháp sinh ra.
Tuy rằng mình vẫn cố gắng tổ chức thế lực chính mình, nhưng vẫn thật sự chưa từng suy nghĩ đến vấn đề phản bội, thậm chí biết được Khang Tư tiêu thất, chính mình cũng không muốn phải phản bội, mà là lấy cờ hiệu huynh đệ Khang Tư để phát triển, có lẽ cũng bởi liên quan đến loại tình cảm kết nghĩa này.
Nhưng là cho phép mình bởi vì yếu đuối mà cảm thấy bi ai, ở sâu trong nội tâm cất giấu một tia kiêu ngạo, cho nên mới khiến mình vẫn không có suy nghĩ phải đi theo bên cạnh Khang Tư nâng cao địa vị, ngược lại rời xa Khang Tư, tự một mình mình ở trên bán đảo Phi Ba cố gắng.
Cùng Khang Tư thì khiến mình từ coi thường đến ghen tị, so với bất đắc dĩ ngước lên nhìn diện mạo huynh đệ, thì thiếu tông Đa Nhĩ Mã xuất hiện lại không khiến mình cảm thụ áp lực chút nào.
Có lẽ người ta lên đài chính là Thiếu chủ, cho dù mình là thiếu chủ, con nuôi đại đầu mục phía dưới, bẩm sinh đã hạn chế cấp bậc rồi.
Hơn nữa mình cũng hiểu được mật giáo cường hãn, cường hãn đến mức không thể đấu lại, cho nên mới tự nhiên mà chấp nhận địa vị người ta như thế.
Hiểu được mình cũng chỉ giống như một người thường, đối mặt với cường quyền tuyệt đối chỉ có thể cúi đầu, Áo Kha Nhĩ trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ đau thương chua xót.
Mình thực sự là quá mức gian khổ nha, khi nào mới không cần cố kỵ bất cứ cường quyền nào? Phỏng chừng cho dù chính mình trở thành hoàng đế cũng không có khả năng lớn là không có sợ hãi nơi nào, ít nhất mật giáo cũng đủ để cho mình kinh sợ rồi.
Điều duy nhất khiến Áo Kha Nhĩ có chút tiêu sầu chính là, Đa Nhĩ Mã đại biểu mật giáo lại nhắc lại lời nói của chính giáo phụ mình từng nói.
Mật giáo không theo đuổi quyền lợi thế tục, chỉ cần Áo Kha Nhĩ duy trì mật giáo, lập trường sẽ không thay đổi, như vậy mật giáo lấy việc duy trì Áo Kha Nhĩ để đạt được quyền lợi thế tục.
Có mật giáo hỗ trợ, chính mình sớm hay muộn có thể nắm thiên hạ trong tay!
Trong lòng Áo Kha Nhĩ nhớ tới những điều này, theo bản năng không tự suy xét, nếu Khang Tư còn tại nơi này, mật giáo nơi Đa Nhĩ Mã còn có thể chống đỡ chuyện này cho mình hay không.
Đa Nhĩ Mã yên lặng cưỡi ngựa, liếc mắt nhìn Áo Kha Nhĩ một cái, khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười.
Người này, nếu hắn biết được mình cùng Khang Tư, Ngả Lệ Ti là kẻ thù của nhau, hắn còn dám dẫn mình đến nơi này không?
Vừa nghĩ tới sỉ nhục bị người đuổi ra khỏi đại lục Hi Nhĩ Đạt, Đa Nhĩ Mã liền hận không thể triệu tập ác ma giết sạch mọi sinh vật ở Đông Nam ngũ tỉnh này.
Tuy nhiên, hiện tại không được, thánh nữ hẳn là không biết mình đi tới khối đại lục này, không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Vạn nhất bởi vì nguyên do chính mình lại khiến thánh nữ chạy mất, mật giáo tiêu hao mất nhiều thời gian như vậy cuối cùng sắp nhìn thấy ánh rạng đông, tuyệt đối sẽ tự nguyện đổi mới một Thánh tử!
Thân phận thánh tử của chính hắn phải không đổi nha, cũng không thể bởi vì tiểu tiện nhân kia bị những lão già kia cướp đoạt! Chính mình nhất định phải kiên nhẫn!
Kiên nhẫn đến lúc Thánh nữ mất đi tác dụng, vậy còn không phải duy nhất mình được bổ nhiệm sao!
Ảo tưởng về cuộc sống thoải mái sau này, Đa Nhĩ Mã thiếu chút nữa cười lên thành tiếng.