Sáng hôm sau Cát vũ đã đứng đợi Nhân Mĩ ở cổng trường. Phom người cậu cao ráo nên bộ đồ cậu đang mặc khiến cậu trở nên rất đẹp. Hôm nay là ngày nghỉ, cậu hẹn lũ bạn đi chơi, tiện thể giới thiệu Nhân Mĩ cho bọn nó biết - vật sở hữu của cậu.
Nhân Mĩ mặc bộ váy mà Cát Vũ đưa tối hôm qua. Mái tóc dài hơi quăn bồng bềnh bay nhè nhẹ khiến cô rất thanh thoát. Nhìn thấy Cát Vũ cô vội bước đến cạnh cậu ...im lặng. Cô cứ đứng như thế, đợi cho Cát Vũ là người lên tiếng trước.
- Em thích đi cái gì?
Nhân Mĩ không nhìn Cát Vũ trả lời:
- Tùy anh.
Cát Vũ khẽ nắm lấy tay Nhân Mĩ rồi kéo cô đi. Trái tim cậu đập rộn ràng khi chạm vào bàn tay này.
- Vậy đi bộ.
Đôi bàn tay của Nhân Mĩ túa mồ hôi khi Cát Vũ vừa nắm vào. Cô không thích bàn tay mình bị Cát Vũ nắm tùy tiện như vậy. Nhưng cô cũng không thể vùng ra khỏi bàn tay ấy. Như vậy sẽ khiến Cát Vũ tức giận.
- Tại sao năm ấy lại chuyển đi?
Nhân Mĩ không đáp lại. Nói thực là cô cũng chẳng biết trả lời câu hỏi này thế nào. Nói rằng vì công ti bố thua lỗ dẫn đến phá sản mà chuyển đi ư? Nói rằng vì quá ghét hắn mà cắn rằng chuyển đi không suy nghĩ ư? Cô không muốn trả lời bằng bất cứ một phương án nào.
Cát Vũ nắm chặt tay của Nhân Mĩ, mà nói chính xác hơn là nghiến.
- Trả lời đi.
- Em...- Nhân Mĩ ấp úng.
Cát Vũ chợt dừng lại. Cậu quay sang nhìn Nhân Mĩ. Ánh mắt cậu lướt đi trên khuôn mặt cô. Bao nhiêu năm qua, cô đã thay đổi rồi. Xinh đẹp hơn và...người lớn hơn.
- Có gì khó nói sao? Hay là vì ghét tôi quá mà không trả lời.
- Đúng!
Cát Vũ cũng hơi bất ngờ về câu trả lời ngắn gọn nhưng đủ thúc vào tim cậu một nhát dao này. Cậu kéo giật người Nhân Mĩ lại rồi thô bạo áp môi mình lên môi cô. Vẻ kháng cự của Nhân Mĩ khiến cậu thích thú. Cát Vũ bỗng nhiên cắn mạnh vào môi Nhân Mĩ khiến máu túa ra ào ạt, tràn vào cả khoang miệng cậu.
Nhân Mĩ nhắm chặt mắt chịu đau. Đây là cưỡng hôn ư? Phải rồi, Cát Vũ đối với cô sẽ không có gì tử tế hay nhẹ nhàng cả. Chỉ là những nỗi đau về thể xác mà thôi.
- Tôi thích em những lúc như thế này.
Nhân Mĩ phớt lờ câu nói vừa rồi. Tất nhiên là hắn sẽ vui sướng khi nhìn người khác chịu đau rồi. Và hắn lúc nào cũng làm vậy với cô. Nhân Mĩ khẽ đưa tay lên lau vết máu trên đôi môi sưng đỏ lên vì bị Cát Vũ cắn. Cô quay sang Cát Vũ nói:
- Ta đi tiếp chứ?
Thế là Cát Vũ tiếp tục nắm tay Nhân Mĩ đi.
Đến KTV.
Bước vào phòng, mùi thuốc lá, bia rượu và hơi người trộn lẫn vào nhau khiến không gian trở nên ngột ngạt. Cát Vũ bước đến bên một thằng bạn ghé sát vào tai nó nói gì đấy. Chỉ biết rằng nó ngẩng mặt lên rồi ngồi dịch sang một bên nói:
- Đại tỉ ngồi đi.
Nhân Mĩ hơi bất ngờ trước câu nói này. Cô mở tròn to đôi mắt để nhìn kĩ hơn. Anh chàng này có vẻ nhỏ tuổi hơn Cát Vũ, nhưng chí ít thì cũng lớn tuổi hơn cô. Tại sao lại gọi cô theo cái kiểu ấy? Nhân Mĩ nhoẻn miệng cười:
- Gọi em là Mĩ được rồi.
Anh chàng đó tiếp tục giục:
- Đại tỉ cứ ngồi đi.
Cuối cùng cô cũng đành chịu thua mà ngồi xuống. Lúc này cô mới được ngắm nhìn cảnh trong phòng. Hầu hết là con trai. Tên thi ngồi ôm gái, vòng tay ôm trọn cơ thể một cô gái xinh đẹp. Tên thì uống rượu theo cái kiểu: Không cần biết rượu mạnh cỡ nào, ông đây cũng uống hết. Tên thì cầm mic hát rống lên như để xả nỗi uất ức nào đấy trong lòng. Nói chung, cảnh tượng này sẽ khiến Nhân Mĩ cảm thấy không mấy hài lòng. Bây giờ thì cô đã biết được cái xa đọa hóa của một phần giới trẻ hiện nay.
- Uống đi.
Nhân Mĩ nhìn cốc rượu màu nâu vàng trước mặt mình. Rồi lại đưa mắt nhìn Cát Vũ. Không phải là cậu sẽ cho cô uống chất lỏng màu vàng này chứ?
- Em không biết uống rượu.
Cát Vũ nhếch môi cười nhạt rồi lại đưa chai bia ra trước mặt Nhân Mĩ:
- Ở đây không có nước ngọt hay nước lọc cho bọn trẻ con đâu. Tốt nhất là uống cái này đi.
Nhân Mĩ không nói gì đưa tay nhận lấy chai bia từ tay Cát Vũ. Cô chỉ cầm thôi, sẽ không uống đâu.
Rồi cửa phòng bật mở.
Một cô gái chừng 19. Chiếc áo lệch vai trễ đến tận ngực, cái váy màu trắng ngà ngắn đến đùi khoe đôi chân thon dài tít tắp. Lại một sexy Lady nào nữa đây? Cô gái nhoẻn miệng cười như để chào mọi người rồi chen vào ngồi cạnh Cát Vũ. Cô ôm cổ hắn nói giọng cợt nhả:
- Anh yêu! Hôm nay tặng em một bài chứ?
Cát Vũ hất tay cô ta ra rôi lại quay sang khoác vai Nhân Mĩ nói:
- Cô tránh xa tôi ra đi. Đừng khiến tôi buồn nôn như thế.
Có thể thấy khuôn mặt cô ta biến dị như thế nào sau câu nói này. Cô ta đưa ánh mắt nhìn thủ phạm khiến Cát Vũ hắt hủi cô. Ánh mắt lướt đi như thiêu đốt mọi thứ. Rồi cô ta nhếch môi lên cười nhạt:
- À!! Ra đây là bạn gái mới hả?
Nhân Mĩ thấy khó chịu khi bị người khác nghĩ cô và Cát Vũ một đôi. Nhưng tất nhiên là cô sẽ không nói gì. Cô bặm môi lại coi như không để ý thấy lời cô gái kia tiếp tục vang lên bên tai:
- Cát Vũ. Tặng bạn gái một bài chứ?
Cát Vũ quay sang phía Nhân Mĩ thấy cô không có phản ứng gì liền quay lại phía cô gái kia nói:
- Được. Chọn một bài đi.
Cô gái nhanh tay chọn một bài hát nào đấy (*) mà Nhân Mĩ không biết tên. Cô cũng không muốn biết cái tên của nó. Chỉ nghe thấy giai điệu nhẹ nhàng và giọng Cát Vũ trầm ấm hòa quyện vào nhau.
"Ngồi một mình chỉ có anh tại căn phòng không tiếng nói
Nhớ những ngày anh có em ôm trong vòng tay.
Ngỡ như là đang có em...
Niếm tin chờ em đánh mất
Cố xoa dịu đi nỗi đau cho em được vui.
Chợt nghĩ lại những phút giây đã bên em từ khi ấy
Nhớ ngày nào khóc trên vai anh, giờ đây chỉ là quá khứ
Có đâu hay anh luôn thức suốt đêm nhớ em nhưng lòng không nói
Cố đi tìm những giấc mơ riêng anh và em.
Lại một lần nữa chính anh
Đùa vui tình yêu quá khứ
Dấn thân vào những nỗi đau xung quanh tình yêu
Và để bây giờ anh ôm nỗi đau, mình anh ngồi trong tiếc nuối
Nhớ những ngày anh mất em...
Tại sao?
Còn điều gì tiếc nuối khi cứ đi như một cơn gió
Gió mang tình anh cố gắng theo về trong lòng anh vững bước
Là khi xưa em luôn hứa với anh sẽ yêu anh minh anh thôi
Chỉ một thời gian đã mang em đi thật xa..."
Nhân Mĩ lắng nghe bài hát rất chăm chú. Quả thực là Cát Vũ hát rất hay. Cô muốn nghe mãi giọng hát này. Chỉ những lúc này cô mới thấy hắn thật là hiền và khiến cô thấy dễ mến.
- Uống không?
Nhân Mĩ nhìn cô gái đưa cốc nước lọc về phía mình. Sao Cát Vũ bảo ở đây không có đồ uống cho trẻ con?
- Là chị mua ở ngoài đấy. Nhìn em thế này chắc không uống được bia rượu đâu nhỉ?
Nhân Mĩ mỉm cười thanh tú. Thật không ngờ là cô gái này lại thân thiện và tốt bụng như vậy.
- Cám ơn chị!
Nhân Mĩ đưa tay ra đón lấy cốc nước rồi uống. Cơn khát coi như đã được giải tỏa. Nhưng giải tỏa xong rồi thì sao nào? Nhân Mĩ cảm thấy trong người tự dưng nóng lên lạ kì. Trước mặt mọi thứ như quay cuồng.. Rồi anh chàng gọi cô là đại tỉ nói to:
- Viên thuốc lắc tao vừa để đây đâu rồi?
Mấy tên ngồi cùng gắt lên:
- Cụ mày. Có viên thuốc mà cũng để mất. Tìm đi, tiền cả đấy.
Cả đám xông vào tìm. Chỉ riêng Nhân Mĩ ngồi quay cuồng chóng mặt. Cô không biết cô gái vừa nãy đã cho cô uống gì mà khiến người cô nóng ran lên như thế này, chỉ muốn đứng lên vận động. Rồi cô thấy hành động như không phải của co nữa. Nhân Mĩ đứng dậy, người lảo đảo và khẽ lắc lư. Đầu cô như ngàn nhát búa đập vào. Tiếng nhạc này bé quá, cho to lên nữa đi. Rồi cái đầu của cô lắc, phải rồi, khó chịu quá. Nhân Mĩ thấy lắc đầu sẽ đỡ hơn. Và thế là cô bắt đầu lắc lư cả cái đầu của mình.( tạm thời học trong Mờ Ám).
Cát Vũ thấy cả đám tìm thuốc lắc rồi lại nhìn thấy Nhân Mĩ có biểu hiện của người chịu tác dụng thuốc lắc thì vội đi đến giữ lấy người Nhân Mĩ quát:
- Em đã cắn thuốc?
Nhân Mĩ không nghe thấy Cát Vũ nói gì nữa rồi, cô chỉ có thể nói:
- Em nóng...em muốn nhảy? em muốn...
Thấy Nhân Mĩ đưa tay cào váy thì Cát vũ vội giữ tay cô lại hét lên:
- Đứa nào?
Cả đám quay ra nhìn khó hiểu. Rồi Cát Vũ hét lớn hơn:
- Đứa nào cho Nhân Mĩ cắn thuốc?
Cả đám vẫn im lặng và sợ hãi.
Cát Vũ nhổ một bãi nước bọt rồi gằn giọng nói:
- Nếu để tao biết đứa nào thì xác định là cái mạng chó của đứa đấy sẽ không yên, cứ đợi đấy, tao không bỏ qua vụ này đâu.
Rồi cậu bế thốc Nhân Mĩ lên khi cô vẫn ở trong tình trạng ngầm thuốc và điên cuống "lắc". Cậu thấy hối hận khi đưa Mĩ đến đây. rõ ràng là cậu lại một lần nữa làm hại cô.