Phản ứng đầu tiên của cơ thể là lùi lại.
Nhưng ở nàng không nhận ra, cả người nàng đã bị Thịnh Tây Đình ôm vào lòng, giờ đây không thể tránh né được nữa.
Thịnh Tây Đình cũng không có ý định cho nàng cơ hội nào tránh né.
Hắn hơi dùng sức cánh tay, bế ngang con mồi đang cố gắng chạy trốn, sải bước về phía giường.
Cơ thể hoàn hảo như tượng David hiện ra ngay trước mắt, những cơ bắp mà vừa rồi nàng chỉ dám lén nhìn thoáng qua, khi di chuyển gần như chạm vào chóp mũi, mỗi hơi thở ra vào, không khí ẩm ướt mang theo hơi nước tràn vào, không ngừng nhắc nhở cô về tình cảnh hiện tại, khiến người ta không tự chủ được mà toàn thân nóng bừng, tim đập nhanh hơn.
Khuôn mặt Quý Nguyệt Thư từng chút tái nhợt đi.
Không đúng, không nên như thế này.
Khi bị ném lên giường, trong cơn choáng váng, Quý Nguyệt Thư đau buồn nhận ra, sau khi xa cách bảy năm, trái tim nàng vậy mà vẫn còn rung động vì Thịnh Tây Đình.
Rõ ràng, khi năm đó rời đi
Nàng đã hận hắn đến thế.
Lúc đó, nàng có thể bất chấp không màng đến sự níu kéo của hắn, dứt khoát rời đi.
Cũng có thể cười lạnh nói với hắn rằng : “Người như anh, nếu không phải do tôi muốn chơi đùa tình cảm, căn bản ngay cả góc áo của tôi,anh cũng chẳng thể chạm tới .”
Nhưng bây giờ, người đàn ông này dùng hành động thực tế để chứng minh, hắn không chỉ muốn chạm vào vạt áo của nàng , mà còn sẽ theo vạt áo nàng mà tiến thẳng vào.
Và nàng , không những không thể ngăn cản, thậm chí còn không dám phản kháng.
Sự ngoan ngoãn của nàng là một sự lấy lòng rõ ràng, điều đó thực sự làm hắn hài lòng.
Động tác của Thịnh Tây Đình chậm lại.
Hắn cúi đầu, như một thợ săn lão luyện, quan sát con mồi đã sa bẫy, chậm rãi nhưng đầy vẻ hài lòng chắc chắn.
Người nằm dưới đã cởi bỏ chiếc váy dài trong bữa tiệc, thay bằng chiếc áo ngủ lụa của khách sạn. Chất liệu lụa mềm mại trở nên lộn xộn vì nàng vừa rồi vô thức lăn lộn theo lực, không che được đôi chân dài được khán giả ca ngợi là đẹp nhất thế giới, mắt cá chân trắng nõn lộ ra từ gấu áo ngủ, còn bắt mắt hơn cả lụa trắng.
Vòng eo vốn mảnh mai được chiếc thắt lưng thắt chặt càng thêm thon gọn, nhưng nàng lại hoàn toàn không hay biết, vô ích kéo chặt cổ áo.
Khuôn mặt trắng bệch đã được rửa sạch lộ ra vẻ ửng hồng, mái tóc đen dài trước đó được búi gọn gàng sau gáy giờ đã xõa ra, khiến khuôn mặt không trang điểm đó còn nhỏ hơn cả lòng bàn tay hắn .
Trên tấm ga trải giường màu đen, màu trắng và đen đối lập cực độ, như một tia sét dài và uốn lượn trên bầu trời đêm, kinh hoàng đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt nóng bỏng, ám muội khiến Quý Nguyệt Thư vô thức run rẩy, nàng quay đầu đi, vùi mặt vào lớp ga giường mềm mại, hít thở sâu liên tục, cố gắng thả lỏng cơ thể.
Nhưng mọi nỗ lực đó đều trở nên vô ích khi Thịnh Tây Đình chậm rãi rút sợi dây lụa ở eo nàng ra, những ngón tay nóng bỏng từ từ luồn vào, men theo đường cong tinh tế bên eo mà từ từ đi lên.
Giãy giụa vật lộn dịch khai, chống khuỷu tay nâng nửa thân trên lên, Quý Nguyệt Thư mở mắt, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đầy vẻ trêu đùa trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, sau gáy nàng nổi lên một trận run rẩy kinh hoàng.
Thực ra, nàng không thể làm bộ kiên cường như tưởng tượng được .
Nói chính xác hơn, nàng thực ra chưa bao giờ là kiên cường cả .
Nhìn nụ cười quen thuộc, độc ác trên môi hắn, suy nghĩ của Quý Nguyệt Thư không hiểu sao lại lan man, đột nhiên nhớ về sáu năm trước.
Năm đó, Quý Nguyệt Thư sắp lên lớp 11.
Trước khi khai giảng, trường đột nhiên thông báo sẽ sáp nhập và xây dựng chung với trường Trung học số 1 Bắc Thành bên cạnh.
Vốn dĩ, sự cố nhỏ này không nên gây ảnh hưởng gì đến Quý Nguyệt Thư, bởi vì cuộc đời nàng đã được cha mẹ lên kế hoạch tỉ mỉ, nàng chỉ cần làm theo từng bước, là có thể đi trên một con đường bằng phẳng.
Nếu không gặp Thịnh Tây Đình, việc hai trường sáp nhập đối với Quý Nguyệt Thư chỉ là một gợn sóng nhỏ trong cuộc sống quen thuộc, quay lưng lại sẽ chìm vào những giọt mồ hôi ngày qua ngày trong phòng tập nhảy, không để lại chút dấu vết nào.
Nhưng, mọi thứ đều không có nếu.
Vào ngày đó, tài xế đến muộn vì tắc đường, nàng một mình đứng trước cổng trường Trung học số 1 Bắc Thành xa lạ, bị vài nam sinh khóa trên lần đầu gặp quấy rối, Thịnh Tây Đình xuất hiện trong cuộc đời nàng cũng giống như bây giờ vậy , khóe môi treo một nụ cười độc ác, lêu lổng.
Lúc đó, nàng còn tưởng người đàn ông đầu đinh mặc chiếc áo khoác denim bạc màu đó là đồng bọn với đám côn đồ kia.
Nhưng không ngờ, tên đầu sỏ côn đồ đó lại cứu nàng .Chính vì vậy , trên xương lông mày trái của hắn, đã để lại một vết sẹo sẽ chẳng bao giờ có thể lành .
Nhưng bây giờ, ai có thể nói rõ, năm đó hắn ta rốt cuộc là cứu nàng , hay là hại nàng đây?
Có lẽ bắt nguồn từ đối với vận mệnh mà trào phúng ,đã khiến Quý Nguyệt Thư đột nhiên muốn cười một cách lỗi thời
Hình như
Dù là lần gặp lại sau năm năm này, hay lần gặp đầu tiên năm năm trước, nàng đều như vậy, bàng hoàng, hoảng sợ.
Chưa kịp để nụ cười trên môi nàng nở rộ, người đàn ông từ trên cao đã phát hiện ra khoảnh khắc bàng hoàng đó của nàng .
Trong lòng Thịnh Tây Đình không hiểu sao dâng lên một chút bất mãn, nhưng trên mặt hắn vẫn mang nụ cười khinh mạn, chỉ là ngón tay thon dài đang véo cằm nàng hơi dùng sức, khiến ánh mắt cô càng không thể tránh né:
“ Quý tiểu thư , sao lại không chuyên tâm thế này?
— Thái độ phục vụ như vậy, không thể coi là tốt được.”