Độc Chiếm Ánh Trăng

Chương 5: 

Trước Sau

break

                                                                 

 Những ngón tay xương xẩu dùng chút sức lực , Quý Nguyệt Thư bị buộc phải ngẩng đầu lên , nàng cố gắng lùi lại để thoát khỏi sự kiềm chế  của hắn, những đầu ngón tay của Thịnh Tây Đình gần như lún vào  làn da trắng bạch dưới cằm của nàng , trên làn da mềm mại, mịn màng nổi lên những vết đỏ li ti.

Quý Nguyệt Thư hé môi, nhưng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể  phí công vô ích giãy giụa trong đầu ngón tay của hắn .

Giống như một con bướm yếu ớt mắc vào mạng nhện, dù có vỗ cánh thế nào cũng không thể thoát ra.

Thịnh Tây Đình cụp mắt xuống, đôi mắt đen láy không có chút cảm xúc nào, bình tĩnh đến gần  như tàn nhẫn quan sát sự giãy giụa của nàng , hàng mi dài rậm rạp đổ bóng hình quạt xuống dưới mắt.

Trong bối cảnh đen tối của tấm chắn ghế xe đang dần nâng lên, là một sự im lặng đáng sợ.

“Quý Nguyệt Thư,” nhìn vành mắt ửng  đỏ của nàng, Thịnh Tây Đình khẽ cười một tiếng, những ngón tay thon dài đang bóp cằm nàng buông ra, rồi nâng chiếc cằm nhỏ nhắn tinh xảo của nàng  lên, ngón cái lướt nhẹ nhàng trên  môi dưới của nàng với ý vị không rõ ràng, “Không biết có ai nói với cô không,rằng  cầu xin người khác thì phải có thái độ cầu xin không?”

Nói xong câu này, ngón cái vẫn còn lưu lại dưới môi với ý nghĩa không rõ ràng càng thêm phóng túng lướt lên nửa phần, chỉ thẳng vào đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của nàng.

Lòng bàn tay hắn nóng bỏng, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, tràn đầy sức sống ban đầu chìm vào khuôn mặt trắng lạnh không chút huyết sắc, đột nhiên trở nên chói mắt.

Ngay cả gân xanh cũng  hơi nổi lên trên ngón cái, dưới sự tương phản của đôi môi đỏ tươi kiều diễm đã làm nổi bật nhưng lại mang cảm giác xâm lược mười phần.

Trong không gian chật hẹp của ghế sau xe, không khí có một khoảnh khắc ngưng trệ một cách kỳ lạ.

Cảm nhận được sự run rẩy ngày càng rõ rệt trong lòng bàn tay, ngón tay của Thịnh Tây Đình siết chặt, đôi môi đỏ mọng hơi lạnh dưới đầu ngón tay không vô lực mà phải  lõm xuống.

Hàm răng trắng đều ẩn hiện giữa hai môi, như một rào chắn cuối cùng, ngăn cách sự dòm ngó từ bên ngoài.

Cơ thể Thịnh Tây Đình đột nhiên căng cứng.

Nhưng sau đó nhanh chóng thả lỏng, hắn chậm rãi liếm răng hàm, trong lúc yết hầu nhanh chóng lên xuống, đột nhiên bật cười.

— Sự tức giận dâng trào ban nãy, dường như đã không biết từ lúc nào, biến thành một loại lửa giận sâu sắc hơn.

Nhìn thấy sự u ám sâu trong mắt hắn , Quý Nguyệt Thư sững sờ trong giây lát.

Mặc dù không hiểu ánh mắt đó có ý nghĩa gì, nhưng trực giác lại điên cuồng cảnh báo, Quý Nguyệt Thư cụp mắt xuống, tránh ánh nhìn của hắn.

Nàng không thoải mái ngả người ra sau, cố gắng tránh xa những ngón tay xấu xa của hắn, khó khăn mà  hé môi, cung kính đổi cách xưng hô, “Nhị… nhị thiếu gia, đó đều là chuyện cũ rồi… Tuổi trẻ bồng bột, xin ngài… đừng để trong lòng…”

Hơi thở ấm áp từ môi nàng từng chút  từng chút  một quấn lấy đầu ngón tay hắn, lẽ ra phải đổ thêm dầu vào ngọn lửa tà ác trong lòng , nhưng lời nói của nàng lại như một gáo nước lạnh, khiến ánh mắt hắn lập tức lạnh đi.

Thịnh Tây Đình đột ngột thu hồi  bàn tay lại, những ngón tay được cắt tỉa gọn gàng, tròn trịa xoa vào nhau trong bóng tối, dường như muốn loại bỏ hoàn toàn cảm giác ấm áp, tinh tế còn sót lại trên đó.

Hắn cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sáng rực trong ánh sáng đan xen, khóe môi cong lên lặp lại bốn chữ đó.

“Ha, tuổi trẻ bồng bột…”

Giọng điệu của hắn rõ ràng nhẹ nhàng và chậm rãi, nhưng khi rơi vào lòng Quý Nguyệt Thư lại như tiếng chuông chiều trống sáng, nặng tựa ngàn cân.

Quý Nguyệt Thư rùng mình, chợt nhớ ra mục đích của tối nay.

“Nhị thiếu gia!”

Nàng nhận ra sự ngu ngốc của mình, vội vàng đứng dậy níu kéo.

Sau khi gọi hắn lại, nàng lại không biết phải làm gì tiếp theo.

Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng hắn quay lại nhìn, đầu óc nàng trống rỗng, vừa hoảng vừa vội, nàng luống cuống đặt tay lên đùi hắn, lắp bắp nói ra ý định, “Xin ngài… giúp đỡ Quý gia…”

Hành động đột ngột này, không chỉ Quý Nguyệt Thư không ngờ tới, ngay cả Thịnh Tây Đình vốn đã cảm thấy vô vị cũng ngạc nhiên.

Hắn cúi đầu, hứng thú nhìn xuống đùi mình.

Bộ trang phục cao cấp vốn có chất liệu tốt, cắt may vừa vặn bị những ngón tay thon dài căng thẳng vô thức nắm chặt, ống quần đen gọn gàng, không chút tì vết bị vò thành những nếp nhăn nhỏ, và bàn tay trắng nõn đặt trên đó, trông thật lạc lõng.

Theo ánh mắt của hắn, Quý Nguyệt Thư cũng nhìn thấy chi tiết không hay này, nàng chợt tỉnh táo lại, cuối cùng nhận ra mình đã làm một hành động quá đáng như thế nào trong lúc hoảng loạn.

Những giáo điều nghiêm khắc đã tuân thủ bao năm qua trong khoảnh khắc này bị phá vỡ tan tành, khuôn mặt nàng đỏ bừng vì sự xấu hổ tột độ.

Nhưng giây tiếp theo lại trắng bệch từng chút một vì nhận ra chủ nhân của chiếc đùi đó chính là hắn.

Nàng  vừa rồi, có phải, đang cố gắng quyến rũ hắnkhông?

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, biểu cảm liên tục thay đổi, rồi dừng lại ở sự thất bại.

Quý Nguyệt Thư cúi đầu, giấu đi ánh mắt hoảng loạn, những ngón tay cứng đờ giả vờ thả lỏng từng ngón một, nàng cố gắng kéo khóe môi, vụng về bắt chước những người từng trải trong giới kinh doanh, tìm mọi cách biện minh cho mình, “Nhưng nếu nhị thiếu gia không muốn, vậy thì thôi…”

“Xem ra cô vẫn chưa nghe lọt tai lời tôi nói,” Thịnh Tây Đình cười nhạt một tiếng, đưa tay nắm lấy bàn tay nàng đang muốn thoát đi, cánh tay hơi dùng sức, liền kéo nàng đến trước mặt.

Hắn  cúi đầu, một lần nữa nâng chiếc cằm trắng nõn của Quý Nguyệt Thư lên, chậm rãi hỏi nàng, “Giúp Quý gia? Tôi dựa vào đâu mà phải giúp Quý gia chứ?  Quý tiểu thư, hửm?”

Khóe mắt Quý Nguyệt Thư lại ứa nước mắt, vì xấu hổ.

Từ giọng điệu trêu chọc của hắn, nàng hoàn toàn có thể  hiểu được suy nghĩ của người đàn ông này.

Hắn muốn chính là nàng , nói rõ ràng câu nói đó ra.

Nhưng hắn rõ ràng biết nàng…

Từ nhỏ, những buổi tập ba lê nghiêm khắc đến tàn khốc và lời dặn dò không ngừng của mẹ, Quý Nguyệt Thư lớn lên  theo một  khuôn phép, không chỉ không có sự hoạt bát, sống động mà những cô gái ở tuổi này nên có, tính cách thậm chí còn có thể gọi là cổ hủ, giáo điều. Trong một thời gian dài, cuộc sống của nàng chỉ có ba lê và sách vở, ngoài ra, không có gì đáng nói.

Muốn cho nàng nói ra những lời đó đối với nàng mà nói thì nó hơi thô tục , thật sự rất khó nói .

Hắn rõ ràng biết.

Nàng cũng biết hắn  biết.

Nhưng nàng cũng biết, bây giờ không còn như xưa, hắn bây giờ rõ ràng là muốn chà đạp lên lòng tự trọng của nàng.

Trong cổ họng như bị nhét một cục bông ướt sũng, nặng trĩu, Quý Nguyệt Thư run rẩy môi, ngẩng đầu cầu xin nhìn hắn , đôi mắt hoa đào xinh đẹp ngập nước, long lanh, như sắp khóc.

Đợi đến khi xác định hắn sẽ không mềm lòng nữa, nàng  mới tuyệt vọng nhắm mắt lại, những giọt nước mắt lạnh lẽo từ từ lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch, giọng nói của nàng không thể tránh khỏi mang theo tiếng nức nở.

“Nhị thiếu gia… sau này, ngài muốn tôi làm gì… cũng được…”

Ở nơi nàng  không nhìn thấy, ánh mắt Thịnh Tây Đình dừng lại trên đôi môi đỏ mọng đang hé mở, rất lâu không rời đi.

Trước đây nàng vẫn còn là học sinh, ngoài việc trang điểm khi cần lên sân khấu biểu diễn, hầu như đều để mặt mộc.

Quý gia nuôi  rất cưng chiều nàng.

Mỗi ngày đều có những bữa ăn dinh dưỡng được đặt riêng không trùng lặp, không bao giờ cho nàng đụng đến những thứ nhiều dầu mỡ, đồ ăn vặt thì chưa từng thấy, làn da không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời mịn màng trắng nõn, cộng thêm vóc dáng mảnh mai, thẳng tắp do tập ba lê quanh năm, dù không trang điểm cũng đã đẹp kinh ngạc.

Lúc đó, Thịnh Tây Đình, vì hoàn cảnh gia đình, đôi tay nhìn từ phía sau vẫn như xương xẩu rõ ràng, thon dài và mạnh mẽ, nhưng lòng bàn tay đã chai sần, so với làn da mềm mại được nuông chiều của nàng, thô ráp đến không thể tả.

Hắn luôn lo lắng sẽ làm nàng bị thương, ngay cả chạm nhẹ vào nàng cũng phải cẩn thận.

Nhưng bây giờ…

Cụm mắt nhìn xuống khuôn mặt trang điểm khác hẳn trong ký ức, Thịnh Tây Đình phát ra một tiếng cười trầm thấp từ cổ họng.

Con gái cưng được Quý gia nâng niu trong lòng bàn tay thì sao?

Chẳng phải vẫn phải trang điểm lộng lẫy đưa đến trước mặt người khác, trở thành con bài mặc cả trong giới kinh doanh sao?

Đã là con bài mặc cả, vậy giá trị bao nhiêu, đương nhiên là do người trả tiền quyết định.

Thịnh Tây Đình thong thả thu tay lại, khi nàng mở mắt ra, khó hiểu nhìn hắn, hắn lơ đãng vuốt ve chiếc khuy măng sét kim cương đắt tiền trên cổ tay áo, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo ý cười ám chỉ dừng lại trên đôi môi nàng vô thức cắn ra vết răng.

“Quý tiểu thư , cô biết đấy, tôi là một thương nhân, trong kinh doanh thì nói chuyện kinh doanh, chúng tôi chỉ nói về lợi ích, không nói về tình cảm. Theo tôi được biết, số tiền cha cô nợ không ít, chỉ dựa vào  Quý tiểu thưu đây thì… e rằng vẫn chưa đáng để tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy…”

Nhìn khuôn mặt nửa cười nửa không của hắn, Quý Nguyệt Thư tràn đầy tuyệt vọng.

Giọng nàng run rẩy, vụng về cố gắng mặc cả, “…Nhưng nhị thiếu gia, Quý gia đối với ngài, chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ, thậm chí không cần ngài ra tay, chỉ cần… chỉ cần…”

Những lời tiếp theo quá khó nói, Quý Nguyệt Thư run rẩy khắp người, nàng cắn chặt răng, chịu đựng cơn co thắt dây thanh quản, rồi khó khăn nói nốt những lời còn lại, “…chỉ cần tối nay ngài có thể tiếp tục ở lại với tôi… với tôi…”

Lời còn chưa dứt, vòng eo mảnh mai, mềm mại đã bị siết chặt.

Lòng bàn tay người đàn ông nóng bỏng, xuyên qua lớp váy dạ hội mỏng manh, gần như làm bỏng rát vùng da nhỏ đó.

Nhưng giọng nói của hắn vẫn bình ổn không chút gợn sóng, ngữ điệu cũng lạnh nhạt không thể nghe ra cảm xúc, “Nhưng  Quý tiểu thư, tôi rất bận, khuyên cô nên nhanh lên một chút, sau khi xe dừng, tôi sẽ đi.”

“Thịnh Tây Đình! Anh là đồ khốn nạn!”

Lý trí căng thẳng suốt một đêm dưới sự sỉ nhục trắng trợn của hắn, hoàn toàn đứt dây, Quý Nguyệt Thư run rẩy như lá rụng trong gió, nước mắt không kiểm soát được tuôn trào, gào khóc mắng hắn.

Nàng không biết chửi bới.

Vài câu tục tĩu ít ỏi đó vẫn là do hắn dạy trước đây.

Trong khoảnh khắc cảm xúc sụp đổ này, nàng cũng không nhớ nổi hắn đã dạy những gì, chỉ biết lặp đi lặp lại, lộn xộn mắng hắn là “đồ khốn”, thậm chí còn quên cả giơ tay tát hắn một cái.

Nhìn thấy cảm xúc của nàng đột nhiên mất kiểm soát, Thịnh Tây Đình hiếm khi im lặng.

Hắn ngồi yên tại chỗ, như một bức tượng đá được điêu khắc tỉ mỉ, bất động nhìn nàng, trong ánh sáng và bóng tối đan xen, chỉ thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy sống mũi cao của hắn, cắt ánh sáng và bóng tối, đổ một vùng bóng tối mờ mịt lên khuôn mặt.

Đợi Quý Nguyệt Thư nức nở bình tĩnh lại, người đàn ông lạnh lùng nhìn nàng đã lâu cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp không rõ nguyên nhân chậm rãi nhắc nhở nàng, “ Quý tiểu thư, trong kinh doanh, cảm xúc chính là điều tối kỵ.”

Quý Nguyệt Thư cũng cảm thấy mình thật mất mặt, nàng muốn tìm khăn giấy để lau mặt, nhưng cúi đầu xuống mới nhớ ra túi xách của mình để quên ở phòng tiệc, nhưng lại không muốn ngẩng đầu lên để hắn nhìn thấy để rồi bị chê cười, vì vậy cứ giữ nguyên tư thế cúi đầu, nhìn chằm chằm vào khoảng trống giữa hàng ghế trước và sau, không nói gì.

Khoảnh khắc này, nàng thậm chí còn nghĩ, chi bằng đi tìm người khác thì hơn, dù sao Quý gia kinh doanh nhỏ như vậy, những nhân vật lớn kia chỉ cần giơ tay là có thể cứu…

Nhưng ý nghĩ này khiến nàng cảm thấy đau khổ, chỉ cần nghĩ một chút, nước mắt đã rơi lã chã, rơi xuống chiếc váy trắng, làm loang ra một vệt nước sẫm màu.

Ánh mắt Thịnh Tây Đình lướt qua chiếc cổ dài trắng nõn của nàng, dừng lại trên vết nước mắt của nàng, sau một tiếng thở dài gần như không nghe thấy, hắn lại ấn nàng vào lòng mình.

“ Quý tiểu thư, tôi dạy cô thêm một kiến thức thông thường nữa, trong kinh doanh, ép giá chẳng qua là muốn có được nhiều hơn.”

“Nói chuyện lâu như vậy, tôi phải lấy chút lãi trước.”

Hắn cúi đầu, mạnh mẽ ngậm lấy đôi môi đỏ mọng quyến rũ đã thèm muốn suốt cả đêm, vô lý đẩy hàm răng trắng đều ra, chiếm đóng trong khoang miệng không còn phòng thủ.

Đầu óc Quý Nguyệt Thư trống rỗng trong giây lát, đợi đến khi nàng kịp nhận ra hắn đang làm gì, đã bị đôi môi và lưỡi của hắn đã khuấy động đến mức không thể lùi lại, cả người nàng  dựa vào cửa sổ xe và hắn, run rẩy không có chỗ dựa.

Nàng vẫn chưa học được cách thở, cảm giác thiếu oxy nhanh chóng khiến nàng mơ hồ, ngay cả đôi tay bản năng che chắn giữa hai người, không ngừng giãy giụa, cũng dần dần mơ màng quên đi sự phản kháng.

Thịnh Tây Đình cũng phát hiện ra sự vụng về của nàng, một tiếng cười nhẹ thoát ra giữa đôi môi và lưỡi đang xâm chiếm, hắn truyền cho nàng một hơi thở, rồi tranh thủ nhắc nhở nàng, “Thở đi.”

Đợi đến khi hắncuối cùng cảm thấy hài lòng với số lãi thu được, hắn mới miễn cưỡng buông nàng ra.

Quý Nguyệt Thư đã sớm buông vũ khí đầu hàng dưới kỹ năng hôn ngày càng thành thạo của hắn, dù cho chiếc lưỡi dài của hắn đã rời đi,  môi của nàng vẫn cảm thấy tê dại, mắt đẫm lệ nhìn hắn, vẻ mặt ngây ngốc chưa hoàn hồn.

Nhìn thấy lớp son môi được thoa tỉ mỉ  trên môi nàng bị hôn đến nhòe nhoẹt, Thịnh Tây Đình hài lòng cong môi.

Phá vỡ những quy tắc giáo điều trên người nàng, dường như khiến hắn cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng, ngay cả giọng nói trầm thấp như dây đàn cũng mang theo ý cười rõ ràng.

“Ông nội ở nhà đang xem mắt đối tượng kết hôn cho tôi, nhưng cô biết đấy, tôi vẫn chưa chơi đủ, đương nhiên không muốn.”

“Vì vậy, tôi cần một người tình có thể đưa ra để đối phó với gia đình.”

“Và cô, vừa đúng với yêu cầu của tôi.”

“Thế nào,  Quý tiểu thư, cô thấy vụ làm ăn này thế nào?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc