Độc Chiếm Ánh Trăng

Chương 3:

Trước Sau

break

 

 

Quý Nguyệt Thư gắt gao cắn chặt môi, nén tiếng hét vào trong cổ họng, run rẩy đưa tay ra, cố gắng gỡ bàn tay thon dài đang siết chặt eo trên mình ra, nhưng những ngón tay run rẩy của nàng ngay lập tức bị bàn tay to lớn còn thừa sức nắm chặt lại, cùng lúc  bị đè dưới lòng bàn tay nóng bỏng.

Nàng  vẫn muốn giãy giụa, nhưng chủ nhân của bàn tay đã mất kiên nhẫn, giọng nói trầm thấp như lụa là cao cấp, lười biếng từng chữ vang lên bên tai.

"Quý tiểu thư , đến cũng đã đến  rồi, cần gì  phải làm ra cái vẻ này?"

"Bất quá , nghe nói Quý tiểu thư không chỉ nhảy giỏi, mà diễn xuất cũng được khen ngợi rất nhiều, là một thiên tài múa ba lê trăm năm có một."

"Nhưng - nếu cứ diễn tiếp thế này, thì vở kịch này, e rằng sẽ quá lố."

Giọng nói mang theo ý cười dần dần hạ thấp, cho đến khi dừng lại bên vành tai mẫn cảm, hơi thở nóng bỏng như năm xưa, nhưng giọng điệu lại đột ngột thay đổi, lạnh lẽo đến mức khiến máu người ta đông lại.

"Dù sao, ở chỗ tôi đây, không có ai trao giải thưởng cho cô, cũng không có ai lập đền thờ cho cô."

Trái tim Quý Nguyệt Thư đang đập loạn xạ tại chỗ bỗng ngừng đập bỗng dưng bị đóng băng lỡ một nhịp, trước khi kịp phản ứng lại , vành mắt đã đỏ hoe vì lời nói của hắn.

Nàng cũng nhận ra bản thân không có tiền đồ , cúi đầu cắn môi im lặng một lúc, chịu đựng một trận  cay mũi sau, mới lần nữa  mở miệng lại.

"Nhị thiếu gia... ngài nói đúng, vậy có lên xin ngài ... giơ cao đánh khẽ được không?"

Nói rồi Quý Nguyệt Thư cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

Nhưng chỉ trong giấy lát, liền  đã thất bại trước nụ cười lạnh lùng không chạm đến đáy mắt của hắn, nàng vội vàng cụp mắt xuống, một lần nữa cố gắng thoát ly khỏi vòng tay của hắn.

Cứ tưởng rằng sẽ vẫn khó khăn, không ngờ hắn lại đột nhiên buông tay, Quý Nguyệt Thư bất ngờ, loạng choạng lao về phía trước hai bước mới đứng vững, nàng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra trong đại sảnh  im ắng như tờ, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình, thu trọn cảnh tượng vừa rồi vào mắt, nhìn thấy hết sự bối rối quẫn bách của nàng.

Cơn xấu hổ đến muộn dâng lên như thủy triều, nàng hình như đỏ bừng mặt, dùng hết sức lực toàn thân, mới miễn cưỡng đứng vững tại chỗ.

Chịu đựng đủ loại ánh mắt, Quý Nguyệt Thư hít một hơi thật sâu, cố gắng kiểm soát những suy nghĩ hỗn loạn, cố gắng nói rõ lời thoại rút lui, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho lòng tự trọng đã tan nát của mình.

"Nhị thiếu gia, đã làm phiền hứng thú của ngài, tôi rất xin lỗi, tôi sẽ lập tức đi ngay..."

Lời còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

"Quý tiểu thư, hình như cô vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình."

Người ngồi trên ghế sofa từ từ ngồi thẳng dậy, đôi mắt luôn tỏ vẻ thờ ơ vì hơi bị che khuất nhẹ nhàng nhướng lên, để lộ hoàn toàn con ngươi đen sắc bén, đôi mắt sâu thẳm đẹp đẽ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang vội vã muốn quay lưng bỏ đi, sau khi dừng lại một thoáng trên bóng dáng thon dài mảnh mai quá mức của nàng, khóe môi hắn cong lên một nụ cười lạnh lẽo, lịch sự nhẹ nhàng hỏi nàng.

"Tôi đã cho cô đi chưa?"

Câu nói này như một gáo nước đá lạnh buốt đổ từ đầu xuống trong những ngày đông giá rét, khiến cơ thể Quý Nguyệt Thư không tự chủ run rẩy.

Nàng nhớ lại đám đông thì thầm to nhỏ vừa rồi, người mẹ đang lo lắng chờ đợi bên ngoài câu lạc bộ, người bố tóc bạc trắng chỉ sau một đêm trong bệnh viện, và... tấm danh thiếp  đột nhiên được gửi đến nhà họ Quý.

Từng cảnh tượng kỳ lạ tan rã trong đầu, Quý Nguyệt Thư từ từ cúi đầu, nhìn vào lòng bàn tay mình.

Rõ ràng trên đó không có gì cả, nhưng nàng lại cảm thấy lòng bàn tay vẫn còn lưu lại dấu ấn của chữ "Thịnh" được dập nổi bằng vàng, nó đang nóng lên, dường như muốn thiêu rụi nàng ,thề sẽ không bỏ qua.

Đúng vậy, bữa tiệc tối nay, tấm danh thiếp được cho là có thể cứu được  nhà họ Quý khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, căn bản chính là cái bẫy mà hắn cố tình giăng ra.

Dẫn nàng đến tới nơi này , cũng không phải để nàng được như ý nguyện.

Dù sao, trước khi nàng rời đi năm đó, trong lúc tức giận đã nói rất nhiều lời khó nghe.

Hắn ta vốn là người thù dai, hôm nay hai người đổi vị trí, rơi vào trong tay hăn , những lời nói năm đó khó nghe bao nhiêu, thì tình cảnh hiện tại lại khó xử bấy nhiêu.

Không đem nàng  trêu đùa sỉ nhục  đủ, hắn sẽ không bỏ qua.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc