Nội dung chương 20
Đây là lần thứ hai Thịnh Tây Đình nhìn thấy Ninh Ngôn Hi.
Lần đầu tiên họ gặp nhau là bảy năm trước.
Khi ấy, Ninh Ngôn Hi vẫn còn tên là Thịnh Ngôn Hi, vẫn là đại thiếu gia được Thịnh gia kỳ vọng, ngời sáng như vầng trăng, là người thừa kế không thể nghi ngờ của một đế chế thương nghiệp khổng lồ.
Với thân phận ban đầu của Thịnh Tây Đình, hắn tuyệt đối sẽ không có bất kỳ giao du nào với một công tử quyền quý như Ninh Ngôn Hi.
Nhưng trớ trêu thay, vì một lý do hoang đường, số phận đã trói buộc hai người lại với nhau một cách vô lý.
Thịnh Tây Đình, người vừa mất đi tất cả, được đưa về Thịnh gia, đứng cùng Ninh Ngôn Hi trong căn nhà lộng lẫy vàng son này.
Hai thiếu niên, một ngông nghênh bất cần, một ôn nhu trầm tĩnh, trên gương mặt trẻ tuổi ấy, không tìm thấy dù chỉ một nét tương đồng.
Ngồi đối diện, không lời nào thốt ra.
Người bình thường khi đối mặt với một khoảnh khắc thay đổi cuộc đời như thế, dù không cuồng hỉ cũng sẽ lo lắng, bối rối.
Nhưng khi đó Thịnh Tây Đình đầy gai góc, thờ ơ với mọi thứ xung quanh. Mặc dù mặc bộ quần áo denim đã bạc màu, đối diện với những ánh mắt tò mò, soi mói rõ ràng và ngấm ngầm của những người xung quanh, hắn vẫn thản nhiên, không chút ngượng ngùng.
Ngược lại là Ninh Ngôn Hi, khi nhìn thấy thiếu niên xa lạ thay đổi vận mệnh của mình, lại ngồi không yên, muốn nói rồi lại thôi.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, nhân lúc mọi người không chú ý, hắn tái mặt thì thầm xin lỗi: “…Xin lỗi, tôi… tôi không biết…”
Hắn có lẽ cũng hiểu mình là người được hưởng lợi, đối mặt với Thịnh Tây Đình, tự nhiên phải cảm thấy có lỗi.
Tình cảnh sau này cũng khó xử, một thiếu niên mới mười tám tuổi, đột nhiên gặp biến cố lớn, dù có trầm ổn đến mấy cũng mất bình tĩnh, lúng túng không nói thêm được lời nào.
Thịnh Tây Đình chỉ cảm thấy số phận hoang đường, đáng cười, cúi đầu im lặng không để ý đến hắn.
Không lâu sau cuộc gặp mặt này, Ninh Ngôn Hi đã đổi họ. Ông Thịnh bất chấp lời cầu xin của Hạ Phương Anh, quyết đoán đưa hắn ra nước ngoài.
Mọi ấn tượng của Thịnh Tây Đình về hắn, chỉ còn lại một hình bóng mỏng manh hiền lành đến mức gần như nhu nhược.
Theo sắp xếp ban đầu của ông Thịnh, Ninh Ngôn Hy thực ra không nên quay về.
Nhưng mấy năm nay, biểu hiện của Thịnh Tây Đình trong tập đoàn còn tốt hơn tất cả mọi người tưởng tượng. Đôi cánh hắn dần đủ lông đủ cánh, đối phó với những cáo già thương trường cũng không hề thua kém. Ông Thịnh vừa an ủi, cũng không còn khăng khăng loại bỏ chướng ngại vật cho hắn.
Thêm vào đó, người già rồi thì đặc biệt mềm lòng, hoài niệm, dù biết Hạ Phương Anh vẫn lén lút liên lạc với Ninh Ngôn Hi, ông Thịnh vẫn chọn nhắm mắt làm ngơ.
Phát hiện Ninh Ngôn Hi mua vé máy bay về nước, ông không ngăn cản, mặc hắn hạ cánh an toàn.
Những chuyện ngấm ngầm này, không ai nói với Thịnh Tây Đình.
Nhưng nhìn ông Thịnh sắc mặt hơi ngượng ngùng, Hạ Phương Anh ánh mắt khẩn thiết, cùng Ninh Ngôn Hi vẻ mặt ôn hòa, hắn vẫn là hiểu ra.
Ba người họ mới là một gia đình.
Khoảnh khắc này, Thịnh Tây Đình cảm nhận rõ ràng điều đó.
Tuy nhiên, hắn không bận tâm.
Khi người ta nắm chắc phần thắng, sẽ không để ý đến suy nghĩ của kẻ thất bại.
Thịnh Tây Đình khẽ cười một tiếng, ung dung đi đến một đầu ghế sofa ngồi xuống, nhìn Ninh Ngôn Hi vẫn đứng tại chỗ, chậm rãi gật đầu, khách khí chào hỏi: “Lâu rồi không gặp.”
Ninh Ngôn Hi trong lòng khẽ thở dài.
Bảy năm trước, hắn vẫn còn mơ hồ về việc mình nợ Thịnh Tây Đình bao nhiêu, nhưng theo năm tháng trưởng thành, hắn càng ngày càng nhận thức rõ ràng mình là một kẻ trộm đê tiện đến mức nào.
Mọi thứ hắn có được ngày hôm nay, đều là đánh cắp từ Thịnh Tây Đình.
Thịnh Tây Đình đối xử với hắn thế nào, hắn đều không hề oán trách.
Hắn nợ hắn, phải dùng cả đời để trả.
Vì vậy, dù nhận ra Thịnh Tây Đình có vẻ ác ý ngấm ngầm với mình, Ninh Ngôn Hi cũng không tức giận, chỉ lại cười với hắn, rồi theo lời mời của Hạ Phương Anh mà ngồi xuống.
Hạ Phương Anh đã lâu không gặp hắn, hận không thể kéo hắn lại mà quan tâm từ đầu đến chân.
Chịu đựng ánh mắt trêu chọc của Thịnh Tây Đình, Ninh Ngôn Hi cũng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Nhưng hắn vẫn còn ám ảnh về trận bệnh nặng suýt chút nữa lấy đi sinh mạng Hạ Phương Anh, cũng không nỡ làm bà buồn, chỉ đành nén nhịn cảm giác da đầu tê dại, kiên nhẫn ôn tồn trả lời.
Thịnh Tây Đình nửa dựa vào ghế sofa, hai tay tùy ý đặt trên đôi chân dài, cười như không cười nhìn cảnh tượng mẹ hiền con thảo trước mắt.
Hắn không thích Ninh Ngôn Hi, và hắn cũng chưa bao giờ che giấu điều đó.
Nhưng lý do không thích, lại không phải như Ninh Ngôn Hi tưởng tượng, hận hắn đã cướp đi cuộc đời mình.
Mà là vì Quý Nguyệt Thư.
Trước khi hai người gặp nhau, khi còn chưa biết đại thiếu gia Thịnh gia là người thế nào, hắn đã vì Quý Nguyệt Thư mà ghét bỏ đại thiếu gia Thịnh gia.
Bởi vì đại thiếu gia Thịnh gia, suýt chút nữa đã cướp mất nàng.
Ban đầu, sau khi quen Quý Nguyệt Thư, dưới sự tiếp cận có ý đồ của hắn, cô gái bị áp bức nhiều năm lần đầu tiên kết bạn. Hắn dù vô tình hay cố ý dẫn dắt, nàng dần dần không giấu diếm điều gì với hắn.
Kỳ vọng của gia đình, nỗi vất vả khi luyện múa, sự mơ hồ về tương lai… Cô gái vừa tròn mười lăm tuổi luôn đầy ắp tâm sự, nhưng lại phải giả vờ mạnh mẽ.
Thịnh Tây Đình nghe nhiều, dần dần cảm thấy thương xót nàng.
Có một thời gian, Quý Nguyệt Thư luôn ủ rũ, trông như chưa được ăn no. Sau khi Thịnh Tây Đình phát hiện, hắn dùng tiền dành dụm được từ việc chơi game thuê, cẩn thận lựa chọn một quán ăn gia đình sạch sẽ, mời nàng đi ăn.
Quý Nguyệt Thư lén lút đi theo hắn, đối mặt với môi trường đơn sơ cũng không hề chê bai, ngược lại còn ăn rất ngon.
Chỉ là đang ăn thì nàng lại khóc.
Thịnh Tây Đình sợ đến tóc dựng ngược, luống cuống tay chân lau nước mắt cho nàng, lại không kiểm soát được lực, khiến má nàng trắng như tuyết bị lau đến đỏ bừng.
Quý Nguyệt Thư bị vẻ vụng về của hắn chọc cười, giật lấy khăn giấy tự lau nước mắt, rồi gục xuống bàn, im lặng không nói gì.
Sau khi vắt óc kể nửa ngày chuyện cười, nàng mới cau đôi lông mày đẹp đẽ, khẽ khàng mở miệng: “…Nếu bố mẹ em có thể đối xử với em như anh, thì tốt rồi.”
Thịnh Tây Đình nghe vậy liền bật cười: “Công chúa nhỏ, giống anh ư, ngày nào cũng mời em ăn quán ruồi muỗi sao?”
“Ít nhất anh sẽ không…” Nàng nghiêng đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào hắn, trong khóe mắt long lanh ánh nước: “…sẽ không dạy con gái mười lăm tuổi của mình đi quyến rũ cái gì mà đại thiếu gia Thịnh gia.”
Thịnh Tây Đình đứng sững tại chỗ.
Hắn luôn biết, công chúa nhỏ của hắn, thực ra sống rất khổ sở, nhưng hắn lại không biết, cha mẹ nàng, lại là những người…
Hắn không tìm được từ ngữ để diễn tả, chỉ có thể nghiến răng chửi thầm một câu tục tĩu trong lòng.
Từ đó về sau, hắn ghét bỏ đại thiếu gia Thịnh gia, cũng ghét bỏ sự bất lực của chính mình. Thiếu niên mười tám tuổi quyết tâm, bắt đầu ngày đêm tìm cách kiếm tiền.
Bởi vì, hắn đã nảy sinh một ý nghĩ điên rồ, muốn bảo vệ Quý Nguyệt Thư cả đời.
Giống như một hiệp sĩ lỗi thời từ thời kỳ hơi nước, hắn cố gắng hết sức để theo kịp làn sóng thời đại, chỉ để giải cứu công chúa bị giam cầm trong lòng mình.
Đáng tiếc, cuộc đời hắn không phải một bộ truyện tranh thiếu niên đầy nhiệt huyết, mà là một vở hài kịch nực cười. Mọi nỗ lực của hắn đều đổ sông đổ biển, hóa thành một trò cười.
Nhưng khi hắn mất đi tất cả, số phận đột nhiên lại trêu đùa hắn một trò.
Hắn gặp được đại thiếu gia Thịnh gia, phát hiện đối phương cũng chẳng ra gì.
Hắn thay thế đối phương, trở thành nhị thiếu gia Thịnh gia. Cô công chúa nhỏ năm xưa đã tuyệt thực chống đối cha mẹ lại không thoát khỏi số phận, bị ép phải đến trước mặt hắn, ngượng ngùng quyến rũ hắn.
Quả nhiên, hương vị rất tuyệt vời.
Thịnh Tây Đình liếm khóe hàm, từ từ nhếch môi.
Ninh Ngôn Hi vẫn luôn chú ý đến hắn, thấy vậy thì ngớ người, còn chưa kịp mở lời, lại bị Hạ Phương Anh kéo lại hỏi han về cuộc sống ở Anh.
Nghe hắn kể những chuyện thường ngày thú vị, Hạ Phương Anh lại không cười, bà không kìm được thở dài, nặng trĩu lòng nhìn con trai lớn gầy gò: “Hóa ra, cuộc sống ở Anh lại khó khăn đến vậy…”
“Ngôn Hi, con đã khổ rồi.”
Trước mặt Thịnh Tây Đình, Ninh Ngôn Hi sao dám cảm thấy mình khổ.
Hắn liếc nhìn Thịnh Tây Đình với vẻ mặt khó lường, cân nhắc rồi phủ nhận: “Mẹ, tiền hoa hồng từ cổ phần ông nội cho con hằng năm nhiều lắm, con sống khá tốt , mẹ đừng lo lắng nữa.”
Nghe hắn nói vậy, Hạ Phương Anh cuối cùng cũng ngừng rơi lệ. Ông Thịnh, người nãy giờ vẫn im lặng, bắt đầu nói chuyện với hắn về cổ phần, còn Thịnh Tây Đình vẫn im lặng.
Cuộc sống ở Anh, khó khăn lắm sao?
Thịnh Tây Đình lẽ ra phải tham gia vào cuộc trò chuyện, thể hiện tình huynh đệ hòa thuận, nhưng lại lơ đễnh trong tiếng cười nói vui vẻ của ba người kia.
Vậy còn Quý Nguyệt Thư, mấy năm ở nước ngoài, nàng có vất vả lắm không?-
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Về nước một thời gian, Quý Nguyệt Thư đã ít khi nhớ về London.
Tuy nhiên, tối nay nàng tâm trạng không tốt, kéo Lâm Vụ Nghi uống hai ly. Rượu cay xè khiến nàng sặc sụa không ngừng, nhưng rốt cuộc vẫn say.
Lâm Vụ Nghi gọi tài xế đưa xe về, rồi lại đón taxi, đưa Quý Nguyệt Thư đang lơ mơ say rượu về nhà.
Suốt dọc đường, Quý Nguyệt Thư không nói lời nào. Lâm Vụ Nghi nhìn nàng, lông mày nhíu chặt, đợi khi đưa nàng lên lầu, lại lục đục một hồi nhìn nàng tắm rửa xong xuôi, nằm xuống giường, lúc ra về, cuối cùng vẫn không kìm được.
“Nguyệt Thư, nếu cậu ở bên cạnh nhị thiếu gia thực sự không vui, thì hãy quay về London đi.”
Vuốt ve mái tóc đen mượt mà của Quý Nguyệt Thư, cô ấy nghiến răng, như đã hạ quyết tâm.
“Chỉ là cậu phải đợi thêm chút nữa, đợi tớ xử lý xong mẹ kế, giành được quyền thừa kế, nhà cậu nợ Thịnh gia bao nhiêu tiền,tớ sẽ giúp cậu trả.”
Quý Nguyệt Thư say lơ mơ, nhưng rốt cuộc lý trí vẫn còn. Nghe cô ấy nói vậy, nàng ngây người phản ứng một lúc lâu, rồi bật cười.
“Vụ Nghi, cậu có biết, tớ nợ Thịnh Tây Đình bao nhiêu tiền không?”
Nàng cười duyên giơ hai tay lên, đếm ngón tay nói cho cô ấy nghe: “…Một tỷ, tớ ít nhất nợ hắn một tỷ, cả đời này tớ cũng không thể trả hết…”
Quay về London, đã trở thành một giấc mơ xa vời đối với nàng.
Lâm Vụ Nghi cũng biết mình đang nói mơ giữa ban ngày.
Nền tảng của nhà họ Lâm ở Thượng Hải. Trước khi phát đạt, họ cũng chỉ là một gia đình khá giả. Cha cô ấy gặp may, nắm bắt được cơ hội tài chính, lại can đảm, dám đánh đổi, nhờ vậy mà phát đạt, làm ngân hàng đầu tư.
Sau đó lại gặp được làn sóng Internet, kiếm được một khoản lớn, tài sản trên giấy tờ, nhìn có vẻ cũng tạm coi là ngang tầm với Thịnh gia.
Nhưng người máu liều thì hành động tự nhiên mạnh mẽ, tiền đến quá dễ, tiêu tiền cũng không có giới hạn.
Trước khi mẹ cô ấy qua đời, cha cô ấy đã nuôi vợ bé ở bên ngoài. Sau khi mẹ cô ấy mất, chuyện phong lưu của cha cô ấy càng rùm beng đến mức cả Thượng Hải đều biết.
Nhiều năm qua, cô ấy không biết mình rốt cuộc có bao nhiêu em trai em gái được nuôi ở bên ngoài.
Mẹ kế thay hết lượt này đến lượt khác, tài sản của cha ruột bị chia năm xẻ bảy hết lần này đến lần khác.
Lâm Vụ Nghi thường nghĩ, đừng đến lúc cô ấy khó khăn lắm mới giành được quyền thừa kế, lại phát hiện chỉ có thể thừa kế được… cả một tiểu đoàn mẹ kế trong nhà?
Tài lực của nhà họ Lâm, so với những gia tộc hàng đầu như Thịnh gia, chuyên về ngành công nghiệp , có nền tảng vững chắc, vẫn còn quá xa vời.
Đây cũng là lý do tại sao Quý Nguyệt Thư khi xưa đến bước đường cùng, lại không tìm cô ấy giúp đỡ.
Sợ bạn bè khó xử, nên dứt khoát không cho cô ấy biết.
Bây giờ nhắc lại, chẳng qua cũng chỉ là những lời nói mớ của hai cô gái say rượu. Quý Nguyệt Thư cũng rõ điều đó, nên dù biết lời hứa của Lâm Vụ Nghi chắc chắn không thể thực hiện, nhưng trong lòng nàng vẫn ấm áp.
“Cảm ơn cậu, chị Vụ Nghi,” Nàng ngồi dậy khỏi giường, vươn tay ôm lấy Lâm Vụ Nghi đang thần sắc ủ rũ, vẻ mặt thản nhiên nhưng nghiêm túc: “Được làm bạn với chị, thực sự là điều may mắn nhất em gặp được ở London.”
“Ôi ~ Sến súa quá!”
Lâm Vụ Nghi xoa xoa cánh tay không có nổi da gà, rồi cũng vòng tay ôm lại nàng, cười tủm tỉm xoa rối mái tóc của Quý Nguyệt Thư: “Nhưng mình thích!”
Hai cô gái cô đơn như nhau, đều từ cái ôm này mà tìm thấy được sự an ủi ấm áp.
Lâm Vụ Nghi đi rồi, Quý Nguyệt Thư nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào bóng tối mà không có chút buồn ngủ nào.
Cồn làm hại, hệ thần kinh sau khi bị tê liệt, bắt đầu hoạt động mạnh mẽ, một số chuyện cũ thoáng qua như phù du.
Thực ra hôm nay, là sinh nhật của Thịnh Tây Đình.
Không phải sinh nhật của nhị thiếu gia Thịnh gia, mà là sinh nhật của Thịnh Tây Đình, thiếu niên sa sút ở ngoại ô Kinh Thành.
Là ngày hắn được ông Châu nhặt về.
Tám năm trước, hôm nay, nàng vừa mới quen hắn không lâu.
Thiếu niên với mái tóc cắt ngắn gọn gàng, dáng vẻ ngông nghênh vì cứu nàng mà đánh nhau với người khác. Mặc dù thắng lớn, nhưng lại để lại một vết sẹo ở khóe trán.
Một thời gian dài, hắn vẫn dán băng gạc buồn cười ở đó, hắn cũng không tháo ra, ngược lại còn ngang nhiên đi lại trước mặt nàng với cái dáng vẻ kỳ quặc đó.
Quý Nguyệt Thư trong lòng day dứt, tự nhiên không bài xích sự tiếp cận của hắn.
Đợi đến khi hắn không thể giả vờ được nữa và tháo băng gạc ra, hai người đã có thể coi là bạn bè.
Chiều hôm đó, Quý Nguyệt Thư đang một mình luyện múa trong phòng tập của trường, nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa sổ bên ngoài. Quay đầu nhìn lại, hắn lại quay về với dáng vẻ bị thương đó, cười hời hợt với nàng, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp:
“Công chúa nhỏ, để ăn mừng anh đã khỏe lại, em có thể ban ơn đi ăn tối cùng anh không?”
Không biết tại sao, Quý Nguyệt Thư nhìn thấy hắn như vậy là muốn cười, mím môi nhịn một lát, cuối cùng vẫn bật cười. Sợ hắn giận, nàng vội vàng gật đầu đồng ý, nghĩ nghĩ, lại hỏi hắn:
“Đáng lẽ em phải mời anh ăn để cảm ơn, nhưng anh biết đấy, em luôn không có thời gian… Chi bằng tối nay anh chọn địa điểm, em sẽ trả tiền nhé.”
Nghe nàng nói vậy, Thịnh Tây Đình giả vờ tỏ vẻ khó chịu: “Công chúa nhỏ, sao thế, em nghĩ anh nghèo đến mức không mời nổi em một bữa ăn sao?”
Sợ đến nỗi Quý Nguyệt Thư vội vàng xin lỗi.
Đợi đến khi bị hắn kéo vào phòng riêng, nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật được bạn bè hắn cùng nhau đẩy ra, Quý Nguyệt Thư kinh ngạc suýt chút nữa thốt lên thành tiếng.
Nàng lúc này mới biết, hóa ra, hắn đã dùng một cái cớ vụng về, chỉ để nàng cùng hắn đón sinh nhật một lần.
Từ đó, ngày này trong lòng Quý Nguyệt Thư, trở nên đặc biệt.
Tuy nhiên, với thân phận hiện tại của Thịnh Tây Đình, có lẽ vô số người sẽ chú ý đến mọi thứ về hắn. Điều hắn phiền lòng, có lẽ chỉ còn là có quá nhiều người chúc mừng sinh nhật, đến mức hắn không sao chịu nổi.
Sinh nhật của hắn, tự nhiên đã trở thành sinh nhật của nhị thiếu gia Thịnh gia. Hôm nay, cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ đến đây, khóe môi Quý Nguyệt Thư khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Thật ra như vậy cũng tốt, hắn không còn để tâm nữa, những kỷ niệm chung của hắn và nàng, sẽ chỉ thuộc về nàng.
Rượu quả thật khiến người ta thư giãn. Tranh thủ hơi men chưa tan hết, Quý Nguyệt Thư quyết định tạm thời quên đi những sai lầm vướng mắc giữa hai người, buông thả mình chìm đắm trong những kỷ niệm vẫn còn tương đối đẹp đẽ.
Cho đến khi khoảnh khắc nhẹ nhõm hiếm hoi này bị một tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Quý Nguyệt Thư mò mẫm bên giường một lúc lâu, cuối cùng cũng cầm được điện thoại trước khi đối phương cúp máy. Nhìn màn hình, là một số lạ ở Kinh Thị. Quý Nguyệt Thư còn tưởng là điện thoại lừa đảo gì đó, cau mày nhấn nút cúp.
Ngay giây tiếp theo, tiếng chuông điện thoại và tiếng gõ cửa đồng thời vang lên.
Tim Quý Nguyệt Thư đập thịch một cái, nàng cắn môi nhấn nút nghe.
“Mở cửa.”
Giọng nam trầm thấp, quen thuộc, nhàn nhạt cất lời, không nghe ra chút cảm xúc nào.
Quý Nguyệt Thư không nghĩ ngợi gì, lê dép lê nhanh chóng chạy đến cửa.
Khi kéo cửa ra, người đàn ông bên ngoài vừa hay cúp điện thoại. Đèn hành lang hắt xuống bóng dáng cao lớn của hắn, bao trùm hoàn toàn nàng trong bóng tối.
Nàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, có lẽ không ngờ hắn đột nhiên xuất hiện, nàng nhất thời quên mất mình nên phản ứng thế nào.
Thịnh Tây Đình tự nhiên nhấc chân bước vào, Quý Nguyệt Thư theo bước chân hắn lùi lại.
Trong hành lang hẹp, bước chân hắn không nhanh không chậm, vững vàng chắc chắn, còn nàng thì càng lúc càng hoảng loạn, tiến thoái lưỡng nan.
Chiếc giày cao gót vô tình bị nàng vứt lại bên kệ giày khi say rượu quá, Quý Nguyệt Thư không để ý, một chân dẫm phải gót giày, bị vấp ngã về phía trước.
Khi hoàn hồn, nàng đã bị Thịnh Tây Đình một tay giữ chặt trong vòng tay.
Người đàn ông trên đỉnh đầu nàng khẽ cười thành tiếng, bàn tay còn lại chậm rãi đóng cửa lại, cúi đầu hỏi nàng: “Quý tiểu thư, hôm nay chủ động đến vậy sao?”
Quý Nguyệt Thư chỉ cảm thấy hơi men vừa tiêu tan lại dâng lên, lòng bàn tay nóng bỏng dán chặt vào eo nàng, xuyên qua lớp váy ngủ mỏng manh, nàng gần như có thể cảm nhận được nhịp đập nơi đầu ngón tay hắn.
Nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn kéo theo tim nàng đập thình thịch, lượng oxy loãng trong không khí khiến đầu óc nàng lại lơ mơ trở lại.
Cứ coi như là một giấc mơ cũ vậy…
Trong lòng nàng chợt lóe lên rất nhiều suy nghĩ lộn xộn, khi chính mình cũng không nhận ra, nàng từ từ vùi mặt vào chiếc áo khoác gió màu đen của hắn.
Một lúc lâu sau, nàng khẽ gọi tên hắn:
“Thịnh Tây Đình.”
“Chúc mừng sinh nhật.”
Giọng nàng bị quần áo ngăn lại, trở nên ụ ứ, không rõ ràng. Ban đầu Thịnh Tây Đình thậm chí không nghe rõ, đợi đến khi nhận ra nàng đang nói gì, người đàn ông cao lớn đứng sững tại chỗ, tựa như một bức tượng.
Quý Nguyệt Thư đã đưa ra quyết định trở nên vô cùng bạo dạn, nàng không nhìn hắn, nhưng hai tay lại không yên phận, mượn hơi men còn sót lại mà lộn xộn động đậy bên cạnh hắn.
Đang tìm tay hắn.
Những ngón tay nhẹ nhàng, mềm mại không tìm được phương hướng, mờ mịt lướt dọc theo lưng hắn, mang đến một cảm giác tê dại.
Cơ thể Thịnh Tây Đình dần dần được đánh thức.
Hắn đột ngột nắm lấy bàn tay tinh nghịch của nàng, kéo nàng lại gần hơn một bước, cúi đầu, ánh mắt nghi hoặc rơi xuống khuôn mặt phủ đầy mây hồng sau cơn say của nàng, dường như muốn nhìn ra dấu vết của sự nghịch ngợm trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay kia.
Nhưng lại chẳng có gì cả.
Ngoài đôi mắt ngấn nước oán trách sự giam cầm của hắn, hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt nàng không hề lộ ra một chút trêu đùa nào.
Thân mật như thể… họ chưa từng chia xa, mà là một cặp vợ chồng đang yêu cuồng nhiệt bảy năm, người vợ đợi ở cửa, chỉ để mừng sinh nhật người chồng về muộn.
Yết hầu Thịnh Tây Đình không ngừng lên xuống, muốn nói gì đó, nhưng lại không tìm được lời lẽ thích hợp.
“Quý Nguyệt Thư,” giọng hắn căng thẳng, kiềm chế nhắc nhở nàng: “Em có biết mình đang làm gì không?”
“Thịnh Tây Đình,” Quý Nguyệt Thư cũng học theo giọng hắn, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn: “Hôm nay, chúng ta đều quên đi quá khứ, tạm thời hòa giải, được không?”
Nàng nhìn hắn, đôi mắt long lanh chứa đựng những cảm xúc mà hắn không thể hiểu. Không biết nàng lấy đâu ra dũng khí, nói xong không đợi Thịnh Tây Đình trả lời, nàng đã nhón chân, hôn lên.
Nhưng nàng say nên mất phương hướng, lảo đảo hôn vào cằm hắn, ngậm lấy không chút kỹ thuật. Cảm nhận xúc giác không đúng, nàng khẽ hé môi, đôi mắt ướt át ngây ngốc nhìn hắn.
Giống như một chú chó con đang ngậm xương.
Lần này, Thịnh Tây Đình cuối cùng cũng xác định mình không nghe nhầm.
Hắn đứng bất động, mặc nàng như chú chó nhỏ tùy tiện liếm láp cằm hắn, trái tim chấn động như sấm động.
Quý Nguyệt Thư không biết, hắn đã bảy năm rồi không đón sinh nhật.
Thịnh gia có “song sinh”, sinh nhật đương nhiên là cùng ngày. Hắn không thích chia sẻ với người khác, nên dứt khoát không đón nữa.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, có người chúc mừng sinh nhật hắn vào cái ngày đặc biệt thuộc về hắn.
Thịnh Tây Đình cụp mắt, nhìn chằm chằm Quý Nguyệt Thư, nhìn vẻ mặt hối lỗi của nàng, từ từ mỉm cười.
Khoảnh khắc này, hắn nghĩ, thực ra hắn cũng không hận nàng đến thế.
Nếu ông nội còn sống, có lẽ cũng sẽ muốn thấy hắn hạnh phúc phải không?
Nghĩ đến đây, hắn không còn do dự nữa, dùng sức hai tay, một tay ôm bổng nàng lên, hai ba bước đi đến phòng ngủ, đặt nàng xuống mép giường, quỳ một gối nâng mặt nàng lên, cúi đầu hôn xuống.
Động tác của hắn dịu dàng, tỉ mỉ miêu tả khóe môi nàng. Quý Nguyệt Thư bị hắn hôn đến mơ màng hơn, hai tay vô lực đặt trên vai hắn.
Theo động tác của hắn, eo nàng mềm nhũn không thể ngồi vững, cả người không ngừng đổ vào lòng hắn.
Thịnh Tây Đình trong lúc bận rộn vươn tay, ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, đặt nàng trở lại giường, cả người cũng theo đó mà ngả xuống, không ngừng làm sâu hơn nụ hôn này.
Đợi đến khi Quý Nguyệt Thư cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cánh tay vòng quanh cổ hắn bắt đầu giãy giụa, hắn mới chưa thỏa mãn buông nàng ra.
Người dưới thân nàng ngửa mặt nằm đó, đôi mắt thanh lãnh ngấn nước long lanh, quay đầu không dám nhìn thẳng hắn. Sắc hồng xinh đẹp nhuộm đỏ cả khuôn mặt, ngay cả chóp tai nhỏ nhắn cũng đỏ bừng nóng hổi.
Nàng vẫn đang thở hổn hển, dây áo ngủ hai dây bị xoa rối tuột xuống một bên vai, để lộ một phần đường cong trắng nõn, khiến người ta nhìn mà cổ họng khô khốc.
Vẻ đẹp sống động.
Thịnh Tây Đình vùi đầu vào vai nàng, nhẹ nhàng mút lấy, hơi thở ẩm ướt nóng hổi phả vào tai nàng nhạy cảm, giống như lời thì thầm giữa những người yêu nhau, nhưng lời nói ra lại khiến Quý Nguyệt Thư xấu hổ đến không chịu nổi: “Công chúa nhỏ, phòng tắm ở đâu?”
“Đi trước, tắm một chút nhé?”
Sáng sớm hôm sau, khi Quý Nguyệt Thư tỉnh dậy, khắp người nàng đều không thoải mái, đặc biệt là cổ tay, đau đến mức gần như không thể nhấc lên được.
Tư duy chậm chạp sau cơn say, nàng ôm chăn tỉ mỉ hồi tưởng, mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Sao lại đúng lúc này chứ…
Nàng than vãn một tiếng, máu nóng dưới thân theo động tác mà chảy cuồn cuộn, nàng đứng hình tại chỗ, nhất thời cũng không nghĩ ra nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với Thịnh Tây Đình.
Ai mà ngờ nàng say rượu lại dũng cảm đến thế…
Điều càng bất ngờ hơn là, kỳ kinh nguyệt vốn không đều của nàng lại đột ngột đến sớm…
Nghĩ đến biểu cảm ngây người hiếm thấy của Thịnh Tây Đình khi chạm phải vết máu đêm qua, và vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi khi hắn lau dọn cho nàng, Quý Nguyệt Thư lại muốn cười.
Chỉ là trò cười này, xem ra hơi tốn sức tay.
Quý Nguyệt Thư cử động cổ tay rã rời, cắn môi không dám hồi tưởng lại cảm giác đó nữa.
Đang lúc nàng vừa hối hận vừa nhịn cười, Thịnh Tây Đình, người đã thức trắng đêm, nhàn nhạt nhắc nhở: “Quý tiểu thư, tôi vẫn chưa đi đâu.”
Quý Nguyệt Thư đột ngột quay đầu, mở to mắt, không chớp nhìn hắn.
Khoảnh khắc này, chuyện hai người thực sự hòa bình chung một phòng cuối cùng cũng trở nên có thật.
Thịnh Tây Đình không mặc áo, đang nằm nghiêng một tay chống đầu, nghiêm túc nhìn nàng.
Tư thế này khiến ga trải giường trượt xuống, trong ánh bình minh, hắn để lộ một đoạn eo thon gọn, những đường cơ bắp rõ ràng, tinh xảo, tư thế tĩnh lặng đã cho thấy sức bùng nổ phi thường, và dọc theo đường nhân ngư lõm xuống…
Chạm vào những vết đỏ còn sót lại trên làn da rám nắng của hắn, ánh mắt Quý Nguyệt Thư như bị lửa đốt, giọng hắn nhẹ nhàng dỗ dành tối qua lại vang lên bên tai:
“Công chúa nhỏ, giống thế này…”
“…Ngoan lắm.”
Cả người nàng bỗng chốc đỏ bừng, vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn nữa.
Thịnh Tây Đình lại dường như hoàn toàn không có chút xấu hổ nào. Thấy nàng né tránh, hắn khẽ nhếch khóe môi, ác ý khẽ động đậy, ga trải giường mềm mại mỏng manh, không giấu được bất kỳ dấu vết nào.
Lúc này, Quý Nguyệt Thư muốn giả vờ mù cũng không được.
Nàng hung hăng đá hắn, không ngờ người này lại có vẻ tâm trạng rất tốt. Bị nàng đá một cước vào đầu gối, hắn cũng không giận, ngược lại còn cười vươn chân, mạnh mẽ móc lấy cái chân nhỏ nhắn chưa kịp phạm tội kia, ác ý đè xuống, khiến nàng không thể trốn thoát.
“Thịnh Tây Đình!”
Nàng giãy giụa, nhưng không thành công, ngược lại còn bị người phía sau vòng tay ôm lấy eo thon, cả người bị ôm chặt vào lòng hắn nóng bỏng.
“Quý Nguyệt Thư.” Hắn khẽ cọ cằm vào mái tóc đen mềm mại trên đỉnh đầu nàng, ngừng lại một chút, giọng điệu trịnh trọng mở lời:
“Trước đây… anh có thể bỏ qua mọi chuyện.”
“Nhưng sau này, em không được đùa giỡn với anh nữa.”
“Nghe rõ chưa,” hắn hôn lên xoáy tóc đáng yêu của nàng, dịu dàng nhắc nhở: “Công chúa nhỏ?”
Rõ ràng là anh…
Cách gọi quen thuộc khiến Quý Nguyệt Thư trong lòng chua xót, bản năng muốn phản bác, nhưng lý trí đã ngăn nàng lại.
Mối quan hệ như họ, có được một câu “bỏ qua mọi chuyện” từ hắn đã là kết quả tốt nhất. Người trưởng thành rồi, hà tất phải cãi vã đúng sai làm gì?
Huống hồ, nàng có thể cảm nhận được, hắn đang khao khát nàng.
Bất kể sự khao khát này xuất phát từ nguyên nhân nào, nhưng đối với nàng mà nói, rốt cuộc cũng là một điều tốt.
Vì nàng, thực ra cũng vậy.
Nếu buông bỏ quá khứ, có thể khiến cả hai không còn đau khổ nữa, vậy thì nàng nguyện ý.
Thế là nàng khẽ gật đầu, lại sợ hắn không nhìn thấy, quay người ôm lấy hắn, nghiêm túc trả lời: “Ừm, em biết rồi.”
“Không chỉ là biết,” hắn cúi đầu cọ cọ chóp mũi nhỏ nhắn của nàng, cười rộ lên, trên mặt loáng thoáng hiện lên bóng dáng của thiếu niên ngày xưa: “Em phải ghi nhớ trong lòng mới được!”
Nói xong không đợi nàng trả lời, đôi môi đã lảng vảng từ lâu liền ngậm lấy nàng.
Một nụ hôn dài, miên man kết thúc, Thịnh Tây Đình tâm trạng rất tốt đứng dậy chuẩn bị bữa sáng cho nàng.
Hai người ăn xong, hắn đi loanh quanh trong căn hộ một phòng ngủ nhỏ nhắn này một lúc, rồi cau mày bất mãn mở lời: “Căn nhà của em nhỏ quá.”
Hắn nghĩ nghĩ, nghiêm túc hỏi ý kiến nàng: “Anh có một căn nhà gần đây, em có muốn chuyển đến đó không?”
Quý Nguyệt Thư mím môi, trong lòng có chút sợ hãi không rõ nguyên do, nhưng lại không tìm được lý do để từ chối, đành gật đầu đồng ý.
Thịnh Tây Đình lúc này mới cười rộ lên.
Giấc mơ thời niên thiếu của hắn, cuối cùng cũng sắp thành hiện thực rồi.
Ninh Ngôn Hi cũng đang chuyển nhà.
Thịnh gia đối xử với hắn rất hậu hĩnh. Bảy năm trước, sau chuyện đó, không những không làm gì hắn, ngược lại còn giữ lại thân phận của hắn với bên ngoài, và sớm chia cho hắn một khoản lớn cổ phần và bất động sản.
Thái độ rất rõ ràng: Thịnh gia vẫn thừa nhận đứa con này, nhưng sản nghiệp của Thịnh gia, thì không còn liên quan gì đến hắn nữa.
Với kết quả này, Ninh Ngôn Hi cũng không có gì oán trách, thậm chí vì cảm giác tội lỗi với Thịnh Tây Đình, đôi khi hắn còn cảm thấy chột dạ khi đối mặt với khoản hoa hồng cổ phần lớn đổ về tài khoản hàng năm.
Nhưng lần này về nước, hắn đã chuẩn bị để định cư lâu dài.
Xin phép giáo sư, rồi nhờ người làm thủ tục tạm thời nghỉ học, động thái này tự nhiên không thể giấu được ông Thịnh. Hắn cũng biết không thể giấu được gia đình, nên chủ động chuyển hành lý từ khách sạn về căn nhà được chia gần khu biệt thự cũ.
Căn nhà được bảo dưỡng quanh năm, mọi nơi đều không một hạt bụi, sạch sẽ như mới, nhưng dù sao cũng đã lâu không có người ở, không chút hơi người. Ninh Ngôn Hy quen độc lập ở nước ngoài, cũng lười tìm đội ngũ giúp việc của Thịnh gia chịu trách nhiệm, tự mình mở ứng dụng xã hội thường dùng để tìm kiếm thông tin.
Trang quen thuộc mở ra, động thái duy nhất của người hắn quan tâm liền nhảy ra, là một bức ảnh tự chụp trước đây của Quý Nguyệt Thư.
Nền ảnh là cổng Hoa Âm, cô gái tóc dài bồng bềnh cười thật đẹp trước ống kính, kèm theo dòng chú thích đơn giản: “Xin chào, khởi đầu mới.”
Trong khoảng thời gian mất liên lạc với nàng, Ninh Ngôn Hi không biết đã ôm bao nhiêu nỗi lo lắng bồn chồn mà mở tài khoản mạng xã hội của nàng ra xem bao nhiêu lần.
Cho đến khi dòng trạng thái này được đăng tải, nhìn thấy nụ cười hiền dịu của nàng, xác nhận nàng bình an vô sự, trái tim hắn vốn sôi sục như nước sôi mới dịu lại chút.
Lần này cũng vậy, Ninh Ngôn Hi theo thói quen mở ảnh của nàng, như trước đây, tỉ mỉ khắc họa từng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt nàng.
Vết thương trong lòng do nàng quyết tuyệt chia tay, một mặt được nụ cười của nàng lấp đầy, một mặt lại sụp đổ lớn hơn, sâu hơn.
Tim Ninh Ngôn Hy quặn đau, hắn nhắm mắt lại và đóng trang cá nhân của nàng.
Bình tĩnh một lúc, Ninh Ngôn Hy quay lại trang chủ ứng dụng, đang chuẩn bị tìm kiếm những vật dụng cần thiết cho căn nhà mới, khóe mắt lại liếc thấy một bài đăng được thuật toán đẩy lên.
“Đây có phải là giấc mơ cuối cùng của nữ diễn viên ba lê không?”
Ảnh minh họa của bài đăng, rõ ràng là một bức ảnh chụp lén cùng một cảnh.
Trước cổng một đoàn ba lê nổi tiếng, một người phụ nữ cao ráo, mảnh mai đang kéo cửa xe lên và bước vào.
Khuôn mặt nghiêng của người phụ nữ bị cổ áo dựng đứng che kín, nhưng chiếc áo khoác gió nàng đang mặc, rõ ràng là cùng một hiệu với chiếc hắn để lại ở Anh.
Và chiếc McLaren màu bạc xám phô trương đó…
Hắn tối qua mới nhìn thấy nó trong gara của Thịnh gia.
Khoảng thời gian tiếp theo, Thịnh Tây Đình rất bận.
Mặc dù hắn thể hiện xuất sắc trước mặt ông Thịnh, nhưng việc thu mua nhà họ Quý đối với hắn vẫn là một nước cờ mạo hiểm. Chỉ cần một chút sơ suất, uy thế mà hắn khó khăn lắm mới tích lũy được có thể tan thành mây khói.
Thịnh gia, một tập đoàn khổng lồ, có quá nhiều người dòm ngó bên cạnh, không cho phép hắn có bất kỳ sai sót nào.
Vì vậy, dù vừa quyết định buông bỏ quá khứ và bắt đầu lại với Quý Nguyệt Thư, hắn vẫn phải thường xuyên đi khảo sát bên ngoài, xác định phương án xử lý khu đất bỏ hoang của nhà họ Quý.
Một phần chuỗi công nghiệp của Thịnh gia Group đang phải đối mặt với việc nâng cấp và cải tạo, khu công nghiệp chuẩn bị di dời. Địa điểm nhà máy mới ban đầu đã được chọn, chỉ chờ chữ ký cuối cùng xác nhận để khởi công xây dựng. Nhưng khi tài liệu quy hoạch cuối cùng được trình lên Thịnh Tây Đình, hắn lại bác bỏ.
Chịu đựng áp lực nội bộ tập đoàn, Thịnh Tây Đình dùng biện pháp vô cùng mạnh mẽ để đàn áp những ý kiến phản đối, đích thân dẫn đội đi khảo sát khu đất bỏ hoang của nhà họ Quý gần đó.
May mắn thay, vị trí đó tuy hẻo lánh nhưng địa hình và môi trường đều đạt tiêu chuẩn, vừa vặn thay thế địa điểm ban đầu của khu công nghiệp mới. Sau khi nhận được giấy phép của chính phủ, phương án mới nhanh chóng được xác định và triển khai.
Những tòa nhà không bán được, sau khi Thịnh gia tung tin di dời công nghiệp, nhanh chóng được bán sạch.
Dưới một loạt thao tác này, vấn đề của nhà họ Quý đã được giải quyết êm đẹp.
Vì chuyện này, Thịnh Tây Đình ngày nào cũng đi đi về về giữa Kinh Thị và Yến Giao, bận đến không thấy bóng người. Quý Nguyệt Thư ít có cơ hội gặp hắn, nên cũng không vội chuyển nhà.
Công việc của nàng ở vũ đoàn cũng rất bận rộn.
Kỳ kiểm tra cuối tháng cận kề, nàng đã chọn được những gương mặt triển vọng trong quá trình tiếp xúc hàng ngày. Chỉ đợi kiểm tra kết thúc, nàng sẽ công bố danh sách nhân sự ngay tại chỗ, đội ngũ của nàng sẽ được thành lập và bắt đầu chính thức tập luyện.
Mỗi ngày, ngoài việc hướng dẫn các thành viên trong vũ đoàn tập luyện buổi sáng và tối, nàng còn phải đảm bảo thời gian luyện tập của bản thân, đồng thời phải xử lý những việc vặt trong công tác chuẩn bị thành lập đội. Cả người nàng bận đến chân không chạm đất. Hơn mười ngày trôi qua, Quý Nguyệt Thư đã gầy đi một vòng.
Tuy nhiên, việc nối lại tình xưa với Thịnh Tây Đình vẫn giúp nàng giữ được niềm vui trong bộn bề công việc.
Biết hắn không ở Kinh Thị là để chuyên tâm xử lý mớ hỗn độn mà nhà họ Quý để lại, Quý Nguyệt Thư tự nhiên không có gì để phàn nàn.
Thực tế, hắn không ở bên cạnh, đối với nàng mà nói lại là một điều tốt.
Bởi vì nàng thực ra vẫn chưa nghĩ ra nên hòa hợp với hắn thế nào.
Bảy năm chia xa, hai người đều đã thay đổi rất nhiều.
Mặc dù mỗi ngày gọi điện thoại, hắn thỉnh thoảng vẫn gọi nàng là “công chúa nhỏ”, nhưng Quý Nguyệt Thư tự nhiên biết, nàng đã không còn là cô bé ngây thơ ngày xưa nữa.
Còn sự thay đổi của Thịnh Tây Đình, dù hiện tại hắn cười nhiều hơn so với khi mới gặp lại, nhưng cái cảm giác áp bức do việc nắm giữ tiền bạc và quyền lực lâu năm tạo ra không phải một nụ cười là có thể xua tan được.
Huống chi, sự chuyển biến từ một thiếu niên non nớt sang một người đàn ông trưởng thành, ánh mắt u tối hắn thường xuyên nhìn nàng, nặng nề đến mức khiến nàng khó thở.
Mỗi khi nghĩ đến đêm đó, khi hắn nắm lấy tay nàng, cảm giác cứng cáp nơi lòng bàn tay hắn, Quý Nguyệt Thư luôn kinh sợ không thôi.
Nàng giống như một con chim sẻ nương tựa vào hắn mà sống, ở nơi hắn không nhìn thấy, vì mỗi chi tiết nhỏ của hắn mà ngấm ngầm lo sợ, run rẩy.
Những nỗi lòng này, Quý Nguyệt Thư không biết nên nói với ai, chỉ có thể chôn giấu trong lòng, tự mình lặng lẽ tiêu hóa.
Hoặc đặt hy vọng vào thời gian, để thời gian xóa nhòa sự xa lạ giữa hai người.
Nỗi lòng vi diệu, không thể nói ra này, vào một ngày trên đường về nhà, khi phát hiện bị người theo dõi, đã tan biến không còn dấu vết.
Quý Nguyệt Thư sợ hãi tột độ.
Phản ứng đầu tiên là gọi Ninh Ngôn Hi, nhưng khi nhớ ra Ninh Ngôn Hi đã vĩnh viễn rời đi, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, ánh sáng trong mắt nàng lóe lên, rồi cuối cùng cũng tắt hẳn.
Bị gián đoạn như vậy, nàng từ từ lấy lại bình tĩnh sau cơn hoảng loạn.
Lúc này mới nhớ ra đây là trong nước, chuyện như vậy có thể báo cảnh sát giải quyết.
Sau khi báo cảnh sát và làm xong biên bản, nàng mới nhớ ra phải gọi điện thoại cho Thịnh Tây Đình.
Thịnh Tây Đình đang trên đường đến Yến Giao, nhận được điện thoại của nàng, không nói hai lời liền bảo tài xế quay đầu xe trở về.
Trợ lý Lý muốn nói rồi lại thôi.
Nhưng nhìn đôi lông mày hơi nhíu lại của cấp trên, khuôn mặt với đường nét sắc sảo đang trầm như nước, hắn cũng không nói nhiều nữa, dứt khoát liên hệ với đối tác, hủy bỏ bữa ăn tối nay.
Vì người ngồi phía sau đang tâm trạng nặng nề, tài xế cũng không dám chậm trễ, lái chiếc Rolls-Royce màu đen như thể đang lái xe thể thao, một mạch phóng như bay trở về thành phố.
Khi đến dưới nhà Quý Nguyệt Thư, nàng vừa mới trở về cùng nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát cũng từng xem video biểu diễn của nàng trên mạng, biết tên nàng, nên đối với nội dung báo án của nàng, tự nhiên vô cùng quan tâm.
Nhưng chuyện bị theo dõi thực sự rất khó phòng ngừa, cô ấy chỉ có thể khuyên Quý Nguyệt Thư trong thời gian này chú ý an toàn khi ra ngoài, và đảm bảo với đối phương rằng cảnh sát sẽ cố gắng điều tra, tranh thủ sớm bắt được kẻ đó.
Quý Nguyệt Thư nghe mà lơ đễnh.
Nàng cũng biết đối phương đã cố gắng hết sức, nhưng trước khi bắt được người, an toàn của nàng vẫn treo lơ lửng trên không trung.
Điều này khiến người từng trải qua khoảnh khắc kinh hoàng đó hoàn toàn không thể an tâm, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, chuẩn bị tự mình tìm cách giải quyết.
Đúng lúc này, chiếc xe sang trọng màu đen dừng trước mặt hai người, không đợi tài xế mở cửa, Thịnh Tây Đình đã tự tay mở cửa, bước chân dài bước xuống.
Nhìn thấy hắn, trái tim Quý Nguyệt Thư vốn vẫn đập thình thịch cuối cùng cũng ổn định lại. Cho đến khi bị hắn ôm chặt vào lòng, Quý Nguyệt Thư mới phát hiện, hóa ra mình vẫn luôn vô thức run rẩy.
“Không sao rồi.”
Thịnh Tây Đình tự nhiên cũng cảm nhận được sự run rẩy của nàng, hắn vỗ lưng nàng, ôn tồn an ủi. Sau khi gật đầu với nữ cảnh sát đưa nàng về, hắn dùng sức hai tay, bế ngang nàng lên, đưa về căn nhà hắn định tặng nàng.
Tâm trạng lên xuống thất thường, Quý Nguyệt Thư vô cùng mệt mỏi, suốt đường đi buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, nhưng lại níu chặt vạt áo hắn không dám ngủ say hẳn, đôi mắt thức trắng đỏ hoe, trông thật đáng thương.
Đợi đến nơi, Thịnh Tây Đình dứt khoát lấy một viên thuốc ngủ cho nàng uống. Đợi nàng ngủ say, hắn mới mặt nặng mày nhẹ quay về phòng khách.
Trợ lý Lý đã đợi sẵn ở đó với một tập tài liệu thu thập được từ cảnh sát.
Thấy hắn vẻ mặt sắp có giông bão, trợ lý Lý im lặng một lúc, rồi vẫn lắc đầu với hắn: “Sếp, chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát dọc đường, không thấy người nào khả nghi.”
Nghĩ đến bờ vai run rẩy của Quý Nguyệt Thư, Thịnh Tây Đình theo bản năng nhíu mày. Kinh nghiệm lão luyện trên thương trường bao năm khiến hắn theo bản năng cảm thấy sự việc không ổn.
Nhưng trợ lý Lý nói vậy, cũng không phải là nói bừa. Hắn sẽ không nghi ngờ người của mình trong chuyện này, liền xua tay với hắn, thả lỏng giọng nói: “Cậu vất vả rồi, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, phải tiếp tục điều tra cho rõ ràng.”
Trợ lý Lý biết tính cách của ông chủ, nghe vậy cũng không nói nhiều, chỉ cúi người với hắn: “Vậy sếp, cuộc họp ở Yến Giao sáng mai…”
Thịnh Tây Đình quay đầu nhìn về phía phòng ngủ yên tĩnh, đợi xác định nàng ngủ yên ổn rồi, mới quay mặt không chút biểu cảm xoay người đi về phía cửa lớn.
Trợ lý Lý đi theo phía sau hắn, hai người trước sau rời khỏi đây.
Đợi chiếc xe sang trọng màu đen kín đáo lại bắt đầu khởi hành, nữ thần Hân Hoan Vàng lặng lẽ rời đi về phía Yến Giao, một bóng người xanh xao đã đợi rất lâu mới từ góc rẽ đối diện khu chung cư bước ra.
Ánh trăng u uẩn, đôi mắt đầy tia máu của hắn dán chặt vào hướng Thịnh Tây Đình rời đi, vẻ mặt biến đổi khôn lường.
“Lý Kỳ Đồng,” trong ghế sau xe, Thịnh Tây Đình xoa xoa thái dương, những ngón tay nắm chặt tài liệu, trầm giọng gọi trợ lý Lý đang ngồi ở ghế phụ lái: “Cậu tìm vài người đáng tin cậy…”
Nhớ đến đôi mắt hoảng sợ của nàng, Thịnh Tây Đình quay đầu nhìn về phía bóng tối ngoài cửa sổ xe. Khi trợ lý Lý quay đầu đợi hắn tiếp tục ra lệnh, hắn chậm rãi cười: “Bảo vệ cô ấy thật tốt.”
“Tiện thể, bắt mấy con chuột đi.”