Nội dung chương 15
Khi Thịnh Tây Đình bước vào thư phòng, Thịnh Hạc Niên đang đứng bên giá sách, tỉ mỉ ngắm nhìn bức ảnh trong tay.
Tuổi đã cao, ông đeo một chiếc kính lão đặt riêng trên sống mũi, cánh tay duỗi dài, nhưng cuối cùng vẫn không nhìn rõ, giữa hai hàng lông mày nhăn tít, hiện rõ nỗi buồn bã thấy rõ bằng mắt thường.
Thấy Thịnh Tây Đình, ông đặt khung ảnh xuống, thở dài một hơi:
“Ai, người già rồi, trí nhớ kém rồi, đến cả cha con trông thế nào, ta cũng không nhớ rõ nữa.”
Nghe câu này, Thịnh Tây Đình trầm mặc, không đáp lời.
Hắn rũ mắt, ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, tạo thành một bóng râm dài dưới hàng mi, che đi vẻ mỉa mai trong đôi con ngươi đen nhánh.
Hắn căn bản chưa từng gặp người cha ruột này, nói gì đến hồi ức để mà ngược dòng đâu ?
Người từng cùng Thịnh Hạc Niên thảo luận về chủ đề tình cảm này, là người khác, còn hắn, chẳng qua chỉ là một công cụ hữu ích mà thôi.
Dường như cũng nhận ra chủ đề này không ổn, Thịnh Hạc Niên lại khẽ thở dài, xoay người chậm rãi đi về phía bàn sách, vững vàng ngồi xuống, không còn vòng vo với Thịnh Tây Đình nữa, mà dứt khoát hỏi thẳng:
“Tây Đình à, ta nghe nói con muốn tiếp quản dự án bất động sản của nhà họ Quý?”
Ông cau mày, dường như không biết nên đánh giá thế nào, đang cẩn thận lựa chọn từ ngữ: “…Dự án đó quá xa xôi, vài năm trước còn là một dự án kiếm lời, bây giờ… e rằng sẽ phải đối mặt với rủi ro lớn.”
“Bên ngoài nhìn nhà họ Thịnh chúng ta, tự nhiên dệt hoa trên gấm, nhưng hai năm nay con cũng tiếp quản một số việc trong tập đoàn, tự nhiên nên biết…”
“Muốn duy trì sự vận hành tốt của quái vật khổng lồ này, không được phép mắc một sai lầm nhỏ nào.”
“Đương nhiên, bản thân dự án của nhà họ Quý, không tốn bao nhiêu tiền, nhưng—”
Nói đến đây, ông dừng lại, vẻ mặt từ từ trở nên nghiêm túc,có một ít như cũ sắc bén dần hiện rõ trên gương mặt già nua:
“Nhưng, lại sẽ khiến các cổ đông nghi ngờ liệu quyết định của nhà họ Thịnh có còn đúng đắn hay không, lo lắng liệu người nắm quyền tương lai của nhà họ Thịnh có sáng suốt hay không.”
“Con có biết, mất đi sự tin tưởng của cổ đông, sẽ dẫn đến hậu quả gì không?”
Đôi mắt già mà sắc sảo nhìn thẳng tới, mang theo áp lực vô hình, sắc bén đến mức gần như có thể khiến người trực diện với đôi mắt này toát mồ hôi lạnh.
Nhưng Thịnh Tây Đình vẫn giữ thẳng lưng, đứng vững tại chỗ, ngay cả cái bóng dưới chân cũng không hề nhúc nhích nửa phân. Dưới ánh mắt của Thịnh Hạc Niên, hắn có một vẻ ung dung bất cần.
Một già một trẻ, một ngồi một đứng, gương mặt tương tự, ánh mắt tương tự, nhưng lại đối đầu gay gắt, không ai chịu nhường ai.
Sự im lặng đáng sợ lặng lẽ lan tỏa trong thư phòng, cơn bão vô hình xuyên qua từng lớp giá sách, nhưng lại không thể thổi động một sợi tóc nào của một già một trẻ đang ở trung tâm cơn bão.
Một lúc lâu sau, Thịnh Tây Đình mới từ từ nhếch khóe môi cười.
“Ông nội,” hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người kiến tạo nên đế chế thương mại Thịnh gia, được mệnh danh là mãnh hổ thực nghiệp – Thịnh Hạc Niên, “Cháu và nhà họ Quý ký là thỏa thuận sáp nhập.”
Giọng nói trầm thấp của hắn không nhanh không chậm, đến cuối cùng, thậm chí còn cười ngắn gọn một tiếng: “Mọi thứ của nhà họ Quý, đều đã bán cho nhà họ Thịnh.”
“Tất cả.”
Thịnh Hạc Niên nheo mắt, đôi mắt không còn vẩn đục lóe lên tinh quang: “Thì sao?”
Nhà họ Quý, e rằng đã chẳng còn lại gì đáng giá.
Nhớ đến những tin đồn rầm rộ mấy ngày nay, vẻ mặt ông trở nên kỳ lạ: “Không lẽ thật sự như lời đồn, con bị con gái nhà họ Quý mê hoặc đến mất hồn mất vía, muốn chi tiền tỷ để mua một nụ cười sao?”
Lần này, tiếng cười trong cổ họng Thịnh Tây Đình hoàn toàn không kìm nén được nữa: “Họ nói, ông tin sao?”
Hắn đổi tư thế, nhìn Thịnh Hạc Niên với vẻ mặt nghi ngờ, vẻ mặt hắn cuối cùng cũng có thay đổi, nghiêm túc giải thích: “Tuyến đường ở châu Phi mà cháu tiếp quản, tháng trước đã mua vài mỏ, cần vận chuyển về nước. Nhà họ Quý, chính là khởi nghiệp từ ngành vận tải, vừa đúng lúc có ích.”
Điều này thì Thịnh Hạc Niên không biết.
Đối với người ở vị trí của ông, mỗi lần ông nắm quyền, đều là những quyết sách lớn liên quan đến định hướng phát triển tương lai của Thịnh Thị. Ông chỉ cần giữ vững tay lái, đảm bảo con tàu khổng lồ Thịnh gia luôn đi đúng hướng mà không bị chìm là đủ.
Thật khó để nắm rõ từng việc xảy ra trong tập đoàn.
Một doanh nghiệp nhỏ quy mô như nhà họ Quý, Thịnh Hạc Niên có thể biết họ đang xây dựng dự án bất động sản, cũng là do tin đồn tình ái của cháu trai mình.
Và lý do có cuộc nói chuyện tối nay, không phải vì khoản đầu tư này phải trả giá hàng chục tỷ, mà là vì ông cần xác định, người thừa kế tương lai của Thịnh gia, liệu có còn giữ được lý trí hay không.
Nghe kế hoạch của hắn, xem ra cũng chưa đến mức vì sắc mà mất trí.
Đạt được câu trả lời vừa ý, ánh sáng sắc bén trong mắt Thịnh Hạc Niên hoàn toàn biến mất, mọi dấu vết được thu lại sạch sẽ.
Ông thả lỏng lưng, thoải mái tựa vào ghế, thậm chí còn có tâm trạng cười khà khà trêu chọc chàng trai trẻ trước mặt:
“Ta cứ tưởng cô Quý tiểu thư đó thật sự có sức hút lớn đến thế, có thể khiến con móc sạch cả của riêng mà không chớp mắt chứ!”
“Nếu con đã nắm rõ trong lòng, vậy ta sẽ không quản nữa, nhưng mà—”
“Con cũng đến tuổi rồi, nếu thật lòng, thì dẫn người ta về nhà, cho ông già này gặp mặt xem sao?”
Người luôn giữ vẻ mặt bình thản tự nhiên, bỗng nhiên nghe câu này, sắc mặt lại trở nên khó coi thấy rõ.
Thịnh Tây Đình nhíu đôi lông mày đen đậm đầy khó chịu, khóe môi căng thẳng thành một đường thẳng tắp, xoay người đi ra ngoài. Trước khi ra cửa, hắn cộc lốc ném lại một câu:
“Không cần ông quản!”
Thịnh Hạc Niên mất tiếng cười, lắc đầu: “…Thanh niên thời nay!”
Nói đến đây, ánh mắt thu về chạm đến gương mặt người đàn ông trẻ tuổi đang định hình trong khung ảnh không xa. Nhớ đến đôi mắt sắc sảo y hệt người đàn ông trong ảnh của Thịnh Tây Đình, nụ cười chưa thốt ra của ông nhanh chóng hóa thành một tiếng thở dài.
Đèn tường trong hành lang sáng lên, chiếu sáng vừa đủ lên những bức tranh sơn dầu treo trên tường và những món đồ cổ đặt ở góc tường, khiến hành lang dài trông u tối và sâu thẳm.
Nhà họ Thịnh phát đạt sớm, khi trùng tu căn nhà cổ, chịu ảnh hưởng sâu sắc từ phong cách thẩm mỹ phương Tây thời bấy giờ, những họa tiết điêu khắc và tranh sơn dầu có mặt khắp nơi, khiến nơi đây trông như một lâu đài cổ kính thời Trung Cổ.
Tử khí trầm trầm, Thịnh Tây Đình không thích.
Bước ra từ thư phòng, hắn đứng ngoài cửa, nhắm mắt xoa xoa thái dương, trong lòng là những cảm xúc khó hiểu quấn giao triền. Nhưng khi nghĩ đến người đang đợi ở tầng dưới, tất cả những cảm xúc không thể phân biệt được đều hóa thành sự bực bội.
“Thiếu gia,” Trợ lý riêng đứng ở góc cầu thang đợi một lúc, thấy hắn vẫn không có dấu hiệu xuống lầu, khẽ cúi người nhỏ giọng nhắc nhở: “Thái thái đang đợi ngài.”
Dù sự chán ghét trong lòng đã sắp trào dâng, nhưng hắn cũng không đến nỗi phát hỏa với trợ lý riêng. Thịnh Tây Đình từ từ thở ra một hơi, khi mở mắt lại, biểu cảm trên mặt đã khôi phục vẻ bất cần thường lệ: “Đi thôi.”
Nói xong, hắn đi trước, men theo cầu thang xoắn ốc đi xuống. Vừa đến phòng khách, đã thấy Hạ Phương Anh đứng dậy đón.
Người phụ nữ đã làm phu nhân hào môn cả đời, từ đầu đến chân đều toát ra một vẻ được tiền tài nâng niu.
Nhưng căn bệnh hiểm nghèo mắc phải vài năm trước, dù với tài lực và nguồn lực của Thịnh gia, được điều trị nhanh nhất và tốt nhất, vẫn gây ra những tổn thương không thể cứu vãn cho cơ thể bà.
Bây giờ, bà cực kỳ gầy, hai má hơi hóp vào, làn da vàng vọt không khỏe mạnh. Mới đầu tháng Mười, căn nhà cổ Thịnh gia đã bật máy sưởi , vừa bước vào phòng khách trống trải, nhiệt độ mà người bình thường sẽ cảm thấy nóng, bà lại mặc một bộ áo len, tay còn cầm một chiếc chăn len kẻ sọc đắp trên đầu gối.
Trông yếu ớt và đáng thương.
Bước chân đang nhấc lên khựng lại giữa không trung, rồi vẫn quay về phía sofa, Thịnh Tây Đình bước tới, thong thả ngồi đối diện bà, nhẹ nhàng hỏi: “…Bà tìm tôi, có chuyện gì sao?”
Nghe hắn nói, đôi mắt đẹp của Hạ Phương Anh tràn ngập nỗi buồn, gần như tham lam ngắm nhìn đứa con đã lâu không gặp của mình. Một lúc lâu sau, bà mới buồn bã hỏi hắn: “…Tây Đình, con vẫn không muốn gọi ta một tiếng mẹ sao?”
Thịnh Tây Đình chỉ im lặng.
Tiếng thở dài nhẹ nhàng của Hạ Phương Anh từ từ vang lên: “Là mẹ không tốt, để con hồi nhỏ chịu nhiều khổ sở như vậy, nếu có thể sớm tìm được con…”
Lời bà còn chưa dứt, đã bị Thịnh Tây Đình đột ngột đứng dậy cắt ngang. Vết ấm áp cuối cùng trên mặt hắn đã biến mất, xương hàm góc cạnh căng chặt, như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì: “…Nếu bà không có chuyện gì, tôi đi trước đây.”
Nói xong xoay người định rời đi theo con đường cũ.
“Tây Đình!” Thấy hắn không có ý muốn hàn huyên, Hạ Phương Anh thay đổi ý nghĩ, liền hiểu ra vì sao hắn giận dữ. Nhưng lúc này nói thêm lời nào cũng chỉ thêm dầu vào lửa. sống trong nhung lụa quý phụ nhân vốn quen được cưng chiều giờ phút này lại chẳng màn đến chút phong thái nào, hoảng hốt đứng dậy đuổi theo: “Con đừng giận! Là mẹ không tốt!”
“Mẹ chỉ là… chỉ là quá nhớ con, muốn nói chuyện với con,” bà kéo tay áo hắn, ngẩng đầu nhìn đứa con đã trưởng thành cao lớn, “Con tha thứ cho mẹ, được không?”
Bị bà kéo lại, Thịnh Tây Đình đành dừng bước. Luồng cảm xúc khó gỡ vừa rồi ngoài thư phòng tầng hai lại dâng lên, khiến hắn không kìm được muốn xoa xoa thái dương.
Hắn cúi đầu nhìn bà, đôi mắt đen sâu thẳm bị hàng mi dài che khuất, giấu đi vẻ phức tạp không ai đọc được.
Ngay khi nỗi buồn trong đôi mắt tình tứ của Hạ Phương Anh sắp ngưng tụ thành hình hài, Thịnh Tây Đình mới từ từ nói: “…Nếu bà muốn tôi thường xuyên về, tôi sẽ làm được.”
Hạ Phương Anh gần như mừng rỡ đến phát khóc: “Vậy thì tốt quá rồi, vừa đúng lúc anh cả con sắp về, đến lúc đó cả nhà chúng ta…”
“Bà nói cái gì?”
Thịnh Tây Đình nhìn chằm chằm bà, từng chữ hỏi.
Niềm vui bừng sáng cả khuôn mặt vụt tắt trong tích tắc, Hạ Phương Anh rụt đầu ngón tay lại, đôi mắt ngập nước lại bị nỗi buồn chiếm lấy. Bà nhỏ giọng nhấn mạnh: “…Tây Đình, dù thế nào đi nữa, anh cả con là vô tội mà…”
Nhưng lần này, chút kiên nhẫn cuối cùng của người đang cố gắng chịu đựng sự khó chịu để giao tiếp với bà cũng tan biến.
Thịnh Tây Đình không nói một lời, xoay người bỏ đi, bóng lưng biến mất trong trang viên lộng lẫy, kiên quyết và cô độc.
Khi ngồi vào ghế lái, cửa xe đóng lại, không gian trong chiếc xe thể thao không lớn nhưng yên tĩnh, Thịnh Tây Đình đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Hắn đột nhiên muốn gặp Quý Nguyệt Thư.