Quý Nguyệt Thư ngồi ở ghế sau xe, nhìn qua cửa sổ tối màu , bình tĩnh nhìn về phía tòa nhà ba tầng đối diện bên kia đường .
Phía trước là câu lạc bộ tư nhân đang sáng đèn,quần áo lộng lẫy , ẩn hiện những bóng người lắc lư. Là nơi mà bao nhiêu người tranh nhau mà chạy trên vũ đài danh lợi ,nhưng nàng lại ....
Quý Nguyệt Thư vô thức siết chặt tấm danh thiếp trong tay. Trên tờ giấy cứng cáp, hiện lên chữ ''Thịnh '' được mạ vàng giống như một đám lửa đen, yên lạng mà thiêu đốt lòng bàn tay mềm mại của nàng , như muốn ở trên người nữ nhân trầm mặc lưu lại ấn ký sỉ nhục ,
“…Nguyệt Thư, con có nghe mẹ nói gì không?! "Một giọng nữ sắc bén xuyên thấu màng nhĩ của nàng . Trước khi, Quý Nguyệt Thư xoay người đi chỗ khác , nàng đã bị một bàn tay nắm lấy vai. Sự rung lắc quá mức khiến nàng choáng váng trong giây lát.
"Nguyệt Thư! Đây không phải lúc để con giở tính . Mẹ đang cầu xin con, được không? Nghĩ đến cha con, ông ấy đã già lắm rồi, con nhẫn tâm nhìn ông ấy sống cả đời trong tù sao?"
"Cha mẹ đã chịu biết bao vất vả để nuôi con đến lớn như vầy , chưa bao giờ đối xử bất công hay bạc đãi với con. Bây giờ chúng ta đang cầu xin sự giúp đỡ của con. Con không thể mặc kệ để chúng ta như vậy được ..."
Người trước mặt miệng mở ra rồi lại hợp lại , lặp đi lặp lại một cách điên cuồng những gì đã nói hàng trăm ngàn lần trong vài ngày qua. Quý Nguyệt Thư nhíu mày, lại nhìn thấy nhưng cọng tóc bạc ở thái dương của đối phương, nâng bàn tay giơ lên dừng lại giữa không trung. Trước đây, người phụ nữ này từ đầu đến chân luôn mặc đồ hiệu Milan sang quý , không chỗ nào là không vượt quá khả năng tài chính của gia tộc nhà họ Quý . Bà luôn cố gắng để bước vào vòng hào môn giàu có thực sự, lại chưa bao giờ có thể nhập vào được vòng này . Nhưng hôm nay, cuối cùng bà cũng có được tấm vé đến bữa tiệc mà bà luôn mơ ước, nhưng chỉ có thể trao chiếc phao cứu mạng này cho nàng ...
Kỷ Nguyệt Thư cảm thấy có chút choáng váng khi nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy cha mẹ mình khóc lóc cầu xin sau khi trở về Trung Quốc.
Rõ ràng là nên cảm thấy buồn, nhưng ẩn sâu cất bên trong vẫn có sự oán giận và căm ghét .
Nàng không nghĩ thông ra.
Dù sao thì hiện tại cũng không thích hợp để phân tích cảm tình của chính mình .
Cuối cùng khi nhìn thoáng qua người mẹ đang rưng rưng nước mắt ,thì Quý Nguyệt Thư liền không hề do dự, nhẹ nhàng đẩy ra đôi tay đang nắm chặt nàng đầu vai , trầm mặc mà đẩy ra cửa xe đi ra ngoài.
“Nguyệt thư, con đừng oán trách bố mẹ ! Nhị thiếu gia là người tốt, mọi người đều nói hắn là người thương hương tiếc ngọc ra tay hào phóng nhất thành phố Kinh thị này , con hãy tiếp xúc tốt với người ta , tranh thủ làm hắn thích con một chút… Nhất định phải làm hắn thích ngươi nha…”
Đã biết, đây rõ ràng là một công tử có thanh danh nổi tiếng phong lưu ăn chơi trác táng
Quý Nguyệt Thư yên lặng nở nụ cười, không muốn đi quản phía sau nữ nhân vẫn còn đang lải nhải , nhấc nhanh bước chân hướng về phía hội sở
Cũng tốt , người này càng tệ , thì càng xứng đôi với nàng .
Bán thân thôi mà , có cái gì mà kén chọn chứ ?