Dáng vẻ đó không giống như đang châm thuốc, càng giống như một con thú săn đã phát hiện ra con mồi, ánh lửa rơi vào trong đôi mắt đen, mơ hồ lại toát lên một sự cuồng nhiệt và vui sướиɠ bị đè nén.
“… Không nói nữa, bên này có việc.” Người đàn ông nói vội với người ở đầu dây bên kia, giọng nói dường như khàn đi vài phần so với vừa rồi.
Tiếng bật lửa vang lên giòn tan khiến Dư Sanh chợt bừng tỉnh.
Thấy Quý Yến Lễ nhấc chân như đang bước về phía mình, Dư Sanh gần như hoảng hốt quay người bỏ đi.
Cô cố tỏ ra bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nâng váy lên, nhanh chóng quay lại con đường lúc đến.
Nhưng cô không hề nhận ra, trong bóng tối phía sau, ánh mắt cuồng nhiệt và khao khát của người đàn ông đang bám theo bóng hình cô như một bóng ma…
Trong phòng tiệc vẫn như lúc ra ngoài.
Đàn ông và phụ nữ ăn mặc lịch sự tụ tập thành từng nhóm ba, năm người, thoạt nhìn là đang nói chuyện phiếm, thực chất là trong và ngoài lời nói đều là trao đổi lợi ích.
Lâm Nho Châu vẫn đang nói chuyện với gã đàn ông béo đó, không biết là dự án lớn gì mà hắn cứ khăng khăng là phải tìm người đó.
Dư Sanh che lồng ngực vẫn đang đập thình thịch, thầm hít vài hơi, sau đó cô mới đi qua nhẹ nhàng khoác tay Lâm Nho Châu.
“Bà Lâm đã trở lại rồi.” Gã đàn ông béo vẫn chú ý đến cô, có lẽ là vì Lâm Nho Châu nên ánh mắt của gã cuối cùng cũng thu lại phần nào.
“Nói chuyện thế nào rồi?” Dư Sanh hỏi xã giao.
“Cũng không tệ, tôi và đạo diễn Lâm rất hợp nhau.” Gã đàn ông béo có vẻ vui vẻ, giơ tay vỗ vai Lâm Nho Châu: “Đạo diễn Lâm, anh thấy sao?”
Lâm Nho Châu cũng không biết đang nghĩ gì, ngẩn người một lúc lâu, hắn mới nhếch môi, khẽ nói: “Cũng không tệ.”
Nụ cười trên mặt gã đàn ông béo đầy mỡ: “Vậy cứ quyết định như vậy đi. Tôi đã đặt phòng trên lầu, nếu đạo diễn Lâm đồng ý, lát nữa sẽ mang hợp đồng đến.”
Đợi người đàn ông béo đó rời đi, Dư Sanh khẽ hỏi: “Đã nói xong rồi sao?”
Thực ra cô có chút muốn về nhà rồi.
Lại không biết Lâm Nho Châu đang nghĩ gì, dường như bị giọng nói của cô dọa sợ.
“Sao vậy?” Dư Sanh khó hiểu.
Cô cảm thấy Lâm Nho Châu có gì đó là lạ.
Từ khi cô tiến vào, tay phải của hắn vẫn luôn nhét trong túi quần, toàn thân cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, nhìn biểu cảm của cô càng giống như hoảng sợ.