Chỉ là có một quyền phóng ra nhanh hơn cả Thịnh Thế, từ bên cạnh Thịnh Thế và Cố Lan San huơ ra, trực tiếp đánh về phía má trái của người đàn ông say, đánh mạnh đến mức khiến hắn ta đứng không vững lảo đảo sang bên trái.
Người ra tay cùng Thịnh Thế lần này lại là một Hàn Thành Trì vẫn luôn ôn nhuận như ngọc..
Lúc anh nghe đến mấy chữ “con nhỏ đê tiện” này, đáy lòng liền nổi cơn tức mà cố nén thế nào cũng không được, càng nén càng bùng nổ, khiến anh không thèm màng đến hậu quả, không để ý tới mặt mũi của Lưu Hành Trường, liền trực tiếp một vung quyền.
Tên say còn chưa kiph lấy lại tinh thần, quả đấm của Thịnh Thế lại đánh về phía hắn, đánh hoa cả mắt, trong miệng anh mắng một câu “Mẹ mày!“.
Trước cửa toilet cũng có người phụ họa một câu “Mẹ nó!” theo.
Người mắng là Hạ Phồn Hoa, thấy Thịnh Thế cùng Hàn Thành Trì đã đã đánh nhau với người ta, anh cũng không hỏi đến cùng là có chuyện gì, liền trực tiếp lấy đà chạy tợi, nhảy lên, đạp thẳng vào người tên mọt rượu một cái.
Hạ Phồn Hoa uống một chút rượu, sức lực nắm tay không phải quá tốt, phòng vệ sinh lát đá cẩm thạch có rất nhiều nước đọng. Một là đứng không vững, cũng khá trơn trượt, cho nên một cước kia của Hạ Phồn Hoa thật sự là anh dũng vô cùng, tư thái tự nhiên, đạp tên say rượu phải lui về sau 2 bước, liền đụng phải bồn rửa tay.
Vậy mà, lúc rơi xuống, bản thân Hạ Phồn Hoa dậm ở trên nước, chân không có đứng vững, cứ như thế, cả thân hình cường tráng cao lớn vô cùng mạnh mẽ uy vũ ngã xuống trước mặt bao người.
Xui xẻo thay, té khá nặng, tiếng Hạ Phồn Hoa “ai u” còn thảm thiết hơn tên say mèn bị anh đạp nữa.
Vốn là Cố Lan San đang cảm thấy cực kỳ uất ức nức nở khóc, thấy người quen lục tục xuất hiện, đáy lòng hơi thư thản, lau nước mắt đứng ở một bên, nhìn Thịnh Thế vì mình xả giận, sau đó liền liếc thấy hình ảnh “oanh liệt” như thế của Hạ Phồn Hoa, lệ nơi đáy mắt cô liền biến mất, vèo một cái nở nụ cười.
Quý Lưu Niên đang định xông vào cùng Hạ Phồn Hoa như lại thấy kết quả buồn cười như vậy của Hạ Phồn Hoa, miệng của anh lập tức hóa thành hình chữ O, đứng trước mặt Hạ Phồn Hoa, mắt nhìn xuống Hạ Phồn Hoa đang nhe răng trợn mắt, liền cũng giống Cố Lan San, ôm bụng cười trước.
Hạ Phồn Hoa nằm trên mặt đất, dùng ánh mắt đặc biệt oán niệm, âm ngoan nhìn Quý Lưu Niên đang còn hả hê, hàm răng cơ hồ đều bị anh cắn nát.
Hai người Thịnh Thế cùng Hàn Thành Trì cơ hồ là cùng một cái vẻ mặt, cặp mắt cũng lóe máu đỏ quang, lập tức lao thẳng đến chỗ tên say, hai người đồng thời giơ tay, đồng thời đấm xuống.
Lưu Hành Trường thấy một màn như vậy, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.
Dương Lan Phong đứng ở ngưỡng cửa toilet, nhìn Lưu Hành Trường báo cảnh sát, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Mà Hạ Phồn Hoa cũng hừ hừ bò dây theo sau Quý Lưu Niên, cũng gia nhập đội ngũ đánh nhau của Thịnh Thế cùng Hàn Thành Trì.
Đáy lòng Dương Lan Phong đang cân nhắc thời gian, đứng xem một màn này, anh cảm thấy cũng sắp đến lúc cảnh sát xuất hiện, mới bước chân đi thong thả, đi lên trước, ngăn trở mấy người Thịnh Thế:
“Tỉnh lại, cảnh sát sắp tới, trước tiên mọi người rửa sạch tay, cũng rời đi đi, nơi này giao cho ta được rồi.”
Hạ Phồn Hoa, Quý Lưu Niên nhanh chóng nhảy ra.
Hai người Hàn Thành Trì cùng Thịnh Thế vẫn chặt chẽ níu lấy cổ áo tên đàn ông say, mặc cho Dương Lan Phong nói thế nào, cũng không chịu dạt ra, đều muốn đập cho hắn một quyền cuối cùng, rồi mới tỏ vẻ kết thúc.