Lần này tạm biệt, không biết bao lâu nữa anh mới có thể trở về.
Người một nhà, thật lòng mà nói, người bị đả kích nhiều nhất chính là mẹ anh.
Nhất là hiện tại, anh thấy mẹ vui mừng khi được con trai ôm, trong lòng anh chợt cảm thấy có chút chua xót, tựa như có ai đó ném cho anh một hòn đá nặng ngàn cân, vô cùng áp lực.
Thịnh Thế khẽ nhắm mắt. Lúc buông mẹ ra, anh hơi nghiêng đầu, hôn hờ lên thái dương của bà, sau đó đứng thẳng người, vẻ mặt tràn đầy nụ cười tươi tắn, “Chúc mẹ chơi thắng được nhiều tiền!”
Bà Thịnh nghe thế thì càng thêm vui, bà vỗ vai con trai, sau đó gọi Thịnh Hoan, “Hoan à, chúng ta đi thôi. Nhị Thập, con nghỉ ngơi cho khỏe, đợi mẹ xong việc rồi sẽ qua thăm con.”
Thịnh Hoan nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mắt, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Sợ việc của Thịnh Thế không thành, cô vẫn cố nén nhịn. Chỉ là cho dù cô che giấu rất tốt, nụ cười trên mặt vẫn mang nét u sầu, “Nhị Thập, chị đi nha.” Im lặng một hồi, Thịnh Hoan mới nhẹ nhàng thốt ra ba chữ, “Hẹn gặp lại.”
Thịnh Thế dĩ nhiên hiểu ý chị mình muốn nói gì.
Anh cảm thấy yết hầu nơi cổ họng đang dâng trào. Hồi lâu sau, anh mới nhoẻn miệng cười, nói, “Hẹn gặp lại!”
Thịnh Thế ngồi trong phòng, nhìn về cánh cửa dần khép kín, ánh mắt có chút run sợ. Hồi lâu sau, anh mới thở phào một hơi, từ từ bước tới ghế sofa, móc ra một túi đồ ở sau tấm đệm ghế.
Thịnh Thế mở ra. Bên trong là chiếc chìa khóa xe, ngoài ra còn có một tờ giấy do Thịnh Hoan viết, nói rằng xe để ở cửa sau nhà. Kế đó, Thịnh Thế lấy ra một sợi dây thừng, loại dây có thể chịu được sức nặng vài trăm ký, một đầu có gắn chiếc móc. Anh đi qua đi lại trong phòng một hồi để xem xét, móc một đầu dây vào chiếc cột, kiểm tra xem đã chặt chưa, sau đó đem cất kỹ sợi dây.
...
...
Buổi tối, 6 giờ rưỡi, có người mang cơm đến cho Thịnh Thế. Để tránh người ta nghi ngờ, anh ăn hơn phân nửa.
Bảy giờ rưỡi, anh nghe tiếng động cơ xe ở dưới lầu, vội vàng chạy ra ngoài ban công, nhìn thấy một loạt xe của nhà họ Thịnh chạy ra khỏi cửa.