Thịnh Thế chậm rãi xoay người nằm lên giường, vươn tay, ôm Cố Lan San vào trong ngực mình, cúi đầu mà chôn trong bộ ngực mềm mại của cô, đầu lưỡi lưu lại một vết ướt, cô hổn hển nhắm mắt lại, dán vào vai anh, hơi thở mong manh cũng từ từ chậm lại. Thật lâu sau, anh mới ôm eo cô, ngẩng đầu, tiến đến gần tai cô, trong đêm khuya mà thủ thà thủ thì vô cùng sâu nặng: “Sở Sở, anh yêu em, anh biết lời này đã nói nhiều rồi, sẽ gây phiền phức cho người khác nhưng trong lòng anh thật sự muốn nói em biết, chính là vì cả đời này của anh sẽ chỉ yêu chính em, vì vậy mà em người duy nhất có thể làm cho anh vô cùng quý trọng, anh không muốn buông tha. Bây giờ chúng ta mặc kệ tương lai, cũng chỉ quan tâm việc em ở cùng anh, chúng ta sẽ sống thực hạnh phúc, ngay tết nguyên đán này, anh muốn cùng anh trải qua cái tết này thật tốt.”
Cố Lan San mệt đến trời đất quay cuồng, nhưng mà vẫn nghe được những lời của Thịnh Thế một chữ cũng không thiếu vào trong tai mình, trong lòng cô xúc động đến rối tinh rối mù, hai mắt nước mắt đảo quanh, cô lặng yên không một tiếng mà chôn trước cổ Thịnh Thế, mở miệng, nói cũng run run: “Nhị Thập, cả đời này của anh, nếu như dám phản bội em, em liền bóp chết anh, sau đó sẽ chết cùng anh.”
Nhìn một lần, là cô gái xinh đẹp kiêu ngạo bao nhiêu.
Việc đồng ý cả đời này mà lại nói đặc biệt như vậy.
Anh cho rằng anh đã vô cùng khẩu thị tâm phi (*), thật sự không ngờ, vậy mà cô lại còn khẩu thị tâm phi hơn anh nhiều.
(*) khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường trong lòng nghĩ một nẻo.
Thịnh Thế mỉm cười nghiêng đầu, hôn lên sợi tóc của cô gái ấy, giọng điệu trong đêm tối lại có vẻ vô cùng cẩn thận mà nghiêm túc, giống như lời đồng ý trang nghiêm thần kì nhất mà thánh cũng không thể xâm phạm: “Sở Sở, anh lấy tính mạng thề, anh yêu em, cả đời không đổi thay, nếu như đời này anh có hành động nửa điểm phản bội em thì anh sẽ bị sét đánh, không thể chết tử tế.”
Đầu Cố Lan San chôn trên vai anh, cô không ngẩng đầu nhìn anh mà chỉ ôm anh càng sâu và chặt hơn.
Bả vai mạnh mẽ của cô bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, từng chút từng chút.
Thịnh Thế cảm giác được trên vai mình có một mảng lớn ẩm ướt.
Anh nằm ngửa trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, anh từ từ giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, cùng với tiếng nức nở của cô mà từng chút từng chút vỗ nhẹ.
Cả đời.
Trước kia khi cô xem phim trên ti vi, luôn cảm thấy được trong câu nói anh sẽ yêu em cả đời, sẽ không rởi bỏ cả đời, cả đời chúng ta sẽ ở cùng nhau, khi nghe vào tai thực sự ghê răng mà buồn nôn, nhưng mà hiện tại, trong đêm tối vắng lặng như vậy mà Thịnh Thế lại nói với cô, hứa với cô cả đời này.
Cô không còn là thiếu nữ mười lăm, qua nhiều năm, cô đã là cô gái hai mươi lăm tuổi rồi, cũng đã trải qua những tình yêu trai gái triền miên kia, không còn tin tưởng những lời nói tê tái đến tận xương này nữa, bởi biết rõ trên thế giới này, tần nhẫn nhất chính là hiện thực.
Cô thậm chí đã nhìn thấy Cố Ân Ân vì tiền bạc mà chia tay Hàn Thành Trì, phải biết rằng trước kia, bọn họ cũng đã thề son sắt nói muốn cùng nhau đi cả đời này.
Cô cũng nhìn thấy Hàn Thành Trì vì tiền bạc giàu sang mà không tiếc đẩy cô ra ngoài kia làm đá kê chân,