Đoàn Tụ

Chương 7: Ôn Ái (7)

Trước Sau

break

"Hoan Hoan." Kiều ŧıểυ Mễ đẩy đẩy Nam Hoan đang thất thần, nói, "Lớp trưởng gọi cậu đấy! Mau trả lời đi!"

 

A? Nam Hoan lập tức đứng lên, nhìn người kia đang đứng trên bục giảng, đối mặt với đôi mắt sắc lạnh và có phần lạnh lùng, cô lại đột nhiên cúi đầu xuống, chỉ dám nhìn bạn học ở ba bốn hàng đầu, không dám nhìn người đàn ông đang đứng trên bục giảng vì sợ anh sẽ nhận ra mình.

 

Lập tức, toàn bộ ánh mắt của cả lớp đổ dồn vào cô, họ quay lại nhìn cô với vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

 

Nam Hoan cũng vô cùng nghi hoặc nhìn bọn họ.

 

Kiều ŧıểυ Mễ: "..."

 

Cô ấy kéo mạnh tay áo cô gái và nói nhỏ: "Cậu đang làm gì vậy?! Ban trưởng điểm danh đến cậu, cậu đứng lên làm gì?"

 

Nam Hoan hiểu ra, trên mặt lập tức đỏ bừng, lập tức ngồi xuống, nhỏ giọng đáp lại một câu "Có."

 

Chỉ nghe thấy chàng trai đứng trên bục giảng nói một câu: "Xem ra lớp của chúng ta có bạn học rất sinh động..."

 

Thêm một tràng tiếng cười vang lên, Nam Hoan xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

 

Sau khi đã điểm danh xong, Giang Dư trở về chỗ ngồi, giáo viên tiến lại phòng học chuẩn bị đồ dùng cho tiết học.

 

Vẫn chưa đến thời gian vào học, Kiều ŧıểυ Mễ lấy tay chọc vào cánh tay Nam Hoan, nhỏ giọng hỏi thăm: "Hôm nay cậu có chuyện gì vậy? Sao tớ lại cảm thấy cậu kỳ lạ hơn mọi khi."

 

Nam Hoan sờ sờ mũi, do dự đáp: "Khả năng ... Có lẽ là do đêm qua tớ ngủ không ngon nên hôm nay đầu óc có hơi rối bời.”

 

“Đêm qua cậu ngủ không ngon sao?” Kiều ŧıểυ Mễ không thể tin được, cô ấy còn muốn hỏi thêm, âm thanh chuông báo vào tiết học vang lên, cô ấy không hỏi nữa.

 

Nam Hoan đêm qua thật sự ngủ không ngon, cho dù đi ngủ sớm nhưng giấc mộng của cô rất không được an ổn, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, Giang Dư đã ôm cô vừa đi vừa đυ. khắp mọi ngóc ngách trong phòng.

 

Bờ vai cường tráng của người đàn ông giữ chặt cô không cho cô thoát ra, sau đó dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng mạnh mẽ trực tiếp cắm vào lỗ hoa của cô rồi đυ. vào tận tử ©υиɠ, nương theo đó là tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ cùng với âm thanh nước chảy ra từ những cú va chạm của hai bộ phận sinh dục cứ lởn vởn trong tâm trí cô.

 

Trong đêm cô tỉnh lại nhiều lần, nhưng khi tỉnh dậy cô vẫn chưa hoàn hồn, cô còn tưởng rằng mình vẫn đang bị người đàn ông đυ. và muốn cầu xin sự thương xót, sau khi nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, cô từ từ lấy lại tinh thần và nhận ra rằng đó chỉ là một giấc mơ.

 

Thân cô nóng bừng bừng khi ngủ dậy, mồ hôi nhễ nhại khắp người dù bật điều hòa. qυầи ɭóŧ vừa thay lúc tắm ban đêm đã ướt đẫm, trên giường dính không ít dâm thủy, Nam Hoan bất đắc dĩ phải vào phòng tắm vụng trộm lấy khăn lau thân thể, sau đó thay qυầи ɭóŧ sạch sẽ trước mỗi dám quay lại giường.

 

Nội dung buổi học đầu tiên của khóa học vô cùng nhàm chán, cộng với việc thức dậy sớm hôm nay và ngủ không ngon giấc vào tối hôm qua, chỉ sau nửa tiết học, Nam Hoan bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Cô gái mắt nhắm mắt mở, bóng dáng giáo sư đang đứng giảng bài trên bục giảng dần dần mờ đi, những kiến thức nói ngoài miệng cũng đứt quãng, nghe không quá rõ ràng.

 

"Ting ting ..." Điện thoại đang trên lặng rung lên, Nam Hoan nhíu mi liếc nhìn màn hình, muốn xem là ai gửi tin nhắn, nhưng cô vừa liếc, liền trực tiếp tỉnh lại.

 

Cô ngay lập tức tắt màn hình đi và cảm thấy nhẹ nhõm sau khi xác nhận rằng Kiều ŧıểυ Mễ cũng đang ngủ gà ngủ gật và không nhìn thấy nội dung tin nhắn.

 

Người gửi tin nhắn tới là ban trưởng Giang Dư.

 

Nói chính xác hơn là đối tượng ôn ái của cô, "Dư".

 

Dư: [ Hoan Hoan, mới không đυ. em một ngày thôi anh đã nhớ em muốn chết rồi. Bây giờ dươиɠ ѵậŧ của anh đã cứng quá rồi, thật muốn cái miệng nhỏ da^ʍ đãиɠ bên dưới của em giúp anh ngậm một chút."

 

Người phụ nữ trừng to mắt, cô hoài nghi nhìn người đàn ông đang ngồi ở hàng đầu tiên và nghe bài giảng của giáo viên.

 

... Anh vậy mà thực sự làm điều này trong lớp!

 

Tin nhắn vừa được gửi đi, nhưng khi Nam Hoan nhìn lên xem ngọn nguồn chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông đang đoan đoan chính chính ngồi thẳng trên ghế, dù nhìn từ góc độ này thì cô không thể nhìn thấy ánh mắt của anh đến tột cùng là đang nhìn cái gì, những vẫn có thể minh bạch rằng anh đang nghiêm túc nghe giảng.

 

Cái này ... anh đã làm nó như thế nào?

 

Nam Hoan nắm vuốt điện thoại, đầu óc rối bời, thậm chí không muốn ngủ chút nào, điều cô nghĩ tới bây giờ là làm sao để tin nhắn này được trả lời.

 

Nếu là bình thường ôn ái, cô chắc chắn rằng anh sẽ trả lời lại một số nội dung quy mô lớn hơn, chẳng hạn như nói để anh "ngậm", hoặc cho anh xem âʍ ɦộ nhỏ bé của mình với một hoặc hai tiếng kêu da^ʍ đãиɠ, nhưng bây giờ cô đang ở trong lớp! Cái này khiến cô phải làm sao bây giờ?

 

Giang Dư cố tình làm vậy sao? Hôm qua Nam Hoan đã khóc và cầu xin anh nói hôm nay có lớp, anh chỉ muốn cố ý nhắn một tin nhắn như vậy khi cô đang trong lớp để ngăn cản cô học không vào đúng không?

 

Tuy rằng... cho dù không tin nhắn này, có lẽ cô cũng sẽ không học được, nhưng bây giờ cô sợ quá không ngủ được.

 

Nam Hoan suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô mở điện thoại gõ vài chữ: “Em cũng nhớ anh.”

 

Thật ra cô muốn thử xem phản ứng của Giang Dư.

 

Trong ấn tượng của cô, ban trưởng là một học sinh ngoan, học giỏi, nɠɵạı hình cũng xem như là đẹp, tính tình cũng tốt, mặc dù lần nào điểm danh cũng muốn chết nhưng dù sao cũng bị nhà trường yêu cầu, anh cũng chỉ là người chấp hành, các nhiệm vụ của ban trưởng cũng phong phú, không thể trách anh được. Nhưng làm thế nào mà anh có thể làm một điều như vậy trong lớp?

 

Sau khi gửi tin nhắn, ánh mắt Nam Hoan không ngừng rơi vào trên người Giang Dư, muốn nhìn rõ động tác của anh ta.

 

Nhưng anh vẫn tuyệt nhiên không động đậy, Nam Hoan nhìn chăm chú hai phút, điện thoại cũng không có trả lời, Giang Dư cũng nhìn lên bảng đen, cẩn thận nghe giảng.

 

Chẳng lẽ ... cô đã nghĩ sai?

 

Nhưng đây thật sự là trong lớp học... Chẳng lẽ ... tên Giang Dư kia căn bản không nghiêm túc để ý đến bài giảng trong lớp học. Tất cả những gì anh đang suy nghĩ chỉ là hình ảnh làʍ t̠ìиɦ của hai người hai ngày trước, nhất thời hứng khởi lên gửi tin nhắn cho cô?

 

Nếu là như vậy, anh ấy... thật sự là lớp trưởng sao?

 

"Đinh linh linh ..." Tiết học đầu tiên rốt cục cũng đã hết giờ, giáo viên cũng không có trì hoãn tiết học, trực tiếp nói rằng lớp học kết thúc.

 

Sau giờ học, Kiều ŧıểυ Mễ đưa Nam Hoan ra khỏi lớp học. Giáo viên tiết học tiếp theo rất thích chọn người, hầu hết thường gọi những người ngồi ở hàng ghế đầu. Kiều ŧıểυ Mễ sợ nhất giáo viên đó nên muốn muốn lôi kéo Nam Hoan chiếm vị trí phía sau.

 

Không chỉ có một mình Kiều ŧıểυ Mễ sợ giáo viên kia mà còn có một số người khác cũng nghĩ muốn chiếm vị trí hậu phương, thêm vào đó, hai người họ đã suýt đến muộn trong tiết học đầu tiên, chỉ có thể ngồi vị trí cuối. Lúc tan học, một nhóm người đông như ong vỡ tổ lao về phía trước. Hai người bọn họ bị mắc kẹt ở phía sau, đợi cho đến khi những người phía trước đi hết rồi mới có thể ra ngoài.

 

Chân của Nam Hoan vẫn có chút kỳ lạ, cô không thể bước nhanh, thêm vào đó, vì tin nhắn vừa rồi Giang Dư gửi đến nên chân cô đã ngập rất nhiều nước, cô chỉ có thể nhờ Kiều ŧıểυ Mễ đi trước chiếm chỗ ngồi còn mình chậm rãi đuổi theo phía sau.

 

Khi đi đến hàng ghế đầu tiên, Nam Hoan liếc nhìn chỗ ngồi của Giang Dư, anh đang chậm rãi thu dọn đồ đạc, đặt sách và bút trên bàn vào cặp sách trên đùi.

 

Chỉ nhìn nơi đó một giây, Nam Hoan nhanh chóng quay đầu đi về phía cửa, không quan tâm đến sự khác thường ở chân của mình, sắc mặt có chút đỏ bừng, nhanh chóng chạy trốn.

 

Mặc dù có một cái cặp sách chặn lại nhưng Nam Hoan vừa rồi có thể thấy rõ ràng rằng một cái lều đã phồng lên ở đó.

 

Lớp trưởng, một học sinh giỏi trong lớp của bọn họ, vậy mà thực sự ở trong lớp, ngay dưới mí mắt giáo viên, cùng với cô ôn ái!

 

break
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc