Đoàn Tụ

Chương 38: Nhìn Trộm (6)

Trước Sau

break

Gần đây, lúc làm việc, khuôn mặt của Tôn Phi Phi tràn đầy sắc xuân, đôi mắt sáng ngời, miệng nở nụ cười.

 

Đặc biệt là hôm nay, người phụ nữ này chỉ ở một bên đánh trứng nhào bột mì, không có khách hàng nào đến vào xem việc buôn bán của cô, cho nên cô vẫn có thể cười ngây ngô cả ngày.

 

Thấy cô như vậy, Lý Duyệt biết cô nhất định có chuyện tốt.

 

"Cậu sao rồi? Cậu cùng cái người đẹp trai kia có tiến triển đúng không? Mấy ngày trước còn lo lắng này nọ vì vụ án giết người kia, sao bây giờ lại trở nên như vậy. . . " Suy nghĩ một chút, trong đầu Lý Duyệt tìm được một câu hay: "Ý xuân dập dờn?"

 

"Mẹ nó, " Tôn Phi Phi dùng cùi chỏ chọc chọc cô, nhưng những gì cô ấy nói đích thực là sự thật. Người phụ nữ ngượng ngùng vừa cầm bánh mì vừa cắt những hoa văn đẹp mắt, "Quả thật có một chút tiến bộ."

 

"Ồ?" Như ngửi được mùi bát quái, Lý Duyệt vội vàng ngẩng đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn cô, "Thế nào thế nào? Nói cho tớ biết đi, chị đây sẽ giúp cậu giải quyết."

 

Người phụ nữ đang cắt bánh mì đỏ mặt, do dự nói: "Cậu ấy... hôm qua cậu ấy đã hôn tớ."

 

"Cái gì?!" Lý Duyệt lập tức cao giọng, "Con mẹ nó, không phải cậu nói mấy ngày trước mới biết tên của người kia sao? Tại sao bây giờ đã bắt đầu hôn người khác rồi? Mẹ kiếp! Cẩu nữ nhân, mau nói kỹ càng cho tớ!!"

 

Tôn Phi Phi thực sự rất vui vì bây giờ không có ai trong cửa hàng, ông chủ đã ra ngoài để giao bánh mì, nếu không, nếu ông chủ biết có hai kẻ mất trí trong cửa hàng của mình, hai người bọn họ có thể sẽ không thể tiếp tục làm việc ở đây nữa.

 

Thấy Lý Duyệt kích động như vậy, Tôn Phi Phi chỉ muốn nâng trán: "... Cậu... Cậu có thể nói nhỏ một chút không, cảm giác giống bà điên."

 

Lý Duyệt vội vàng hạ giọng, trong mắt tràn đầy tò mò: "Nói cho tớ biết, tớ chỉ là ăn dưa hơi lớn nên có chút kích động."

 

"Chính là hôm qua... Hôm qua trên đường tớ nhìn thấy cậu ấy vẽ tranh trong công viên ở ŧıểυ khu..."

 

Kể từ lần lắp cửa chống trộm, quan hệ giữa cô và Chu Chính Ngạn đã thân thiết nhanh hơn rất nhiều, thỉnh thoảng sau khi tan sở, cô sẽ mang một ít bánh mì đến cho Chu Chính Ngạn, coi như đền bù cho lần trước vô ý để anh bị mèo cào, cũng là để duy trì tình cảm giữa hai người.

 

Về phần vừa nói với Lý Duyệt là do ngoài ý muốn, xảy ra vào ngày hôm qua.

 

Hôm qua cô trực ca đêm, buổi sáng ngủ bù, ngủ đến hơn ba giờ chiều muốn ra ngoài ăn cơm, lại đụng phải Chu Chính Ngạn ở công viên nhỏ. Anh ngồi bên cạnh hàng rào công viên, dựng chiếc giá vẽ tranh, kê bảng vẽ rồi lấy bút vẽ bầu trời xa xăm.

 

Bầu trời ngày hôm qua vô cùng trong xanh, từng đám mây trắng tản ra, xa xa còn có cây cối xanh tươi, phong cảnh phản chiếu trước mắt thật sự không tệ, khó trách anh có thể ra khỏi phòng, đi ra ngoài vẽ tranh.

 

Người phụ nữ đứng từ xa nhìn chàng trai đang ngồi đó chuyên tâm vẽ tranh, nhất thời cô có chút mê mẩn, ăn cơm cũng không muốn ăn, chỉ biết đứng ngây người nhìn chàng trai đó.

 

Mãi cho đến khi người đàn ông đang ngồi ở đó phát hiện ra cô, chào hỏi, cô mới ngượng ngùng đi tới, giả vờ như không biết gì, hỏi: "Cậu đang vẽ tranh à?"

 

"Vâng," Chu Chính Ngạn gật đầu, "Em vẽ tranh kiếm được chút tiền trên mạng. Hôm nay lúc ra ngoài chạy bộ, em nhìn thấy khung cảnh bên ngoài rất đẹp, vì vậy em muốn ra ngoài vẽ."

 

Người phụ nữ liếc nhìn nội dung trên bảng vẽ, hỏi: "Tranh phong cảnh?"

 

"Vâng, thỉnh thoảng em ra ngoài chụp vài cảnh để lấy cảm hứng."

 

Chẳng trách trước đây khi gặp anh, cô thường thấy anh chạy ra ngoài với chiếc máy ảnh treo bên hông.

 

Chu Chính Ngạn hỏi: "Hôm nay chị không đi làm à?"

 

"Ca đêm, đợi hơn bốn giờ thì đi."

 

"À......"

 

Lúc này bức vẽ của người đàn ông sắp kết thúc, Tôn Phi Phi tò mò liếc nhìn, cô không biết loại tranh này, nhìn màu nhuộm trong tranh, cô đoán có thể là tranh sơn dầu.

 

“Đẹp quá.” Cô nhìn kỹ hơn và nhận xét, “Cảm giác như toàn bộ bầu trời đã được cậu vẽ vào tờ giấy này vậy.”

 

“Thật sao?” Chàng trai quay đầu lại hỏi, ai ngờ đầu Tôn Phi Phi quá gần, khi quay đầu lại, môi mỏng cọ nhẹ vào gò má của người phụ nữ.

 

Rất nhẹ, cảm giác như một chiếc lông vũ.

 

Cả hai sững người trong giây lát, vài giây sau, Tôn Phi Phi đỏ mặt lùi lại vài bước, lắp bắp nói: "Cái... Cái đó... Tôi xin lỗi, tôi... tôi không cố ý."

 

Biểu cảm trên mặt Chu Chính Ngạn có gì đó rất không thích hợp, giống như anh bị hù doạ hoặc đang sợ hãi, con ngươi đen kịt nhìn không ra cảm xúc đơn thuần ngày xưa, biểu cảm trên mặt cũng trống rỗng, như thể anh không biết chuyện gì đã xảy ra.

 

Tôn Phi Phi cảm thấy đứa nhỏ có lẽ là đang sợ hãi, vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi."

 

Người đàn ông bên kia cuối cùng cũng tỉnh táo lại: "Không... không sao đâu..."

 

Nhưng cảm xúc trên mặt không còn dịu dàng hoạt bát như trước, thay vào đó là cảm giác khiến người ta có chút không rõ ràng, Tôn Phi Phi thầm nghĩ có lẽ mình chưa từng trải qua loại chuyện này, không biết nên ứng phó như thế nào.

 

Tôn Phi Phi nhẹ nhàng vuốt vai của anh, nói: "Tôi... Tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ là... Vừa rồi bất cẩn."

 

“Không sao đâu chị.” Lúc này, nụ cười ngày xưa của Chu Chính Ngạn lại xuất hiện trên mặt anh, “Kỳ thực... em rất vui.”

 

...

 

“Thì ra đó chỉ là một nụ hôn ngoài ý muốn thôi,” Lý Duyệt khịt mũi, "Tớ còn tưởng hai người các cậu yêu đương nồng đậm, tự nhiên hôn nhau đây này, nhưng nếu thật sự đến lúc đó, hai người các cậu sẽ không chỉ có như vậy thôi....”

 

Tôn Phi Phi đỏ mặt, nói: "Dù sao bọn tớ mới ở cùng nhau nhiều ngày như vậy, làm sao có thể tiến triển nhanh đến mức đó chứ?"

 

"Tớ liền nói chàng trai kia có hứng thú với cậu, chỉ vô tình hôn lên mặt cũng nói rất vui vẻ, nếu như cậu thật sự làm như vậy, chỉ sợ cậu không biết cậu ta sẽ kích động đến cỡ nào thôi."

 

...... Làm sao?

 

nɠɵạı trừ trong mộng xuân của cô, bọn họ có cơ hội đó sao?

 

Tôn Phi Phi híp mắt, tay không vững, từ chiếc bánh mì vuông vức cắt ra một mẩu bánh mì nhỏ, cô thở dài, không biết là vì bánh mì hay vì mình.

 

Thấy bộ dạng ủ rũ của Tôn Phi Phi, Lý Duyệt cho rằng cô thiếu tự tin, liền vỗ vai cô động viên: "Cậu sợ cái gì? Thích thì mạnh dạn theo đuổi, cứ thẳng thắn thổ lộ với người ta, con mẹ nó chứ phiền nhất loại mập mờ kia, nếu cậu ấy thực sự thích cậu thì cứ thoải mái ở bên nhau. Nếu sau này không thích thì đừng quấy rầy cậu ấy nữa, đừng để cậu cả ngày hồn khiên mộng nhiễu như vậy."

 

Tôn Phi Phi ghen tị với tính cách của Lý Duyệt, cô ấy hào phóng, có bất cứ điều gì sẽ trực tiếp nói ra. Còn cô thì ngày càng thu mình lại, rụt rè sợ vướng vào rắc rối, cảm thấy vô cùng hoang mang trước con đường phía trước, không dám tiến lên.

 

Cô hơi sợ phải gánh chịu hậu quả của việc Chu Chính Ngạn không thích mình.

 

Ít nhất bây giờ người đó sẽ mỉm cười chào đón cô khi nhìn thấy cô, gọi điện cho cô và giúp cô mang đồ lên lầu. Nhưng nếu sau khi lớp giấy cửa sổ bị chọc thủng, anh không thích cô, sau này nên đối mặt với anh như thế nào đây?

 

Nhưng mà Lý Duyệt nói không sai, cứ như vậy quấy rầy anh cũng không phải chuyện tốt, dứt khoát trực tiếp cho cô một đao thống khoái.

 

"Vậy cũng tốt... Sau này tớ sẽ tìm cơ hội trực tiếp giải thích với cậu ấy."

 

Lý Duyệt hài lòng cười nói: "Đúng vậy."

 

Chỉ là... Cô vẫn không khỏi nghĩ đến biểu cảm của mình khi bị Chu Chính Ngạn vô tình hôn lên má ngày hôm qua.

 

Nụ cười trên khuôn mặt anh lúc đó luôn khiến cô có chút... không thể diễn tả được.

 

Cô nhớ rõ vẻ mặt của người đàn ông lúc đó, mặc dù khi đó ta đang cười, nhưng nụ cười này hình như có chút gượng gạo, giống như nụ cười khi anh chào hỏi cô trước đây, có chút khách khí xa cách, rõ ràng là đang dịu dàng nhìn cô, nhưng ánh mắt dịu dàng như vậy dường như không chỉ dành cho cô.

 

Khi đó, lời nói của chàng trai vô cùng dịu dàng, nhưng giọng điệu như vậy ... Tôn Phi Phi không chắc anh đã từng nói như vậy với những người phụ nữ khác chưa.

 

Có lẽ đó là ảo tưởng của riêng cô ...

 

Cửa hàng mở ra, hai vị khách lạ bước vào mua bánh mì, Tôn Phi Phi bình tĩnh lại, nở một nụ cười chuẩn mực chào đón: "Hai vị muốn mua gì? Cửa hàng chúng tôi có bánh mì Pháp mới nướng, còn có các loại bánh quy, lỏng bối..."

 

Lý Duyệt không nói nhảm nữa, có khách đến, kiếm tiền đương nhiên là quan trọng nhất.

 

...

 

Sau một ngày bận rộn trong cửa hàng, hôm nay có rất nhiều khách hàng đến cửa hàng, thỉnh thoảng sẽ có một hoặc hai người đến đây. nɠɵạı trừ một chút thời gian rảnh vào buổi sáng, hai người họ về cơ bản đều bận rộn trong cửa hàng.

 

Lý Duyệt chỉ có một chút thời gian rảnh rỗi khi chuẩn bị tan sở, cô ấy cầm điện thoại kiểm tra tin tức một lúc.

 

Nhưng vừa mở ra, nụ cười kiếm được tiền trên khuôn mặt cô ấy đột nhiên đông cứng lại, cô ấy nhìn Tôn Phi Phi với vẻ mặt có phần kinh hãi, nói: "Phi Phi, tớ vừa xem tin tức."

 

Tôn Phi Phi thấy biểu tình của cô ấy có chút không đúng, vội vàng đi tới bên cạnh, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

 

"Lại có người... bị giết."

 

 

break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc