Đoàn Tụ

Chương 32: Phá Giới (18)

Trước Sau

break

Nam Hoan hộ tống Trịnh Ngạn Tiều, ŧıểυ Thanh và những người khác hoả tốc lên núi tìm Thụ gia gia, những ŧıểυ yêu còn lại được thả chạy thì chạy trốn riêng phần mình.

 

Nguyên thân của Thụ gia gia là một cây ngô đồng, hiện tại đã bước sang tuổi già. Giống như người già bình thường thích chợp mắt, Thụ gia gia cũng thích ngủ vào ngày thường, chỉ có một số thời điểm thời tiết tốt mới mở mắt ra phơi nắng, thuận tiện kể chuyện cho ŧıểυ yêu trên núi nghe.

 

Có lẽ đại nạn đang đến gần, ông trời cũng không tha, vài ngày trước, một cành cây của ông bị sét đánh trúng, mấy ngày nay ông điều dưỡng sinh tức, rơi vào trạng thái ngủ say. Nam Hoan cùng ŧıểυ Thanh hét lên một lúc lâu mới có thể đánh thức ông.

 

“Sao vậy?” Thụ gia gia chậm rãi mở mắt ra, có lẽ ông vừa mới tỉnh dậy, mấy ngày nay không chú ý tới tình hình nên vẫn còn có chút mơ hồ. Nhưng giọng nói của ông hùng hồn vang dội, mới mở miệng ra cũng khiến người khác có cảm giác thoải mái.

 

Nam Hoan nắm lấy cành cây cầu xin: "Thụ gia gia, xin người mau cứu ŧıểυ Mễ."

 

Trịnh Ngạn Tiều nhẹ nhàng đặt ŧıểυ Mễ lên cành cây bên cạnh. Dù có chút sợ hãi nhưng hắn cũng đưa ra lời thỉnh cầu cùng với Nam Hoan: "Thụ ... Thụ gia gia ... Nội đan của ŧıểυ Mễ đã bị chưởng môn đoạt đi, nếu ngài không cứu nàng ấy ... E rằng tính mạng của nàng ấy ..."

 

Thụ gia gia cẩn thận nhìn ŧıểυ Mễ, sau đó dây leo không biết từ đâu duỗi ra quấn lên cổ tay nàng, chuyển vận chân khí cho nàng.

 

Thấy vậy, Nam Hoan biết tạm thời ŧıểυ Mễ không có gì đáng lo ngại, nhưng nỗi lo trong lòng vẫn không buông bỏ được, nàng quay đầu nhìn ngọn núi cách đó không xa, trong lòng tràn đầy lo lắng.

 

đa͙σ sĩ ... Chàng nhất định phải trở về an toàn a ...

 

"Hoan Hoan," Thụ gia gia gọi nàng một tiếng, kéo nàng ra khỏi suy nghĩ của mình. Nam Hoan quay lại và nói, "Có chuyện gì a?"

 

Chỉ thấy trên mặt khô cạn của Thụ gia gia có một chút lo lắng: "Kết giới chướng khí trên núi có phải đã bị phá hủy rồi không?"

 

Tâm Nam Hoan rơi một cái bộp, nhưng nàng vẫn là ăn ngay nói thật, "Phải ... Mấy ngày trước có một đa͙σ sĩ đã đến núi, tu vi người đó cường ngạnh, liền đem kết giới này ..."

 

Nàng vốn cho rằng Thụ gia gia sẽ trách tội Giang Dư, ai ngờ ông chỉ hỏi ngược lại: "Vậy yêu quái trên núi này, ngoài ŧıểυ Mễ, có phải còn có những người khác cũng gây ra thảm họa này?"

 

Nam Hoan đột nhiên ý thức được cái gì, hỏi: "Người không biết một chút gì sao?"

 

Chỉ thấy cây ngô đồng nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Ta còn tưởng kết giới nơi này sẽ tồn tại vĩnh viễn, xem ra đại nạn thật sự sắp đến rồi ..."

 

Nam Hoan có chút nghe không hiểu Thụ gia gia đang lải nhải cái gì, bất quá đại khái hiểu được kết giới bị phá vỡ sẽ không có chuyện gì tốt. Nàng vuốt ve thân cây an ủi: "Thụ gia gia đừng lo lắng, đa͙σ sĩ kia nhất định sẽ thuận lợi trở về.”

 

Cây ngô đồng già không nói gì, lại bắt đầu nhắm mắt lại.

 

ŧıểυ Thanh ở một bên nhìn thần sắc khẩn trương của Nam Hoan, ngón tay nắm chặt góc áo, thân thể có chút run rẩy. Bấy giờ liền biết nàng lo lắng cho đa͙σ sĩ kia, chỉ là hiện tại bọn họ không thể làm gì khác ngoài chờ đợi. Chờ đợi lâu như vậy càng tra tấn lòng người, tốt hơn hết là nên làm gì đó để chuyển hướng sự chú ý.

 

Nàng nghiêng đầu nhìn Trịnh Ngạn Tiều, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi là đa͙σ sĩ ở ngọn núi bên cạnh phải không?"

 

Trịnh Ngạn Tiều không nghĩ tới ŧıểυ Thanh sẽ nói chuyện với mình, vì vậy hắn nhất thời khẩn trương, nói chuyện cũng lắp bắp: "Phải ... Phải.”

 

Hắn có chút sợ hãi, không dám nhìn lớp vảy xanh trên mặt ŧıểυ Thanh, mặc dù biết nữ tử trước mặt không có ác ý nhưng hắn từ trước đến nay vẫn luôn nhát gan, vẫn không dám ngẩng đầu lên.

 

"Ngươi đã giúp ŧıểυ Mễ trốn thoát?" ŧıểυ Thanh hỏi lại.

 

Trịnh Ngạn Tiều gật đầu: "... Phải."

 

"Tại sao ngươi lại giúp ŧıểυ Mễ? đa͙σ sĩ trên núi các ngươi không phải suốt ngày muốn bắt chúng ta sao?" Sắc mặt ŧıểυ Thanh lãnh đạm, lời nói sắc bén, con ngươi u thanh dường như là mang theo lưỡi kiếm lần lượt quét qua cơ thể Trịnh Ngạn Tiều, doạ hắn liên tục bại lui, không nghĩ tới giẫm lên cành cây, ngã xuống đất một tiếng "phịch".

 

Động tĩnh của hai người họ quá lớn, nhất thời thu hút sự chú ý của Nam Hoan. ŧıểυ Mễ vẫn còn đang ngủ say, một lúc lâu vẫn chưa tỉnh lại, không thể giúp hắn giải thích, trên mặt Trịnh Ngạn Tiều ứa ra mồ hôi lạnh, không biết nên nói gì.

 

"Ta ... Ta ... Ta trước đây đã được ŧıểυ Mễ cứu ... Nàng ấy ... Nàng ấy đã cứu ta."

 

Ban đầu Trịnh Ngạn Tiều vẫn còn rụt rè, hiện tại lại bị Nam Hoan cùng ŧıểυ Thanh dò xét, trong lúc nhất thời hắn không thể giải thích rõ ràng.

 

Hắn bị phụ mẫu ép đưa lên núi, bởi vì từ nhỏ thể chất yếu ớt, rất dễ lây nhiễm bệnh tật, cũng không biết là thầy bói nào nói thể chất của hắn dễ dàng chiêu tà, cho nên phụ mẫu hắn liền đem hắn đến ngọn núi này.

 

Đáng tiếc thiên tư hắn không đủ, khí lực lại nhỏ, sư phụ dạy luyện kiếm pháp bất quá một nén nhang liền mất đi sức lực, có lẽ cũng biết hắn không thích hợp luyện kiếm, cho nên hắn bị đưa đến nhà bếp, chẻ củi gánh nước suốt ngày với hắn mà nói cũng là một loại rèn luyện khác.

 

Chỉ đôi khi nghĩ đến các huynh đệ khác xuống núi trừ yêu diệt quỷ, hắn cũng cảm thấy rất ghen tị, nhưng loại ghen tị này không thể biến thành thực lực, hắn chỉ có thể nấu cho huynh đệ một bữa cơm ngon, vậy thôi.

 

Ngày gặp được ŧıểυ Mễ, hắn là người xuống núi để đốn củi, giữa hai ngọn núi có rất nhiều yêu quái tồn tại, một lần kia hắn bị một con khỉ thành tinh trêu chọc, không chú ý nên vô tình ngã xuống núi. May mắn thay, trên đường đi, những dây leo không biết từ đâu mọc ra quấn lấy hắn, nếu không cơ thể nhỏ bé của hắn có thể sẽ chết khi lăn xuống núi.

 

Đợi đến khi Trịnh Ngạn Tiều định thần lại và nhận ra, hắn đã nắm lấy thân cây bên cạnh và trèo lên, hắn quay lại nhưng không thấy dây leo mà chỉ có một nữ hài tử mặc y phục màu vàng xanh đang mỉm cười với hắn.

 

Nữ hài tử kia thoạt nhìn không giống nữ tử xuất thân từ một nhà bình thường, y phục trên người rất cũ kỹ, trên đầu cũng không có trang sức, mái tóc đẹp chỉ dùng một cây trâm gỗ đơn sơ cài vào, nhưng đôi mắt kia lại sáng đến chói loà.

 

Trên núi này làm sao có nữ nhân? Chỉ có yêu tinh câu dẫn người trên ngọn núi đối diện.

 

Hắn cả ngày đều nghe sư huynh đệ nói dài đa͙σ ngắn, ngọn núi đối diện có yêu tinh hại nhân gian, có thể dùng mị thuật câu hồn người, chỉ là trên núi đó có bày một kết giới kỳ quái, bất kể như thế nào cũng không thể nào vào được, ngược lại những yêu quái kia lại không có giới hạn.

 

Trịnh Ngạn Tiều lúc đó vô cùng sợ hãi, thậm chí còn không nhặt củi bị lăn qua một bên, vội vàng chạy lên núi như một làn khói, thật lâu sau hắn mới nhận ra đây chính là nữ tử đã cứu mình.

 

Hắn cũng muốn trực tiếp bày tỏ chút ân tình, chỉ là từ đó về sau lại chưa gặp lại, nhân yêu vốn khác nhau, huống chi hắn còn là một ŧıểυ đa͙σ sĩ trên núi.

 

Chỉ là Trịnh Ngạn Tiều không ngờ tới, có một ngày hắn sẽ gặp được vị cứu tinh của mình trong một khung cảnh như vậy.

 

Nàng bị thương khắp người, thoi thóp bị nhóm sư huynh đệ của mình áp tải, lặng lẽ đưa vào mật thất ở sau núi.

 

Hắn không biết mình lấy đâu ra can đảm để lẻn vào đó và muốn cảm ơn ŧıểυ Mễ, nhưng chính trong hai ngày đó, hầu hết các huynh đệ trên núi đều bị chưởng môn dùng công pháp đặc thù đoạt hơn phân nửa tu vi. Mà trên người hắn không có bất kỳ lực căn cơ nào, bởi vậy hắn trốn được một kiếp.

 

Hắn mỗi ngày đều sống trong kinh hồn táng đảm, sợ mình sẽ là người tiếp theo chết, nhưng trước khi chết, hắn chắc chắn rằng mình có một việc phải làm: hắn muốn tiễn ŧıểυ Thanh đi.

 

Sau khi nghe Trịnh Ngạn Tiều vừa kể vừa ngắt quãng, ŧıểυ Thanh chỉ hừ lạnh: "Ngươi vẫn còn có chút lương tâm."

 

Mặc dù Nam Hoan đang nghe Trịnh Ngạn Tiều nói chuyện, nhưng tâm nàng cứ trôi đi nơi khác, nàng chỉ cảm thấy trái tim bị một bàn tay bóp lấy, không thể thở được.

 

Trịnh Ngạn Tiều nói tu vi của các đệ tử trên núi đã bị chưởng môn kia lấy đi, khó trách hôm đó nàng lẻn vào không gặp được mấy người. Vậy ... Giang Dư đối chiến với Thanh Phong... có nắm chắc phần thắng không?

 

ŧıểυ Thanh đang ngồi trên cành cây bên cạnh, thần sắc có chút ảm đạm.

 

Hoan Hoan có đa͙σ sĩ kia che chở, ŧıểυ Mễ có Trịnh Ngạn Tiều che chở, bên cạnh nàng lại không có bất kỳ ai, ít nhiều có chút cô đơn.

 

Đột nhiên, một đa͙σ kinh lôi hiện lên, trực tiếp nổ tung đa͙σ quán đối diện, doạ cả đám người kinh hãi, Nam Hoan sợ nhất những thứ như sấm sét, vô thức cuộn người lại trốn bên Thụ gia gia.

 

"Ầm ầm!”

 

Liên tiếp mấy tiếng, tiếp theo là mấy đa͙σ tia chớp chói mắt, vờn quanh bên trên đa͙σ quán, rõ ràng là thanh thiên bạch nhật, không có mưa gió, nhưng kinh lôi lại một hồi kéo tới một cái khác, còn có tia chớp nối tiếp sấm sét lần lượt xuất hiện, cho dù có chút khoảng cách, vẫn có thể cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại kia chấn động.

 

Thụ gia gia cũng bị luồng sức mạnh cường đại này đánh thức, ngáp một cái hỏi: "Lão phu vừa mới chợp mắt một chút, làm sao vừa tỉnh dậy lại náo nhiệt như vậy, chẳng lẽ là đám người kia đã bị giết rồi sao?"

 

"Không biết..." Nam Hoan lắc đầu, trong lòng cảm thấy khó hiểu.

 

Kia là... Sức mạnh của Giang Dư sao? Hay là Thanh Phong? Nam Hoan có chút phân không rõ, nhưng trong lòng hoảng sợ càng ngày càng nghiêm trọng.

 

Tuyệt đối đừng ... Tuyệt đối đừng chết ở đó.

 

Không biết vì sao đột nhiên cảm xúc dâng trào, Nam Hoan rất không hy vọng đa͙σ sĩ thúi kia chết ở chỗ này.

 

Chốc lát sau, tiếng sấm lắng lại, mọi thứ trở lại im lặng.

 

Nam Hoan trong lòng đột nhiên trầm xuống, trận chiến kết thúc rồi sao? Vậy người chiến thắng sẽ là ai?

 

Hai chân nàng bắt đầu không nghe sai khiến đi về phía trước, ánh mắt dán chặt vào hướng đa͙σ quán cách đó không xa, chờ mong nơi đó có người đi ra, lọt vào tầm mắt của nàng, người kia sẽ xuyên một thân đa͙σ bào màu xanh lam, bên hông treo một thanh kiếm trắng như tuyết, từng bước một vững vàng đi về phía nàng, giống như tiên nhân hạ phàm.

 

Nàng muốn đi xem, nhưng trong đầu nghĩ đến người kia nói với nàng, lại đột nhiên ngừng lại.

 

Người đó nói: "Chờ ta trở về."

 

ŧıểυ hồ ly không biết đứng ở nơi đó đợi bao lâu, ánh mắt luôn luôn chú ý đến con đường kia, cuối cùng, người kia, từng bước từng bước xuất hiện trong tầm mắt của nàng.

 

Nàng rốt cuộc không thể kìm nén được nữa, vội vàng chạy về phía chàng, kích động kêu lên: “đa͙σ sĩ!”

 

Hai chân Nam Hoan như có gió, hận không thể biến về hình dạng ban đầu chạy nhanh hơn nữa, chạy đến bên cạnh chàng chúc mừng.

 

Nhưng khi thật sự chạy tới bên cạnh chàng, nàng đột nhiên dừng lại, bên trên đa͙σ bào màu xanh lam của Giang Dư đầy máu, không biết là của chàng hay là của đa͙σ trưởng Thanh Phong, sắc mặt vô cùng tái nhợt, mắt trái cũng đỏ lạ thường, vết máu nơi khóe miệng còn chưa lau sạch.

 

Thanh kiếm vốn đeo bên hông giờ được cầm trên tay làm quải trượng, bao kiếm bị hư hại không biết bao nhiêu chỗ, còn có một vết rạch lớn đẫm máu ở hổ khẩu.

 

Nam Hoan nhất thời không nói nên lời, cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, không kìm được nước mắt tuôn rơi: “Giang Dư ... Chàng trở lại rồi.”

 

Chàng thắng ... Lấy những đau đớn thê thảm của đại giới đánh bại Thanh Phong.

 

Giang Dư thở nhẹ một hơi, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt ŧıểυ hồ ly, khẽ cười nói: "Nàng khóc cái gì? Không phải ta đây thắng hay sao? Chỉ là...."

 

Thanh âm của chàng dần dần yếu đi, thân thể căng cứng đột nhiên đổ xuống, Nam Hoan vội vàng đỡ lấy chàng, nhưng thân thể của nam nhân nặng như vậy, nếu như không có cái cây bên cạnh làm chèo chống, nàng sợ là sẽ bị đè xuống đất.

 

Bên tai là thanh âm cực kỳ yếu ớt của nam nhân: "Ta chỉ là ... Có chút mệt ... Muốn ... Nghỉ ngơi trước..."

 

...

 

Giang Dư ngủ trong miếu năm ngày mới tỉnh dậy, vết thương trên người chàng rất nặng, Nam Hoan dùng sức kéo chàng đến chỗ Thụ gia gia để nhờ ông chữa lành vết thương, nói gì Thụ gia gia cũng không làm.

 

"ŧıểυ vương bát đản các ngươi có chuyện gì đều tới tìm Thụ gia gia ta, thiếu chút nữa hút sạch tu vi của ta, cho các ngươi một ít yêu khí vẫn được, hiện tại để ta cho người ta? Có phải là muốn biến hắn thành yêu quái không? Để hắn ngủ tầm vài ngày liền tỉnh lại, ta cảm thấy các ngươi chính là cố ý, chính là không muốn để ta sống mà!"

 

Nam Hoan cũng rất hiếm khi thấy Thụ gia gia mất bình tĩnh như vậy, bất quá nàng cũng biết cây ngô đồng già chỉ là nói suông, đều là lời tức giận, nàng cũng không coi trọng.

 

Sau khi Giang Dư tỉnh lại lại tu dưỡng một thời gian, thân thể chàng dần dần hồi phục, sau đó, khi chàng đến thăm Thụ gia gia, chàng đã nói sự thật với mọi người.

 

Yêu khí trên ngọn núi này được tổ tiên của giáo phái Côn Luân bọn họ phát hiện ra khi đang du ngoạn ở nhân gian, bởi vì vào thời điểm đó, một bầy yêu đang làm loạn ở nhân gian, việc diệt trừ yêu khí là vô cùng khó khăn, chỉ có thể tạm thời bố trí trận pháp đè yêu khí nơi này xuống.

 

Khi đó Thụ gia gia chỉ là một cây non bé nhỏ, nhưng hiện tại đã trở thành một cái cây cao vút và là nơi trú ngụ của nhiều loài động vật trên ngọn núi này.

 

"Hiện tại thương thế trên người ta đã khôi phục hơn phân nửa, ta nên lập tức xuất phát trở về sơn môn bẩm báo sư phụ về chuyện yêu khí, đây là chuyện cấp bách, ta ở chỗ này cũng không tiện ở lâu." Giang Dư thi lễ trước cây ngô đồng.

 

Sau đó, chàng quay sang Nam Hoan nói: "Hoan Hoan, nàng ... có nguyện ý theo ta về Côn Luân không?"

 

"Ai?"ŧıểυ hồ ly một mặt mờ mịt, không nghĩ Giang Dư lại đột nhiên hỏi cái này.

 

"Ta ... Nàng ... Bởi vì trên núi của nàng tất cả yêu quái đều có một chút yêu khí trong cơ thể, nó đã trở thành một bộ phận của cơ thể, không thể dễ dàng tiêu trừ." Nam nhân luôn luôn thanh lãnh ít nói vậy mà lúc này bắt đầu có chút cà lăm, khuôn mặt của chàng cũng có chút đỏ lên: " Vậy ... Cho nên, nàng có nguyện ý trở về cùng ta không? Vạn nhất về sau có ma vật đột kích nhân giới, nói không chừng chúng ta có thể nhận được một số giải pháp từ nàng."

 

"A?"

 

Vốn cho rằng có thể nghe lời gì tốt từ miệng của nam nhân này, thật không nghĩ đến lại là cái này. Nam Hoan mở miệng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, nửa ngày không nói được lời nào.

 

Giang Dư thấy vậy, trong lòng đã có đáp án.

 

"Nếu như vậy, vậy liền cáo từ." Chàng hướng người về phía trước thi lễ và tạm biệt, "Trước đó có xin lỗi các vị, thật có lỗi."

 

.........

 

Giang Dư đi được một lúc, Nam Hoan dựa người vào nhánh cây, suy nghĩ bay xa, ánh mắt nhìn về hướng nam nhân rời đi, có chút xuất thần.

 

ŧıểυ Thanh và ŧıểυ Mễ ở phía đối diện liếc nhau, nhìn ŧıểυ hồ ly đang ngẩn người trước mặt khẽ cười khúc khích, chỉ cảm thấy rất thú vị.

 

ŧıểυ Thanh nói: "Nếu đã muốn đi cùng hắn vậy thì đi thôi, còn đang suy nghĩ cái gì?"

 

Nam Hoan do dự: "Nhưng ta chưa từng ra khỏi núi..."

 

"Có hắn bên người, ngươi sợ cái gì?"

 

ŧıểυ hồ ly thở dài , nhìn về phía ŧıểυ Thanh cùng ŧıểυ Mễ, "Nhưng ta cũng không thể bỏ các ngươi."

 

"Vậy thì không có gì phải miễn cưỡng," ŧıểυ Mễ cười nhẹ.

 

“Đời này cũng không phải là không gặp lại, ta cùng Trịnh Ngạn Tiều ở trên núi này, nếu có thời gian có thể tới thăm chúng ta là được."

 

ŧıểυ Thanh nói: “Đúng vậy, đa͙σ sĩ kia đã đi một lúc lâu rồi, nghe nói người tu tiên đều nhanh chân, hiện tại nếu ngươi không đuổi theo, sợ là đuổi không kịp."

 

Nam Hoan trong lòng thắt lại, hỏi: "Thật sao?"

 

"Đương nhiên là thật, đa͙σ sĩ kia có bao nhiêu lợi hại ngươi cũng không phải chưa thấy qua ...... Ai?"

 

ŧıểυ Thanh còn chưa nói xong, ŧıểυ hồ ly đã chạy ra ngoài và biến mất trong nháy mắt.

 

"Cái đó Hoan Hoan..." ŧıểυ Thanh dở khóc dở cười, lại quay đầu nhìn ŧıểυ Mễ, oán giận nói: "Làm sao bên người các ngươi đều có người? Trước đó dưới chân ngọn núi đùa giỡn người còn nói một người thì tỷ muội chúng ta chia đều. Cho tới bây giờ chỉ còn mình ta không có nam nhân."

 

ŧıểυ Mễ nhắm mắt lại, cười khanh khách: "Không có thì ngươi tìm một người đi!"

 

Bên kia, Nam Hoan lo lắng, sợ mình không đuổi kịp đa͙σ sĩ kia, đã quên mất biến về nguyên hình chạy đuổi theo sẽ nhanh hơn, hoảng hốt một hồi, không nhìn rõ dưới chân, không cẩn thận giẫm phải một hòn đá bị lá rụng bên đường phủ lên, trượt chân, lại lăn xuống dốc.

 

Nam Hoan: "..."

 

Ông trời nhất định phải đùa giỡn nàng như vậy sao?

 

Lại một trận trời đất quay cuồng, lần này đau không nặng như lần trước, nhưng đụng phải một cái cây, nàng cuối cùng cũng dừng lại.

 

Thân cây kia mềm mại, đập vào cũng không đau.

 

Nàng cố gắng chống tay đứng dậy, nhìn thấy một người đang đứng trước mặt mình, giống như lần đầu gặp mặt, nhưng lần này nàng không sợ nữa.

 

Nam nhân hơi cúi xuống, chìa tay ra cho nàng.

 

Nam Hoan chớp chớp mắt, vịn tay chàng đứng lên, vui mừng nói:

 

"đa͙σ sĩ, ta tới tìm chàng."

 

break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc