Nam Hoan trang điểm xong, lại nhìn vào gương, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, kẻ mắt không bị lệch, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cầm túi xách chuẩn bị đi ra ngoài.
Khi vừa mở cửa, cô đã đụng phải Kiều ŧıểυ Mễ, người bạn cùng phòng bên cạnh đang định đi ra ngoài tắm rửa. Cô ấy vừa rời giường, đầu tóc rối bù, còn chưa mở hết mắt nhưng khi nhìn thấy Nam Hoan trước mặt, cô ấy liền mở to hai mắt nhìn: "Oa, Hoan Hoan, cậu thật xinh đẹp."
Chỉ thấy Nam Hoan mặc váy dài màu xanh nhạt, tóc dài ngang lưng thắt bím hiếm có, gương mặt trang điểm thanh tú, hoàn toàn khác với hình tượng mọt sách chỉ ở trong phòng để học.
“Cảm ơn cậu!” Nam Hoan cảm ơn có chút mất tự nhiên, cô xoay người khóa cửa phòng mình lại, sau đó nói: “Hai ngày nữa tớ sẽ không trở về, tớ sẽ cùng bạn đi thăm quan danh lam thắng cảnh."
"Thứ hai tuần sau cậu có đến lớp không?" Kiều ŧıểυ Mễ hỏi một câu.
Vào sáng thứ hai, hội học sinh sẽ đi kiểm tra số lượng học sinh trong lớp, đừng nói đến hội học sinh, mỗi sáng sớm, hội trưởng đều muốn tự mình đi điểm danh một lần, tưởng tượng đến cảnh hội trưởng hội học sinh mỗi ngày đều cầm sổ điểm danh kiểm tra quân số từng lớp như mắt chim ưng, trợn mắt ngoác mồm, hai người đều hoảng sợ.
"Tớ sẽ về kịp thôi.” Nam Hoan cúi đầu, người kia nói qua anh chỉ làm trong hai ngày, chỉ cần cô trở về vào đêm hôm đó, lớp học ngày hôm sau liền không còn là vấn đề.
“Vậy chúc cậu đi chơi vui vẻ với bạn nhé!”
“Được rồi.”
Bước chậm rãi ung dung ra khỏi toà nhà, Nam Hoan mới thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi tốt rồi, cô không bị Kiều ŧıểυ Mễ nhìn ra.
Thực ra cô không đi gặp một người bạn, mà là đối tượng hẹn hò của cô.
Cô nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không có ai xung quanh, bối rối giật tung váy, sau khi chắc chắn rằng vị trí đồ lót đã ngay ngắn một chút, cô chậm rãi đi đến trạm xe buýt.
“Ding dong.” Điện thoại phát ra tiếng thông báo.
Nam Hoan mở mắt ra nhìn, là tin nhắn từ người kia: [Anh đến rồi.]
Vừa nhìn thấy những chữ này, giữa hai chân của Nam Hoan đã ướt sũng, lại thêm chiếc qυầи ɭóŧ chữ T người kia mua cho cô mà lúc này cô đang mặc trên người, cọ tới cọ lui khi đi lại ... Căn bản là không che được cái gì.
Cô gõ chữ: [Em chuẩn bị lên xe buýt, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến nơi.]
Bên kia rất nhanh trả lời lại: [Anh sẽ đợi em.]
Nam Hoan cất điện thoại vào túi xách, bước nhanh đi đến trạm xe buýt.
Từ cổng ŧıểυ khu nơi cô sống có một trạm xe cách không xa, Nam Hoan chỉ đợi ở đó một lúc đã có xe tới.
Sau khi lên xe, Nam Hoan cảm thấy nước ở giữa hai chân dường như càng nhiều hơn, có lẽ là bởi vì kích động, chỉ nửa giờ nữa, cô sẽ được gặp người đó.
Người kia là một người đàn ông Nam Hoan đã gặp trên mạng xã hội, có vẻ anh là một sinh viên đại học giống như cô.
Lúc đó Nam Hoan đã chia tay bạn trai được hai năm, bạn trai cũ không tốt, dươиɠ ѵậŧ cũng không lớn, mỗi lần vừa đi vào liền không thể vào sâu hơn. Sau này, khi chia tay, Nam Hoan cũng không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy có chút hối hận, lần đầu tiên của cô cứ như vậy mà giao cho người đàn ông này, thậm chí cô còn không cảm nhận được một chút xíu kɧoáı ©ảʍ nào.
Đặc biệt là sau khi độc thân được một hai năm thì ham muốn tìиɧ ɖu͙© của cô cũng ngày càng tăng cao, nhiều khi xem phim tự an ủi cô cũng mảy may không thấy có chút kɧoáı ©ảʍ. Cuối cùng, không biết ai đã giới thiệu một trang mạng xã hội cho cô, cô đã gặp người này trên đó.
Cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng của người này, chỉ biết lần đầu tiên nhìn thấy thì người đàn ông Ôn Ái này chỉ đăng một bức ảnh chụp chỗ kia, Nam Hoan nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ to lớn cứng cáp, hai chân lập tức mềm nhũn ra.
Trong khoảng thời gian hai năm ấy, cô cũng xem rất nhiều phim khiêu dâm, đàn ông trong đó nhất định không bằng người này, cho nên cô liền cùng người này tán gẫu.
Họ yêu nhau được gần 4 tháng mới phát hiện ra hình như cả hai ở cùng thành phố nên người kia đề nghị gặp mặt.
Nam Hoan vừa kích động vừa thấp thỏm chuyện này, lúc mới bắt đầu, Ôn Ái chỉ đơn giản là nhắn tin cùng quay video, giảng dạy cho cô những lời nói lẳng lơ, nhìn xem anh thủ dâm như thế nào và để anh xem cô tự an ủi mình như thế nào khiến cô phi thường động tâm. Nhưng đôi khi cảm giác tự an ủi vẫn còn thua xa dươиɠ ѵậŧ thật sự của đàn ông, mặc dù người kia đã huấn luyện nhưng hiện tại khi nhắn tin với anh, số lần cô đạt cực khoái là không thể đếm xuể.
Có thể bị dươиɠ ѵậŧ to lớn của của anh cắm đến chết đi sống lại là điều mà Nam Hoan luôn khao khát, nhưng cô sợ trên mạng có nhiều kẻ lừa đảo, cô muốn gặp mà không hề biết thông tin gì về người này...
'Kít' một tiếng, xe buýt đột nhiên dừng lại, Nam Hoan ngẩng đầu nhìn, thấy đã gần đến đích, cô liền nhanh chóng cầm túi xách xuống xe.
Nhìn những tòa nhà cao tầng xa lạ đang đứng xung quanh, Nam Hoan đứng trố mắt nhìn một lúc, cô lấy điện thoại di động ra nhìn đi nhìn lại hướng dẫn đi phía trên, đi một lúc cô mới tìm được địa chỉ khách sạn do người đàn ông đưa ra: 'Khách sạn Thịnh Thế 1003.'
Bây giờ cô đang đứng trước tòa nhà khách sạn, nhưng cô không đi lên lầu.
Thân thể Nam Hoan run lên.
Điều gì sẽ xảy ra nếu ... nếu đó thực sự là một kẻ lừa đảo thì sao? Tại sao lúc ấy đầu óc cô nóng lên liền đáp ứng lời gặp mặt của anh vậy?
Có lẽ chỉ vì người đó nói: “Làm với anh đi, anh sẽ cho em biết quan hệ tìиɧ ɖu͙© thực sự là như thế nào.”
Cô đột nhiên cảm thấy mình hơi ngốc, cô chưa từng gặp người đó lần nào, cũng chỉ là tán tỉnh qua mạng thôi, không có gì là thật cả, cứ như vậy đến đây.
Thế nhưng cô không thể nhịn được nữa, nhẫn nhịn lâu như vậy, coi như đó là một kẻ lừa đảo thì cô cũng chấp nhận, chỉ cần có thể khiến cô cảm thấy thoải mái như lời anh ta nói là được. Huống hồ bây giờ, cô cũng đã tới đây rồi, nếu trở về cô sẽ không dễ dàng để giải thích với Kiều ŧıểυ Mễ.
Sau khi chiến đấu tư tưởng rất nhiều, Nam Hoan mới lấy hết can đảm đi vào khách sạn.
Cửa thang máy ở bên trái sau khi bước vào, khi đưa tay ấn nút thang máy, cô đưa tay nhấn nút thang máy, suýt chút nữa đã nhấn lên tầng 12 vì hồi hộp. Thang máy chậm rãi đi lên, nhưng trong lòng Nam Hoan càng lúc càng khẩn trương, giống như lúc trước đang phát biểu trước lớp vậy, trái tim đập không ngừng, mồ hôi trên trán cũng không kìm được mà rơi xuống. Sửng sốt một hồi lâu, cô mới nhận ra đã đến lầu 10. Cửa thang máy mở hồi lâu dường như muốn đóng lại, cô vội vàng đi ra khỏi đó.
Toàn bộ tầng lầu đều im lặng, Nam Hoan chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập cùng tiếng đôi giày da nhỏ đi trên mặt đất.
1 ... 100 mấy ấy nhỉ?
Cô lấy điện thoại ra và liếc nhìn lần nữa, 1003.
Cô đã ở cửa rồi.
Nhưng tay cô vẫn bất động trước cửa.
Một chút nữa cô nên nói gì khi gặp người đó đây?
Sẽ không tệ nếu đi thẳng vào vấn đề phải không? Nhưng không phải cô ở đây vì điều này sao?
Nam Hoan đứng ở nơi đó thật lâu vẫn không gõ cửa.
Đột nhiên, cánh cửa đột nhiên tự động mở ra, Nam Hoan chưa kịp nhìn rõ người trước mặt liền bị cánh tay người đó kéo vào trong phòng, thế giới quay cuồng, nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông rơi xuống, Nam Hoan nhất thời không để ý liền bị người đàn ông đoạt lấy hơi thở.
Đột nhiên đối mặt với vẻ mặt phóng đại của người đàn ông, Nam Hoan có chút sợ hãi, đã mấy năm nay cô không gần một người đàn ông như vậy, cô lập tức nhắm mắt lại không thèm nhìn rõ mặt người đàn ông trước mặt.
Nhưng sau khi nhắm mắt, các giác quan của cô dường như nhạy cảm hơn trước.
Đầu lưỡi linh hoạt nóng bỏng đưa vào trong khoang miệng quấn lấy, hơi thở nóng bỏng từ chóp mũi phả ra, ngón tay ấm áp chậm rãi đi lên dọc theo eo, dán vào bộ ngực đầy đặn của người phụ nữ mà nhẹ nhàng xoa nắn.
Tất cả mọi chuyện diễn ra nhanh chóng, nhưng Nam Hoan sau khi bối rối một lúc liền làm theo động tác của người đàn ông, chiếc túi treo trên vai cô rơi xuống đất một lúc nào không hay, cô cũng không quan tâm, cô chỉ quan tâm bây giờ phải đáp lại nụ hôn của người đàn ông này. Hai tay chậm rãi trèo lên vai người đàn ông, cơ thể sắp mềm nhũn lại bị người đàn ông đẩy vào tường.
Nam Hoan chỉ có thể giữ chặt vai anh để cô không bị ngã.
Khi kết thúc nụ hôn, cơ thể người phụ nữ đã hoàn toàn mềm nhũn, toàn bộ đều được bàn tay của người đàn ông ôm lấy.
“Bé ngoan…” Lời nói nóng bỏng của người đàn ông rơi vào tai Nam Hoan: “Anh đợi em rất lâu rồi, cuối cùng em cũng đã đến.”
Nam Huân ngượng ngùng mở mắt ra khi nghe được lời nói, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông trước mặt. Đôi con ngươi màu hạt dẻ, đôi mắt sâu, khuôn mặt vuông vắn hơi ửng đỏ vì nụ hôn vừa rồi và vài sợi tóc lòa xòa trên trán trông có chút gợi cảm.
Anh có vẻ ngoài ưa nhìn, không phải kiểu đặc biệt đẹp trai, nhưng nói chung lại là rất ưa nhìn, thậm chí nếu nhìn kỹ sẽ thấy đẹp hơn người bình thường rất nhiều.
Nhưng Nam Hoan trông thấy khuôn mặt này liền ngây ngẩn cả người.
Cô đã quá quen thuộc với người đứng trên bục giảng điểm danh trước lớp mỗi sáng, người được giáo viên nêu gương và biểu dương trước lớp, người công bố nhiệm vụ giảng dạy và các vấn đề khác trong lớp, vậy mà giờ đây lại ra một khuôn mặt giống như vậy.
Trong giây lát, Nam Hoan sững người tại chỗ như bị sét đánh.
Đây ... Người đã cùng cô yêu đương trong bốn tháng này, hóa ra lại là hội trưởng Giang cùng lớp với cô!