Liễu Nhược Nam tiếp tục lang thang, vô định đá một viên đá nhỏ dưới chân, đến khi ngẩng đầu lên thì cô chợt nhìn thấy một bảng hiệu lớn của tổ chức thanh niên trí thức.
Một biểu ngữ đỏ thẫm treo phía trên, kêu gọi thanh niên thành thị tham gia phong trào "lên núi xuống làng" để góp sức xây dựng đất nước, mang sức trẻ đến từng vùng sâu vùng xa.
Thanh niên trí thức…!!!
Liễu Nhược Nam đứng khựng lại, đôi mắt mở to sáng lên với một ý nghĩ mới.
Nếu cô tham gia phong trào thanh niên trí thức và rời xa cha mẹ của nguyên chủ, có lẽ cô có thể thoát khỏi số phận bi thảm đã được định sẵn cho mình.
Hơn nữa, việc trở thành một thanh niên trí thức còn giúp cô âm thầm chăm sóc gia đình của nguyên chủ, nhất là khi tình hình có thể trở nên tồi tệ đến mức họ gặp rắc rối lớn. Thời điểm đó cả nhà họ sẽ thật sự "kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay."
Dù cuộc sống của thanh niên trí thức ở nông thôn không dễ dàng, nhưng vẫn còn tốt hơn là chịu số phận bi thảm như trong cuốn tiểu thuyết, đúng không?
Với suy nghĩ đó, Liễu Nhược Nam không do dự bước vào văn phòng của tổ chức thanh niên trí thức.
Bên trong văn phòng nhỏ, có hai người phụ nữ đang ngồi sau bàn làm việc, xem xét một chồng tài liệu.
"Xin chào? Dì ơi, cháu muốn đăng ký xuống nông thôn làm thanh niên trí thức."
Một trong hai người phụ nữ ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt tò mò.
Liễu Nhược Nam cố gắng nở một nụ cười ngọt ngào nhất có thể, nhưng cô không biết rằng, với khuôn mặt gầy gò xanh xao như sáp nến và dáng người gầy nhom chẳng khác nào một cái que gỗ, cô thật sự không đẹp. Chỉ có đôi mắt hạnh to tròn của cô là sáng rực, nổi bật nhất trên khuôn mặt.
Người phụ nữ nhàn nhạt gật đầu, lục lọi đống tài liệu trước mặt rồi lấy ra một tờ đơn đặt trên bàn.
"Điền họ tên, tuổi tác và địa chỉ vào đây. Sau đó chờ thông báo."
Liễu Nhược Nam đoán được việc cô bị phân phối đến đâu không hoàn toàn phụ thuộc vào những người này, nên cô cũng không nói gì thêm. Cô ngồi xuống ghế và bắt đầu điền thông tin vào bảng đăng ký.
"Dì ơi, cháu muốn hỏi, đợt xuống nông thôn gần nhất là khi nào? Cháu muốn đi sớm nhất có thể."
Nghe câu hỏi của Liễu Nhược Nam, người phụ nữ trước mặt ngạc nhiên nhìn cô, người phụ nữ còn lại cũng ngẩng đầu lên đầy bất ngờ. Sau một lát ngạc nhiên, trên mặt họ hiện lên một nụ cười vui vẻ, rồi một trong số họ cười nói:
"Ái chà! Cháu gái này giác ngộ cao thật đấy! Cháu đến đúng lúc rồi, ba ngày nữa sẽ có một đợt xuống nông thôn. Nếu cháu muốn, dì có thể giúp đổi chỗ với một người khác, địa điểm đó cũng không tệ đâu, ở một đại đội ở Tỉnh Hắc. Tuy giao thông không thuận tiện lắm, nhưng mỗi năm cháu sẽ có nửa năm được ở nhà nghỉ ngơi vì mùa nông nhàn. Không giống như ở phương nam, một năm bốn mùa không ngừng trồng trọt, mệt chết người."