Cha mẹ cùng ông bà hai bên của nguyên chủ vì muốn đền bù cho nguyên chủ nên trước mắt đối xử với cô không tồi.
Còn thiên kim giả bị ôm sai kia thì không muốn trở về làm con của gia đình nghèo không xu dính túi kia.
Dù sao cũng nuôi dưỡng mười mấy năm, cùng từng chiều chuộng cô ta, vậy nên cha mẹ nguyên chủ cũng giữ cô ta ở lại.
Chỉ có điều thật nực cười, thiên kim giả kia vẫn cứ luôn cố ý hoặc vô tình phát tán những câu chuyện bản thân ăn nhờ ở đậu khổ sở thế nào, phải sống cuộc đời cơ cực ra sao khi còn là con nuôi của gia đình giàu có, không chỉ vậy mà suốt ngày phải nhìn sắc mặt thiên kim thật mà sống, mỗi ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Những ngày đầu trở về nhà, Liễu Nhược Nam gặp rất nhiều khó khăn, đặc biệt là vì thiên kim giả cứ luôn cố tình khiến cô bị hiểu lầm. Mà hiện tại, những người xung quanh, kể cả Tần Hải Đường, đang tranh cãi kịch liệt vì cô.
"Tiểu Nam, cô đừng lo! Để tôi mắng chết đám chó mắt mù này!" – Tần Hải Đường nói với giọng đầy phẫn nộ.
"Đừng nói nữa." – Liễu Nhược Nam nhẹ nhàng vỗ vai Tần Hải Đường, sau đó bước về phía Liễu Vũ Trân, cô gái đang rưng rưng nước mắt.
"Vũ Trân, chị ở nhà có đủ ăn không?"
"Không có, Tiểu Nam, chị thật sự không có nói như vậy! Em tin chị đi!"
Liễu Vũ Trân vừa nói vừa lau hai giọt nước mắt, trông yếu đuối và đáng thương vô cùng.
Liễu Nhược Nam mỉm cười bình tĩnh, trên mặt đầy vẻ khó hiểu: "Chị, tại sao chị lại khóc? Em chỉ hỏi chị có đủ ăn không, mà chị lại làm như em đang bắt nạt chị vậy."
"Chị nói đủ ăn, em tin chị. Dù sao mỗi bữa chị đều ăn hai chén cơm, thêm một bát canh. Mẹ còn lo chị không đủ ăn nên luôn cho chị nhiều thịt hơn. Nếu chị vẫn thấy không đủ, chị có thể nói với cha mẹ. Nhà em không thiếu tiền đến mức phải để chị đói khổ đâu, chị đừng để mọi người nghĩ em với cha mẹ đang ngược đãi chị."
"Em thấy chị mặc váy mới, chắc là chị không lạnh đúng không? Nhưng mọi người lại bảo chị sau khi ở nhà em lại mặc không đủ ấm."
"Tiểu Nam, nghe chị nói, chị thật sự không có nói những lời đó! Toàn là người ta dựng chuyện thôi!" – Giọng Liễu Vũ Trân run rẩy, dường như không còn giữ được bình tĩnh.
Liễu Nhược Nam mỉm cười, kéo tay Liễu Vũ Trân: "Chị à, em tin chị không nói những lời đó, toàn là người ngoài đồn thổi thôi. Chị đừng khóc nữa được không? Nếu chị cứ khóc như vậy, mọi người sẽ nghĩ em bắt nạt chị."