Đừng ép cô bé ra tay, cô bé vốn không muốn ức hiếp đám phàm nhân ngu ngốc!
Phàm nhân yếu ớt như vậy, nếu chẳng may đánh chết thì biết làm sao đây?
Cô bé cố nén sự kiên nhẫn mà nói: “Ngươi! Mau buông ta ra.”
Phụ thân cô bé từng dạy rằng, dẫu có đánh nhau cũng phải tiên lễ hậu binh là gì nhỉ?
Đường lão đại bỗng ngẩn người, rồi cười lớn: "A ha, bé câm biết nói rồi! Nương, chúng ta phải tăng giá, bé câm biết nói rồi, ít nhất cũng phải thêm hai lượng bạc! Câm điếc và người thường giá không thể giống nhau được… Á!”
Chỉ thấy tiểu Nguyên Bảo chụp lấy tay hắn ta, chỉ một cái “rắc” đã bẻ gãy cổ tay của hắn ta!
Đường lão đại liền kêu lên như lợn bị chọc tiết.
Thái thị cùng Nhị Bảo đều trợn mắt há mồm.
Đây có còn là muội muội của họ, kẻ trước đây hễ gặp chuyện là khóc thét, thậm chí ngất đi sao?
Thật quá lợi hại rồi!
Đường lão nhị vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vừa nãy hắn ta quay lại định bắt Tam Bảo không cho chạy đi tìm lý chính nhưng không theo kịp nên đành quay lại.
“Đại ca, chuyện gì xảy ra thế?”
“Tay ta gãy rồi, đau quá! A đù, con câm này tà môn lắm, đã biết nói lại còn khỏe thế, thủ đoạn cũng thật ác độc…”
Đường lão nhị không tin nổi, làm sao có thể chứ?
Con nhãi câm này lớn lên đén ba tuổi rưỡi trước mặt bọn họ, ngày thường yếu đuối chẳng khác nào chim cút.
Hắn ta nhìn tiểu Nguyên Bảo đầy nghi hoặc, thấy nàng bé nhỏ đáng yêu, thu lu trong lòng Thái thị, đôi mắt đen láy tròn xoe.
Đường lão nhị nghĩ bụng, rõ ràng chỉ là con nhóc hôi sữa thôi mà.
Đường lão đại không ra tay thì hắn ta sẽ ra tay.
Đến lúc đó có thể bảo Đường lão bà tử thưởng chút ít công sức, không thì cho hắn ta thêm một bát cơm cũng được.
Hắn ta lập tức lao tới định bắt tiểu Nguyên Bảo.
Nhưng tiểu Nguyên Bảo đã chuẩn bị từ trước.
Động tác của con người trong mắt cô bé, tất cả đều là động tác chậm.
Cô bé nhanh chóng nhảy khỏi lòng Thái thị, rồi “xoẹt” một cái đã xuống đất.
Đưa chân ngắn ra một cái liền khiến Đường lão nhị ngã nhào xuống đất.
Đường lão nhị ngã đến mức mồm ngậm đầy đất.
Ngay lập tức, cô bé ngồi lên lưng hắn ta, giáng xuống một loạt cú đấm gọn gàng.
Người tuy nhỏ nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt mượt mà.
Việc đánh nhau với cô bé là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đường lão nhị chỉ rên vài tiếng rồi thấy cổ họng hơi ngọt, một ngụm máu liền phun ra.
Thêm một kẻ gào khóc thảm thiết nữa.
Trên mặt Tiểu Nguyên Bảo đầy vẻ không hài lòng, chê ghét sức tay chân mình quá nhỏ yếu.
Nhưng cũng chẳng sao.
Yếu một chút cũng tốt, đỡ phải không cẩn thận mà đánh chết người.
Lỡ mà chết thật, hồn ma lại lên báo phụ thân cô bé và người nhất định sẽ không vui, sẽ nhốt cô bé vào phòng tối…
Ừm, cô bé không muốn vào phòng tối chút nào hết.
Đường lão bà tử chứng kiến tất cả liền thét lên đầy sợ hãi: "Ma quỷ mà! Nhãi câm trúng tà rồi!”
Nhất định là bị vật không sạch sẽ nào nhập vào, không thì sao đứa nhỏ này lại có sức mạnh như thế?
Thái thị hoàn toàn ngây người.
Vẫn là Nhị Bảo nhanh trí, cậu nhớ lại chuyện hôm qua từ trên trời rơi xuống lương thực, Thái thị bảo là do cha bọn họ gửi về.
Cậu liền lớn tiếng nói: "Cha! Người đã về rồi phải không? Có phải người thấy chúng con bị ức hiếp, không nhìn nổi nữa nên nhập vào thân muội muội đánh đuổi đám ác nhân vô lương tâm này không! Cha ơi! Chúng con nhớ người quá!”
Tiểu Nguyên Bảo chớp mắt ngạc nhiên, nhị ca bị làm sao vậy?
Cha nào ở đây?
Cha cô bé đang ở âm phủ mà…
Đường lão bà tử rùng mình, trong lòng bủn rủn, vì bà ta đã đuổi hết đám con của Lão Tứ ra khỏi nhà, giờ nếu Lão Tứ thực sự trở về chắc chắn sẽ tìm bọn bà mà tính sổ.
Đúng là tà môn quá đi!
Đã lớn tuổi nên lại càng mê tín chuyện quỷ thần như vậy.
“Nương ơi!” Đường lão bà tử tự huyễn hoặc mình, sợ hãi đến mức vừa lăn vừa bò chạy tháo thân.
Đường lão đại và Đường lão nhị cũng rùng mình sởn gai ốc, đều là những kẻ từng làm chuyện trái lương tâm.
Sức mạnh này vốn dĩ chẳng phải của con người! Huống hồ một đứa bé ba tuổi sao lại có được sức mạnh như vậy!
Bất kể đau đớn, hai người dìu nhau theo sau Đường lão bà tử, cùng chạy biến đi.