Phía bên này trò chuyện sôi nổi, còn Đường bà tử thì nhìn mà tức đến sôi gan.
“Lưu thần bà, lão nương mời ngươi tới để diễn trò đấy à! Không có chút bản lĩnh nào mà dám nhận việc của lão nương, ngay cả một con tiểu quỷ cũng thu không được, chỉ biết lấy bạc rồi không làm việc, chẳng lẽ ngươi cũng bị tà khí mê hoặc rồi sao…”
Mắng đến một nửa, cục bột nhỏ chợt ngẩng lên nhìn thẳng vào bà ta.
Đường bà tử bỗng cảm thấy như thần hồn mình bị chấn động!
Mắt tối sầm lại suýt nữa ngã xuống.
Bà ta hét lên thất thanh, bỏ chạy khỏi tiểu viện của mấy mẹ con nhà Nguyên Bảo.
“Quỷ a! Có quỷ a!!”
Nhị Bảo hồn nhiên thốt: "Hôm đó, xà nhà Đường gia sập xuống làm bà nội bị đập trúng đầu. Từ đó, bà ta cứ kêu quỷ, không biết có phải não bị đập hỏng rồi không!”
Quần chúng xung quanh nghe vậy, bấy giờ mới vỡ lẽ.
Hóa ra là thế.
Ánh mắt họ nhìn Đường lão bà tử dần chuyển sang thương hại.
Ngay lúc ấy, lá bùa trong tay Lưu thần bà đột nhiên có chút biến đổi, bắt đầu trở nên nóng dần lên.
Hướng nóng dần ấy chính là phương hướng Đường lão bà bỏ chạy…
Lưu thần bà không dám tin, liền quay đầu nhìn lại.
Người Đường gia đang chen chúc bên ngoài tiểu viện, từ nãy giờ đã nhìn rõ ràng mọi việc bên trong, biết rằng đại thế đã mất.
Trong lòng tuy không cam nhưng cũng lực bất tòng tâm.
Nhìn đống lương thực mà đỏ mắt, nhưng cuối cùng chẳng hớt được hạt nào.
Sau khi Đường lão bà tử từ trong viện chạy ra, vừa chạy vừa la hét rằng có quỷ, đại tẩu và nhị tẩu lập tức chạy đến đỡ.
“Nương, nương sao thế này? Mặt mũi sao tái nhợt thế này?”
“Chắc chắn là bị mấy đứa tiểu bối vô ơn bạc nghĩa kia làm tức giận đây mà!”
“Trời ơi! Sao trên đời lại có đám con cháu bất hiếu như thế chứ, chúng ta phải đi báo quan bắt hết chúng nó lại, không thì làm sao yên lòng người!”
Hai người họ vừa nói vừa kêu gào om sòm.
Đường lão bà tử cũng bắt đầu rên rỉ.
Bà ta ngồi bệt xuống đất, vừa đập đùi vừa khóc lớn: "Ôi, số ta sao mà khổ thế này! Lão Tứ ơi, ngươi ở dưới có thấy không, thê nhi nhà ngươi đang đối xử thế nào với nương ngươi thế đấy? Ngươi mở mắt ra mà xem! Lão Tứ ơi, ngươi chết ở bên ngoài là yên thân, còn ta, ta ngày trước một bát phân, một bát nước tiểu nuôi ngươi khôn lớn, giờ ngươi nhìn xem thê tử ngươi, con ngươi, chúng đang hành hạ ta thế nào kìa! Ta sống trên đời này còn nghĩa lý gì nữa chứ…”
Quần chúng…
Đây lại định giở trò gì đây?
Còn trò sau nối trò trước nữa chứ?
Mẹ con Thái thị lại bắt đầu lo lắng.
Chỉ riêng cục bột nhỏ nằm trong lòng Thái thị chăm chú nhìn Đường lão bà tử mà tỏ vẻ trầm ngâm.
Cô bé nhìn thấy trên đầu Đường lão bà tử có một con quỷ xanh đang nhảy nhót qua lại trên vai bà ta.
Đó là quỷ Thất Đức!
Loại quỷ này không chủ động bám vào người, mà là vì người đó thực sự quá thiếu đức nên tự nó bị hấp dẫn tới.
Người bị quỷ này bám sẽ càng ngày càng thiếu đức, làm toàn chuyện tệ hại.
Loại quỷ này không dễ bắt, chúng rất dễ chạy…
Chạy rồi, lại rất dễ quay lại…
Hơn nữa, quỷ Thất Đức xuống địa phủ thì sẽ bị vạc dầu núi dao nên chúng không muốn xuống địa phủ, thường những quỷ này chính là những kẻ thiếu đức đến cực điểm mà chết hóa thành.
Muốn siêu độ chúng về địa phủ, chúng quyết sẽ không chịu.
Nếu có bản thể, cô bé có thể lập tức ăn chúng một hơi, nhưng hiện giờ cô bé chỉ là một cô nhóc của nhà nông mà thôi.
Ngay lúc này, lý chính lão thúc của thôn Đường gia từ đằng xa bước tới.
Phía sau ông là Đường lão đầu.
Đường lão đầu vừa đi vừa nói gì đó với lý chính lão thúc…
Khi đến gần.
Đường lão đầu thấy Đường lão bà tử ngồi khóc lóc trên đất bèn bước tới hỏi thăm tình hình.
Sau đó quay sang lý chính lão thúc, nói: "Mong ngài phân xử cho, Thái thị dạy lũ trẻ dám cãi nghịch lại trưởng bối chúng ta. Chúng ta cũng sợ mất mặt nhưng thật sự là không còn cách nào khác, nếu không được, chúng ta đành lên trấn báo quan thôi. Nhi tử chúng ta vì Đại Yến quốc mà tử trận, là liệt sĩ, vậy mà thê nhi nó ở nhà lại đối xử bất hiếu với chúng ta thế này, thiên lý ở đâu chứ?”