Một ngày bận rộn, đầy ắp niềm vui và hương mộng tưởng cứ thế trôi qua.
Tiểu Nguyên Bảo cùng gia đình ăn no uống đủ, cả nhà cùng nằm trên chiếc giường lớn mới tinh còn thoảng hương gỗ tươi, chìm vào giấc ngủ.
Tam Bảo cảm thán: "Cứ như nằm mộng vậy, gia đình chúng ta rốt cuộc cũng có thể ngủ trên giường rồi, lót rơm lên giường quả là ấm hơn nằm trên đất nhiều.”
“Hôm nay có thể ăn no nguyên một ngày! Thật quá sung sướng!”
“Còn có cả muội muội của chúng ta có thể cứu người chết sống lại, thật là kỳ diệu vô song.”
Một chuỗi những cảm thán liên tiếp.
Dứt lời, cậu còn vô thức nhéo vào đùi mình một cái, sợ rằng bản thân đang nằm mơ.
Tiểu Nguyên Bảo cuộn tròn trong lòng Thái thị cười khúc khích: "Tam ca, ca ngốc rồi sao?”
“Đúng thế, ta ngốc rồi, ta hạnh phúc đến ngốc mất rồi.”
Nói cười một hồi, Nhị Bảo bỗng nhiên trầm giọng hỏi: "Muội muội, muội học những thứ này từ đâu vậy? Làm sao mà cứu người, với lại cái gì là công đức?”
Đây chính là điều cả nhà đều quan tâm, ai cũng muốn hỏi nhưng mãi không tìm được cơ hội.
Tiểu Nguyên Bảo không nghĩ ngợi gì, đáp ngay: "Là cha dạy cho muội đó!”
Cha ruột, cùng với mười vị điện chủ của thập điện làm cha nuôi…
Thái thị nghe thế, khóe mắt đỏ hoe: "Thật sự là cha con trở về sao? Chắc chắn lương thực cũng là cha con gửi tới, cha con quả nhiên vẫn còn lo cho mẹ con các con. Ngày mai, chúng ta đến mộ cha con mà dập đầu vài cái để tạ ân.”
Nàng nghĩ rằng đó là ông Đường lão Tứ.
“Vâng, mẫu thân.” Mấy nhi tử cũng cung kính mà đáp lại.
Chắc là như vậy rồi, muội muội biết nói lại còn biết thông linh, và cả số lương thực đột nhiên có được, tất cả đều là do Đường lão Tứ trợ giúp cho họ.
Cả nhà bận rộn mệt mỏi suốt một ngày, Thái thị vẫn còn đang nói chuyện cùng các con nhưng Nguyên Bảo trong vòng tay mẫu thân đã say giấc nồng từ bao giờ.
Đại Bảo nói: "Chúng ta phải bảo vệ muội muội thật tốt, muội còn nhỏ mà đã có thể thông linh, sau này có thể sẽ gặp phải những chuyện kỳ lạ, thậm chí là nguy hiểm, tốt nhất là để muội ít dính vào những chuyện như vậy. Hôm nay may là cứu sống được Vương Thiên Cẩu, nếu mà cứu không được thì không biết phải làm thế nào cho tròn vẹn. Sau này vẫn nên để con lên núi săn bắn kiếm sống, để muội muội có thể bình an mà trưởng thành là được rồi.”
Nói ra, cậu có chút áy náy trong lòng.
Hôm nay cậu vào núi, nếu mà ở nhà thì chắc chắn sẽ không để cho muội muội vướng vào loại chuyện rắc rối như thế này.
Lời này chẳng ai phản đối cả.
Càng nghĩ kỹ càng thấy lo sợ.
Đại Bảo nói có lý, chuyện gì cũng phải nhìn xa hơn.
Lui một bước mà nói, nếu muội muội thật sự gắn với danh thần bà thì sau này lớn lên làm sao mà gả đi đây?
Với một muội muội quý giá như vậy, cả nhà dù có ăn đất cũng không thể để cho muội phải chịu chút tủi nhục nào.
Thái thị nói: "Được rồi, nương cũng sẽ đi nhận việc thêu thùa may vá, kiếm được chút ít đồng ra đồng vào cũng đủ phần trang trải.”
Khi họ phân nhà đã là tay không bước ra ngoài, nửa mảnh ruộng cũng không được chia đến.
Chỉ có thể tự mình kiếm sống.
Nhị Bảo nói: "Con sẽ đi tìm Vương lão thẩm để học đan giỏ tre mà kiếm tiền…” Thân thể cậu yếu đuối không làm được việc nặng, đành nhận lấy việc nhẹ nhàng như đan giỏ tre, nếu làm tốt cũng có thể đem bán kiếm thêm ít tiền.
Tam Bảo nói: "Con mỗi ngày sẽ lên núi tìm rau dại, tìm trứng chim…”
“Ừ!”
Cả nhà đồng lòng hướng tới một tương lai, ngày mai sẽ có động lực mà sống tiếp, so với ngày trước còn ở Đường gia, ngủ chung với chuồng heo và ăn đồ thừa thì giờ đã tốt hơn biết bao nhiêu.
Nói một hồi, ai nấy đều mệt rã rời, thêm nữa căn nhà tranh ấm áp và thoáng khí, đã lâu rồi chưa được ngủ yên như thế này nên cả nhà đều chìm vào giấc ngủ say.
Đến giữa đêm canh ba.
Một bóng đen len lén vào trong sân nhà Tiểu Nguyên Bảo.
Đôi mắt đỏ rực như máu, trong bóng tối càng thêm phần đáng sợ.
May mà chẳng ai trông thấy.
Bóng đen hít thở trong không trung.
Ngôi nhà tranh vẫn còn đang hoàn thiện, then cửa chưa có mà chỉ khép hờ, bóng đen khẽ đẩy cửa ra một khe hẹp, len người lẻn vào.
Gian nhà không lớn, một nửa là khoảng trống, nửa còn lại là chiếc giường lớn dựa vào vách tường, nơi cả gia đình Tiểu Nguyên Bảo đang nằm ngủ.
Bóng đen tìm đến tiểu cô nương gầy gò nằm trong vòng tay mẫu thân.
Gầy yếu, chẳng có mấy cân thịt, nó chẳng thèm ngó đến.
Nhưng mối thù này không thể không báo.
Cả gia đình này không có người nam tử trưởng thành làm chủ, dương khí trong nhà chẳng mạnh, thêm nữa đây lại là ngôi nhà ở ven thôn sát bên bìa rừng, nó có thể đến và đi tự do mà chẳng bị trở ngại gì.
Bóng đen hừ lạnh một tiếng, móng vuốt đưa ra nhằm vào Tiểu Nguyên Bảo mà chộp tới!
Chắc chắn là dù không thể hại chết tiểu nha đầu này, ít nhất nó cũng phải cướp được nửa cái mạng của cô bé!
Ai ngờ, ngay khi vuốt sắc bén của bóng đen vừa chạm gần đến Tiểu Nguyên Bảo, một vòng ánh sáng đỏ từ trên người cô bé đột nhiên bật ra.
Tức thì, một luồng lực mạnh mẽ tràn đến bóng đen!
Bóng đen kêu lên một tiếng thảm thiết rồi cuống cuồng lao ra khỏi cửa.
Chuyện gì thế này?
Cái vòng ánh sáng đỏ trên người tiểu nha đầu này chẳng ngờ lại còn lợi hại hơn cả luồng sáng vàng phát ra từ thân thể Vương Thiên Cẩu mà nó từng tấn công trước đây sao?
Sáng vàng trên người Vương Thiên Cẩu có thể khiến cho âm vật bỏng rát, hễ lại gần là bị thương bởi luồng sáng ấy.
Nhưng ánh sáng đỏ trên người tiểu nha đầu này thì lại khác.
Đó là một tầng khiên bảo hộ vững chắc, không chỉ phản đòn mà còn truyền ngược trở lại thân thể bóng đen, dường như muốn hút lấy tinh khí của nó…
Nó chỉ vừa đưa một vuốt, bao năm tích góp tu vi khổ công mấy chục năm đã mất đi hơn phân nửa.
Bóng đen kinh hoàng, khi vừa thoát ra khỏi căn nhà tranh, nó cảm thấy mình may mắn giữ được cái mạng.
Sợ hãi đến cùng cực nên chẳng dám ngừng lại, bóng đen vội vã lao thẳng về hướng núi rừng.
***
Nhị Bảo ngủ không sâu giấc, trong lúc mơ màng như nghe thấy động tĩnh gì đó.
Lại mơ hồ ngửi thấy một mùi hôi thối như mùi đồ vật mục rữa.
Cậu lo rằng có thể là dã thú trên núi kéo xuống.
Mở mắt, dưới ánh trăng nhợt nhạt bên ngoài chiếu vào, cậu nhìn quanh căn nhà thấy trong nhà chẳng có gì bất thường.
Có vẻ như muội muội đang mơ thấy điều gì ngon lành, miệng nhỏ vô thức chóp chép.
Nhị Bảo bật cười rồi lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.
***
Sáng hôm sau, Đường lão bà chẳng cam tâm.
Vừa sáng sớm, mọi người đã bàn tán rằng Tiểu Nguyên Bảo của Đường gia thật là một tiểu hài nhi phi phàm, sở hữu năng lực cải tử hoàn sinh.
Bà ta nghe thế thì phì nhổ vài tiếng.
Lại nghe nói gia đình Vương lão bá từ khi chưa sáng hẳn đã đi chợ phiên rồi, còn đánh cả xe bò lớn đi, bảo là lên chợ mua lương thực để tặng cho Tiểu Nguyên Bảo.
Tiểu Nguyên Bảo cứu mạng cho nhi tử của ông ấy mà chẳng lấy tiền bạc gì nên tặng lương thực để làm thù lao.
Đường lão bà nghe thế mà lòng đố kỵ đến đỏ ngầu cả mắt!
“Ông nó à, nhà mình đúng là đang không có gạo mà ăn, số lương thực ấy chúng ta phải đi đòi lại thôi. Xe bò lớn không biết chở bao nhiêu gạo, chắc cũng đủ cho cả nhà chúng ta ăn tới năm dài tháng rộng…”
Ý tưởng nghe thì tốt đấy, nhưng chẳng phải người ta đồn rằng tiểu nha đầu ấy có hồn ma theo bám, lợi hại vô cùng sao, làm sao mà bà ta có thể đòi được lương thực ấy về?
Đây quả là một nan đề.
Đường lão bà bỗng đập đùi cái chát: "Ta nghĩ ra cách rồi!”
“Cách gì?” Đường lão đầu nhìn bà ta.
Đường lão bà ghé tai lão ta mà thì thầm một hồi, sợ rằng kẻ khác nghe thấy.
Nghe xong, ông ta châm một điếu thuốc rít vài hơi, chẳng có vẻ phản đối.
Thế là ngầm đồng ý.
Đường lão bà nhấc chân định đi ngay.
Lão ta lên tiếng: "Khoan đã, dù sao Đại Bảo bọn họ vẫn là đứa trẻ Đường gia của chúng ta, chúng ta thân là trưởng bối cũng không thể làm tuyệt tình như thế, vẫn phải cho bọn chúng một con đường. Vậy đi, chúng ta sẽ chuẩn bị hai mặt tính toán…”
Lão ta nói với Đường lão bà từng lời từng ý.
Mắt Đường lão bà sáng lên.
“Ừ, ông nói phải lắm, vẫn là ông tính toán chu đáo hơn.”
***
Sáng sớm tinh mơ khi trời còn chưa sáng hẳn, Thái thị cùng bọn nhỏ đều đã dậy bắt đầu lo công việc.