Hôm sau thời tiết rất đẹp, ánh nắng rực rỡ, bầu trời xanh thẳm, chỉ có mấy gợn mây lãng đãng.
Buổi chiều Tống Quắc không có lớp, bạn hắn rủ đi chơi bóng. Hắn nghĩ ngợi rồi đồng ý.
Tất nhiên Tống đại công tử đi đến đâu cũng được chào đón, nam sinh nhuộm tóc vàng đi cạnh hắn, trên môi nở nụ cười nịnh nọt.
“Lần trước đấu với mấy đứa bên khoa Thể thao, tụi nó vừa cao vừa chơi giỏi, lần này có Tống ca ở đây kiểu gì cũng thắng cho xem.”
Chuyện ầm ĩ hôm qua khiến trong lòng Tống Quắc bực bội, cả đêm trằn trọc mất ngủ, không ngờ đi chơi bóng còn phải nghe một đứa ngu xuẩn lải nhải bên tai, sắc mặt hắn lạnh đi, lườm nam sinh một cái.
Nam sinh bị hắn lườm thì giật thót, ngượng ngùng ngậm miệng không dám nói nữa.
Ninh Chiêu khoác vai hắn cười hỏi, “Sao? Ai chọc Tống đại thiếu gia của chúng ta bực mình thế?”
Nghe hắn hỏi vậy, Tống Quắc chợt nhớ đến đôi mắt Thẩm Kiều. Hẹp dài, lạnh lẽo nhưng đuôi mắt lại xếch lên, dù có lộ ra biểu cảm gì cũng giống như đang quyến rũ người khác.
Đưa tay mò túi mới phát hiện mình mặc đồ chơi bóng nên không đem thuốc theo.
Sắc mặt Tống đại thiếu gia càng khó coi hơn, cắn răng nghiến lợi thốt ra mấy chữ, “Không có gì.”
Nhìn bộ dạng này của hắn không có gì mới là lạ. Ninh Chiêu hơi băn khoăn, dù sao với tính tình của hắn nếu chướng mắt người nào thì đã xử luôn rồi, cần gì phải bực tức một mình chứ?
Cùng là tùy tùng của Tống Quắc nhưng hắn hơn tên tóc vàng ở chỗ biết quan sát thời thế.
Thấy vẻ mặt Tống Quắc, kết hợp với chuyện mấy ngày qua, hắn ngập ngừng mở miệng, “Chẳng lẽ Thẩm Ngọc chọc tức cậu à?”
Nghe thấy cái tên này, trong đầu Tống Quắc lập tức hiện ra hình ảnh thanh niên ngửa đầu nhìn mình.
“Thẩm Ngọc thích cậu.”
Cậu đã nói vậy.
Thế là thẳng tay xóa hắn đi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn càng tối tăm hơn nhưng vẫn không nói gì.
Ninh Chiêu thấy hắn như vậy thì biết ngay mình đoán đúng hơn phân nửa.
Thẩm Ngọc theo đuổi hắn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Tuy ả có gương mặt khá ưa nhìn nhưng đầu óc thật sự rất ngu xuẩn.
Có hạng người nào mà Tống đại thiếu gia chưa từng gặp, chút tâm tư kia của ả dễ gì giấu được?
Đại thiếu gia buồn chán nên mới nhìn ả nhảy nhót trước mắt, coi như xem khỉ làm xiếc thôi.
“Nếu cô ta chọc tức cậu thì cứ nói với tớ, tớ bảo đảm cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa đâu.”
Nói xong Ninh Chiêu nháy mắt với Tống Quắc một cách mờ ám, “Mặc dù con người cô ta chẳng ra sao nhưng thân hình cũng khá được, Tống ca muốn thử một lần không?”
Vừa dứt lời hắn bị Tống Quắc đạp một cú, “Tôi thấy cậu đi học thật phí công, trong đầu chỉ có mỗi chuyện kia thôi.”
Ninh Chiêu bị đạp hết sức ấm ức. Hắn quen Tống Quắc từ hồi cấp ba nên biết rõ tính tình Tống Quắc nhất, giờ còn đóng vai sinh viên ba tốt trước mặt hắn nữa à?
Nhưng hắn không dám nói gì mà chỉ yên lặng xoa mông, ngậm bồ hòn làm ngọt.
Đạp người xong, Tống Quắc sầm mặt bật điện thoại trong tay, nhanh nhẹn mở khóa rồi ấn vào app trò chuyện nào đó, tin nhắn dừng lại ở chiều nay.
08:32
【 Dậy chưa?】
10:53
【 Ừm.】
10:54
【 Chậc, sao lạnh lùng quá vậy?】
12:25
【 Đâu rồi? Nói đi chứ?】
12:46
【 Ừm?】
12:46
【 Chuyện tôi bảo anh suy nghĩ thế nào rồi?】
13:05
【 Xin lỗi.】
Xin lỗi......
Nhìn hai chữ này trên điện thoại, Tống Quắc chỉ cảm thấy một ngọn lửa bùng lên trong lòng, gần như thiêu rụi lý trí của hắn.
Nam sinh nheo mắt lại, lộ ra vẻ âm trầm không thích hợp với lứa tuổi của mình, ấn mở ảnh đại diện nào đó rồi chậm rãi gõ chữ.
Điều tra giùm tôi một người, nhà họ Thẩm, anh trai Thẩm Kiều của Thẩm Ngọc.
—
Thẩm Kiều cũng đang xem điện thoại.
Ánh mắt cậu dán vào cuộc trò chuyện ngắn ngủi kia, thậm chí không cần thấy tận mắt cũng tưởng tượng ra được vẻ mặt tức giận của nam sinh.
Nghĩ tới đây, cậu vui vẻ nhếch miệng cười rồi đẩy xe lăn ra ngoài phòng.
Cả ngày hôm nay Thẩm Ngọc không có lớp, giờ đang ngồi xem phim trên sofa. Thấy Thẩm Kiều, ả căm ghét nhíu mày như đang nhìn thứ gì bẩn thỉu lắm, “Ai cho anh ra đây? Thật đúng là, tâm trạng vui vẻ bị anh phá hỏng hết rồi.”
Từ trước đến giờ ả luôn ghét cậu vô cớ. Dù trong người bọn họ có chung một dòng máu thì vẫn không thay đổi được sự thật cậu là người Thẩm Ngọc ghét nhất.
Chẳng có lý do nào cả, ghét là ghét.
Cũng không thể nói là không có lý do. Ít nhất lúc Thẩm Ngọc còn nhỏ chưa hiểu chuyện, những lời chửi rủa đay nghiến của Thẩm Thu Hòa cũng đủ làm nền cho sự căm ghét của Thẩm Ngọc.
Vì vậy suốt những năm tháng sau đó, dù cậu có làm gì đi nữa cũng chỉ nhận được sự căm ghét không hề che giấu của Thẩm Ngọc.
Lúc đó cậu luôn cố gắng cứu vãn mối quan hệ giữa hai người.
Dù Thẩm Thu Hòa không ưa cậu, cậu vẫn cố gắng đóng vai một người anh tốt trước mặt mụ.
Nhưng thời gian trôi qua khiến cậu hiểu ra một điều. Người ta ghét mình không phải vì mình làm sai điều gì mà vì sự tồn tại của mình trên đời.
Thấy cậu không nói lời nào, Thẩm Ngọc vớ lấy điều khiển từ xa bên cạnh ném vào người cậu.
“Anh điếc hay sao mà không nghe tôi nói hả? Đã bảo đừng lượn lờ trước mặt làm tôi chướng mắt nữa, nam không ra nam, nữ không ra nữ, gớm chết!”
Khóe môi Thẩm Kiều đột nhiên mím chặt.
Thẩm Ngọc vớ lấy gối ôm, chẳng biết nghĩ gì mà lại liếc mắt nhìn cậu.
“Ê! Hôm đó Tống Quắc đã nói gì với anh hả?”
Bàn tay vịn xe lăn của thanh niên từ từ siết chặt làm đầu ngón tay trắng bệch. Cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngọc, tựa như muốn biện giải cho mình, lại giống như muốn cho mối quan hệ của bọn họ thêm một cơ hội.
“Thẩm Ngọc, hôm đó cậu ta chặn anh lại rồi đưa tay bóp cổ anh, suýt nữa đã bóp chết anh.”
“Xùy......”
Thẩm Ngọc cười nhạo, “Thì sao? Chắc không phải anh muốn nói với tôi Tống Quắc thấy khuôn mặt bất nam bất nữ của anh nên nảy sinh ý đồ xấu với anh đấy chứ?”
Thẩm Kiều há to miệng, sắc mặt tái nhợt.
“Thẩm Kiều, anh thật kinh tởm.”
Thẩm Ngọc nói, “Hôm đó anh nghe tôi nói chuyện với mẹ nên cố ý quyến rũ cậu ấy đúng không? Sao anh đê tiện quá vậy, không muốn thấy tụi tôi sống tốt chứ gì, tôi thật hoài nghi không biết anh có phải họ Thẩm không nữa.”
Một khắc này, rốt cuộc Thẩm Kiều đã hiểu mọi lời giải thích của mình đều là phí công vô ích.
Cậu không trả lời Thẩm Ngọc, tựa như đã ngầm thừa nhận, đẩy xe lăn vào bếp mở tủ lạnh ra rồi khó nhọc lấy một chai nước suối.
Chất lỏng lạnh lẽo trôi qua cổ họng, cuối cùng chảy xuống dạ dày, tim cậu cũng lạnh theo.
Phòng bếp thông với phòng khách, cộng thêm cửa đang để mở nên cậu nghe rõ tiếng Thẩm Ngọc trả lời điện thoại.
“Cái gì! Thật không? Tống Quắc đang chơi bóng ở khu Tây thật hả?”
“Vậy cậu bảo tụi nó giữ chỗ giùm tớ nhé, tớ sẽ đến ngay.”
Sau đó là một loạt âm thanh gấp gáp, Thẩm Ngọc thay đồ, ra cửa mang giày cao gót rồi hấp tấp chạy đi.
TV trong phòng khách chưa tắt, phim đang đến khúc gay cấn, nam nữ chính hôn nhau dưới cơn mưa tầm tã, nhạc nền buồn da diết, những dòng bình luận hiện ra chi chít.
Thẩm Kiều nghiêng người nhìn màn hình TV qua cửa bếp. Nam chính ôm mặt nữ chính, hơi thở hai người hòa vào nhau, thâm tình nói với nữ chính.
“Chúng mình hẹn hò nhé, anh có thể cho em một tương lai tốt đẹp.”
Cậu trầm tư trong bầu không khí mập mờ này, trong đầu không ngừng hiện lên một câu.
【 Cô ta đã làm cậu không vui thì dựa vào cái gì cô ta được vui vẻ chứ?】
Đúng vậy, ả dựa vào cái gì mà nói xong những lời ác độc kia lại nghênh đón cuộc sống hạnh phúc của mình?
Chai nước trong tay bị Thẩm Kiều bóp méo, cậu dựa vào xe lăn rồi nở nụ cười bí hiểm.
—
Trận đấu này Tống Quắc hơi lơ đễnh, lúc nghỉ giữa hiệp hắn mở khóa điện thoại rồi lại tắt đi, vẻ mặt dần trở nên cáu kỉnh.
Trên khán đài bên cạnh đông nghịt người kéo đến xem hắn chơi bóng.
Ninh Chiêu đi tới chỗ hắn, ngang nhiên kéo vạt áo lên lau mồ hôi trên mặt, cơ bụng sáu múi lộ rõ khiến đám nữ sinh xung quanh xuýt xoa trầm trồ.
Hắn đi tới cạnh Tống Quắc, cầm chai nước tu ừng ực rồi nhìn quanh một vòng.
“Không hổ là Tống ca của tớ, chơi bóng mà cũng có lắm người xem như vậy.”
Tống Quắc lại mở khóa điện thoại, nhìn cuộc trò chuyện cụt lủn trên màn hình, muốn nói thêm nhưng lại sĩ diện nên chỉ biết cáu kỉnh vò tóc.
“Xéo đi.”
Ninh Chiêu cười hì hì, “Cậu nhìn xem, ngay cả Thẩm Ngọc cũng tới kìa.”
Tống Quắc liếc mắt sang, quả nhiên trông thấy bóng dáng Thẩm Ngọc ở lối vào.
Cùng lúc đó, điện thoại của hắn vang lên chuông báo tin nhắn.
Chẳng hiểu sao tim hắn chợt hẫng đi một nhịp. Tống Quắc bật điện thoại rồi luống cuống mở khóa, trên màn hình hiện ra một tin nhắn mới.
Là Thẩm Kiều gửi.
【 Cậu có thích Thẩm Ngọc không?】
Một câu hỏi cực kỳ đơn giản lại khiến hắn nhịn không được bật cười.
【 Sao, anh ghen à?】
【 Lời cậu nói lần trước còn tính không?】
Tống Quắc bỗng nhiên nín thở, yết hầu vô thức nhấp nhô, ngón tay gõ chữ cũng hơi run rẩy.
【 Anh hỏi vậy là sao?】
【 Thôi bỏ đi.】
Thôi bỏ đi?
Hắn cầm điện thoại đứng phắt dậy.
【 Bỏ đi là sao?!】
【 Thẩm Ngọc đến tìm cậu đấy, đi chơi vui vẻ.】
Tống Quắc kinh ngạc để điện thoại xuống rồi ngẩng đầu lên.
Trong tay Thẩm Ngọc cầm chai nước, kéo đám bạn thân của mình sang bên này, vừa thấy Tống Quắc thì vui sướng chạy tới như chú chim nhỏ.
“Trời nóng thế này chơi bóng chắc mệt lắm nhỉ, may mà tớ có mua nước cho cậu nè, nước ướp lạnh đó.”
Nói xong còn nháy mắt tinh nghịch với hắn.
Nhưng nam sinh không hề đáp lại, ả nghi hoặc nhìn hắn, phát hiện Tống Quắc đang nhìn mình trừng trừng. Đôi mắt tối tăm như muốn xẻo thịt ả.
Thẩm Ngọc hơi sợ nhưng vẫn đến gần hắn thêm một bước.
“Thua rồi à? Chỉ một trận đấu thôi mà, lần này thua lần sau gỡ lại là được rồi.”
Tống Quắc không nói gì, đôi mắt kia vẫn nhìn ả chằm chằm không chớp mắt.
Thẩm Ngọc bị hắn nhìn tê cả da đầu, gần như không giữ nổi nụ cười dịu dàng trên mặt, cầm chai nước cười ngượng, “Hay là cậu uống hớp nước trước nhé?”
Rốt cuộc nam sinh đối diện cũng mở miệng, ánh mắt lạnh lùng như hóa thành tảng băng từ từ áp sát ả, lông mày nhíu chặt lộ ra vẻ hung hãn.