Đóa Hoa Của Quỷ

Chương 6: Cây Gậy Của Anh Ta Chọc Vào Mông Tôi

Trước Sau

break


“…Tôi, tôi nghĩ có chút hiểu lầm. Tôi không phải là người đánh vào đầu anh ta, tôi không làm chuyện đó." Cô nói, nước mắt chảy dài trên má trong khi miệng thì tiếp tục năn nỉ: “Anh trai anh đang cố chôn sống ai đó...”

“Có chuyện gì liên quan tới với việc anh ấy chôn cất ai đó sao?” Người đàn ông hỏi khi anh ta ném tàn thuốc lá sang một bên và tiếp tục và anh ta rõ ràng đã nổi điên khi bị ngắt lời. Người đàn ông đeo kính gọng bạc lạnh lẽo trông như anh ta ở độ tuổi cuối ba mươi hoặc đầu bốn mươi. Khuôn mặt anh ta mịn màng không một nếp nhăn. Khuôn mặt anh ta không có chút ấm áp nào.

“Không phải tôi, mà là...là người khác. Người đàn ông đang bị chôn đột nhiên đập anh ta bằng một hòn đá. Không phải tôi là người đẩy anh ta xuống. Thật đấy. Những gì tôi làm là để tự vệ, nhưng…” Những lời nói thoát ra khỏi miệng cô cố gắng thuyết phục anh. Đây là điều duy nhất cô có thể làm để ngăn mình khỏi suy sụp.

“Em trai tôi có đôi tai rất thính.” Người đàn ông tỏ vẻ hoài nghi, “Nó không ngốc nghếch và cũng không điếc đến mức không thể tránh được một gã đang muốn tấn công nó từ phía sau.”

“N-nhưng…” Lee-yeon không biết phải làm gì. Cô có thể cảm thấy mạng sống của mình sẽ đi đến hồi kết thúc nếu cô không thuyết phục được anh ta. Không có nhân chứng hoặc bằng chứng nào chứng minh rằng cô không có liên quan gì tới việc của anh trai anh ta cả.

Cô muốn biết mình đang ở đâu và người này là ai nhưng lúc đó tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là: "Mình cần phải thoát khỏi đây một cách an toàn."

Những tiếng ầm ầm liên tục phát ra từ trống khiến Lee-yeon càng sợ hơn.

“Vậy thì, cô là đồng phạm của anh ta sao? Đồng phạm của kẻ đã đánh anh trai tôi?” Người đàn ông hỏi.

"Cái-Cái gì? Ý anh là đồng phạm sao! Tôi thậm chí còn không biết anh ta!" Cô trả lời. Người đàn ông thờ ơ với lời thanh minh của cô. Cô cảm thấy như cuộc sống của mình đang tuột khỏi tay mình, nhưng người đàn ông này lại thoải mái như thể đây chỉ là một cuộc đặt chỗ ăn tối.

“Vậy thì, Lee-yeon. Tôi không quan tâm cô là ai.”

Anh vừa nói vừa hạ người xuống ngang tầm với cô và nhìn thẳng vào mắt cô.

“Là người chứng kiến ​​anh trai mình rơi vào tình trạng hôn mê, tôi thực sự hy vọng có thể khiến ai đó trả tiền cho viện phí của anh trai tôi. Chỉ vậy thôi!”

'Hôn mê. Kẻ giết người đã hôn mê sao?'

"Có phải cô là người đã phang hắn bằng đá hay không, với tôi mà nói, cũng không quan trọng. Thay vào đó, chúng ta hãy thỏa thuận một chuyện cô thấy thế nào? Nếu ngươi đủ sáng suốt, ngươi sẽ an toàn rời khỏi nơi này." Hắn cười khẩy nói.

"Một thỏa thuận?" Cô hỏi, không chắc chắn về những gì mình nghe được.

“Đúng. Thỏa thuận.” Người đàn ông nhét điếu xì gà vào bao thuốc, thản nhiên nói, “Bắt được thủ phạm thực sự, dẫn đến trước mặt tôi. Từ giờ cho đến lúc đó, cô phải chăm sóc tốt cho anh trai tôi.”

Anh ta giải thoát cô khỏi sự trói buộc và bắt cô ký một bản hợp đồng.

Khi anh quay người định rời đi, anh nói: “Đừng để anh ấy rời khỏi Hwaido.”

Lúc đó tất cả những gì cô có thể nghe thấy là tiếng ồn từ chiếc trống dần dần biến mất khi nó được kéo ra ngoài.

***

Anh ấy đã biến mất!

Tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là thiết bị y tế trong căn phòng tối được ánh trăng chiếu sáng.

"Anh ấy đã đi đâu vậy?"

Nỗi sợ hãi đã bị lãng quên kể từ đêm cô bị bắt cóc lại trỗi dậy. Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng của ngày hôm đó và vẫn còn ngửi thấy không khí.

Những điều người đàn ông đó nói đang chạy trong tâm trí cô.

“Trong lúc cô ngủ, tôi đã suy nghĩ xem có nên xé xác cô ra hay không, hay là bỏ cô vào thùng xi măng rồi ném xuống biển.

"Tôi thực sự hy vọng có thể khiến ai đó trả tiền viện phí của anh trai tôi.”

Thân thể Lee-yeon run rẩy, nếu người đàn ông kia phát hiện ra, cô nhất định sẽ bị giết chết!

"Mình phải tìm được anh ấy." Cô nghĩ và cố gắng bình tĩnh lại.

Khi cô quay lại, một cái bóng đằng sau cánh cửa khiến cô sợ hãi và giật mình.

Rõ ràng là một vụ tấn công. Người đàn ông núp sau cánh cửa lao về phía Lee-yeon và đẩy cô mạnh. Thiết bị y tế rơi xuống với một tiếng nổ lớn.

Nhưng một người đột nhiên tỉnh lại sau hai năm ngủ say không thể đi lại bình thường được. Anh ta khom người, loạng choạng, xoay người Lee-yeon như thể trói cô lại rồi ngã phịch xuống giường.

Một bên má cô bị ép chặt vào nệm. Cô vật lộn với tay chân của mình trước sức nặng của người đàn ông trên lưng. Sức mạnh của anh ta khiến cô ngạc nhiên. Làm sao anh ta có thể mạnh mẽ như vậy sau khi hôn mê quá lâu.

Người đàn ông vặn tay Lee-yeon ra sau lưng cô, dùng chân giữ chặt cô không thể cử động. Cô có thể cảm nhận được một cơ thể rắn chắc qua bộ đồ ngủ mỏng manh. Đặc biệt, cô càng sợ hơn khi thấy dươиɠ ѵậŧ của anh ta đang ấn vào mông cô.

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc