Giằng co gần tháng trời, cuối cùng trận chiến kịch liệt lại bắt đầu rồi. Chỉ là lần này, trung tâm giao chiến không phải ở chỗ Cố Tu Qua bọn họ mà ở đỉnh núi phía đối diện.
Lính trong đoàn đêm hôm khuya khoắt bị gọi dậy, khẩn trương cầm vũ khí của mình lên chuẩn bị nghênh chiến, tiếng bắn nhau từ xa xa vọng lại khiến họ vừa căng thẳng vừa mờ mịt —— trung tâm giao chiến không phải ở chỗ bọn họ.
Điền Cường ôm súng máy đợi một lúc nhưng chẳng thấy gì, buồn bực nhắm ống bắn về phía đỉnh núi đối diện: “Chuyện gì đây? Giặc tự đánh nhau à?”
Bì Hồ hả hê nói: “Nội chiến sao? Càng tốt!”
Hắc Cẩu vẫn cầm kính viễn vọng nhìn xem tình hình ở phía đối diện, một lát sau nói: “Hình như không phải đâu.”
Từ khi tiếng súng vang lên, phía đối diện bắt đầu xảy ra hỏa hoạn. Lính họ nhìn qua kính viễn vọng thấy có người đang đứng trên núi đốt thùng dầu rồi đẩy xuống chân núi, nhưng còn chưa kịp đẩy thùng dầu đã bị giặc Nhật bắn nổ, thùng dầu vỡ ra nổ tung, mọi người đứng quanh vì sóng nhiệt quá mạnh mà ngã xuống, cũng không dậy được nữa.
Nhưng ngay sau đó lại có người đốt thùng dầu tiếp tục đẩy xuống chân núi, quân Nhật điên cuồng bắn phá hòng ngăn cản, nhưng không sao cản nổi, thùng dầu rơi xuống doanh trại Nhật, nổ tung không ít người.
Khác với cảnh tượng náo loạn trên đỉnh núi, trong lô cốt vô cùng an tĩnh, mọi người nhìn chăm chăm, nghĩ không ra đây là thần binh nơi nào giáng xuống cùng giao chiến với giặc Nhật. Chỉ có nhịp thở Cố Tu Qua mỗi lúc một gấp, gân xanh trên trán giật giật: Gã rất rõ, đây chính là kế hoạch tiến công của gã, để có kế hoạch tiến công này, gã và đám Lưu Văn Quách Võ không ngừng chỉnh rồi lại sửa, nhưng bởi vì không có cách nào giảm tỉ lệ thương vong xuống tối thiểu, cũng chưa có được sự cho phép của cấp trên nên không thể tiến hành. Lưu Văn và Quách Võ là hai người trợ thủ gã tin cậy nhất, trừ họ ra, gã còn từng say rượu lỡ tiết lộ kế hoạch này với một người —— người đó không ai khác chính là Trương Tiểu Miêu.
Lưu Văn đặt ống nhòm xuống, do do dự dự nhìn Cố Tu Qua: “Đoàn trưởng, hình như là… quân cách mạng .”
Cố Tu Qua cắn chặt răng, vài giây sau mới hỏi: “Có chừng bao nhiêu người.”
Lưu Văn đưa kính viễn vọng sang cho gã nhìn: “Có không ít, chí ít… không chỉ có mấy người kia.”
Cố Tu Qua nắm tay thành đấm mà siết chặt. Không nghi ngờ gì nữa, gã đã bị gạt. Có lẽ không nên nói là bị gạt, mà là phản bội thì đúng hơn? Đám Trương Tiểu Miêu kia cũng không phải dân binh bình thường, giờ ở đỉnh núi phía đối diện kia chính là quân vũ trang cách mạng, là quân đội chính quy! Tâm tình Cố Tu Qua lúc này đây vô cùng hỗn loạn, mà tận cùng của hỗn loạn chính là sự phẫn nộ, cảm giác phẫn nộ này cũng có một ít ‘giận chó đánh mèo’, bởi vì hắn không chỉ tức giận với mình đám người đó.
Bên kia giao chiến vô cùng kịch liệt, những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, chỉ có một vài thùng dầu là rơi được vào quân doanh Nhật, số còn lại đều nổ tung giữa đường, thậm chí còn có thùng chưa kịp châm lửa đã bị giặc bắn nổ khiến chính quân họ bị thương. Cảnh tượng chiến tranh này từng diễn ra trong đầu Cố Tu Qua hàng trăm hàng ngàn lần, gã biết kế hoạch này có bao nhiêu khó, phương án này địch thương mười thì ta thương tám, thậm chí ngược lại địch thương tám thì ta thương mười. Lúc này, cảnh tượng vốn chỉ có trong đầu gã hiện rõ mồn một trước mắt, đám người kia đang biến trận chiến thảm khốc thành sự thật.
Bởi Cố Tu Qua không hạ lệnh nên mọi người đều phải nín thở nhìn, tâm tình mờ mịt bao phủ toàn bộ lô cốt. Có người tấm tắc kêu một tiếng, không biết là đang bực mình hay đang ước ao được như họ.
Hắc Cẩu đi tới bên người Cố Tu Qua, cắt đứt sự phẫn nộ trong lòng gã: “Đoàn trưởng.. Chúng ta có nên giúp hỏa lực cho họ không?”
Thoạt nhìn Cố Tu Qua rất uể oải, gã dựa lưng vào lô cốt, một lát sau mới thấp giọng nói: “Cho nửa quân số đi đánh.” Sau đó gã khôi phục tinh thần, ra lệnh qua ống loa: “Giúp bọn họ! Nửa quân số đi giúp bọn họ.”
Rầm! Rầm! Rầm! Quân đoàn phía Tây cuối cùng cũng góp sức trong trận chiến sự này.
Đây là một trận chiến vô cùng ác liệt, bắt đầu từ hừng đông mà mãi đến rạng sáng mới kết thúc. Quân vũ trang cách mạng không ngừng châm thùng dầu, theo hướng gió mà đổ về phía doanh trại Nhật, đúng là doanh trại Nhật có xảy ra hỏa hoạn, nhưng mức độ hỏa hoạn không lớn như họ dự đoán, mười mấy phút sau lửa đã bị dập tắt, chỉ một phần nhỏ quân doanh là bị thiêu hủy, quân Nhật so với họ nghĩ còn mạnh hơn, mà họ cũng hao tổn nhiều hơn so với dự đoán. Đây là một trận chiến vô cùng ác liệt, vô cùng tàn khốc.
Sau khi trận chiến kết thúc, quân vũ trang cách mạng vội vã bỏ chạy, có rất ít người còn sống sót, quân Nhật không ngừng theo sát, đến khi Cố Tu Qua ra lệnh quân họ yểm hộ lửa đạn cho nhóm người sống sót kia thì họ mới có thể bình yên rút lui.
Hai ngày sau, Trương Tiểu Miêu lại đi tới, Cố Tu Qua thấy Trương Tiểu Miêu, khựng lại trong mấy giây, sau đó à một tiếng nở nụ cười: “Mệnh lớn nhỉ.”
Trương Tiểu Miêu còn chưa kịp mở miệng, gương mặt lập tức tái nhợt đầy kinh ngạc —— Cố Tu Qua rút khẩu súng bên hông ra, hướng về huyệt thái dương cậu.
Cố Tu Qua mặt không đổi sắc nói: “Cậu là quân cách mạng.”
Trương Tiểu Miêu ngập ngừng một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: “Mới đầu thì không, sau này bọn em mới gia nhập cùng bọn họ.” Cậu ngừng một chút, hỏi Cố Tu Qua: “Anh ghét họ sao?”
Cố Tu Qua bật cười một tiếng: “Hồi còn ở Đông Bắc, tôi xuất thân từ hồ tử, tôi nhập ngũ chỉ vì muốn đánh đuổi giặc, cậu nói xem tôi ghét họ hay không?”
Cố Tu Qua ấn súng vào đỉnh đầu cậu, Trương Tiêu Miêu bị ép phải cúi người xuống. Cố Tu Qua nói: “Nhưng tôi ghét bị người khác gạt.”
Trương Tiểu Miêu ngập ngừng nói: “Em… Em không muốn lừa anh, em… em chỉ muốn đánh đuổi giặc.”
Cố Tu Qua cười, lại nói: “Kết quả thế nào?”
Trương Tiểu Miêu thử cười cười với gã, dè dặt nói: “Đoàn trưởng, kế hoạch của anh cũng không tốt lắm, giặc gác trên đỉnh núi Đông Nam rất gắt gao, thủ trưởng bọn em nói nếu có thể đào hầm chui vào chân núi đánh họ không kịp trở tay là tốt nhất, nhưng không có thời gian, bọn em không còn cách nào là dương đông kích tây đánh lén mà lên núi, tiếc là giặc quá cảnh giác…”
“Ồ!” Cố Tu Qua nói: “Tôi không lập được kế hoạch tốt, lỗi tại tôi cả. Lần sau tôi làm cho cậu bản kế hoạch chu đáo cẩn thận hơn để cậu đi đánh được không?”
Trương Tiểu Miêu thành thật nhìn gã: “Được ạ.”
Cố Tu Qua lấy báng súng đập mạnh vào đầu cậu, Trương Tiểu Miêu bị đau, ôm đầu ngồi xổm xuống. Cố Tu Qua càng dí nòng súng vào sát đầu cậu, Trương Tiểu Miêu nghe thấy tiếng lên đạn, sợ đến ngồi xuống đất. Cậu thấy rõ biểu tình Cố Tu Qua lúc này, lần này vị đoàn trưởng quốc quân giận thật rồi, không phải đùa với cậu nữa, không nghi ngờ chút nào, lát nữa Cố Tu Qua sẽ thực sự bóp cò súng. Nhưng cậu vẫn thử liều một phen hỏi: “Có phải.. có phải anh đố kị với bọn em. Bọn em đã đánh theo kế hoạch anh lập ra. Nhưng đó là bởi anh không chịu đánh..”
Cố Tu Qua mặt không đổi sắc nhìn chòng chọc cậu ta một lúc lâu, khẩu súng bên đầu Trương Tiểu Miêu dịch ra một chút, nói: “Cút! Đừng để tôi thấy cậu nữa!”
Trương Tiểu Miêu nuốt nước miếng, còn muốn nói gì đó, nhưng trông thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Tu Qua, cậu nói không nên lời, cuối cùng ỉu xìu rời khỏi quân doanh.
Cố Tu Qua không nói gì quay về lô cốt, tới giờ cơm, nhóm đầu tiên đi ăn, còn một nhóm khác ở lại canh trước lô cốt. Nhưng Cố Tu Qua lại cho tất cả mọi người đi ăn, một mình gã ở lại. Mọi người có thể nhìn ra tâm sự trên gương mặt đoàn trưởng, biết gã cần yên tĩnh một lúc nên tất cả đều rời đi.
Lưu Văn đi được vài phút, sau đó mang cơm về cho Cố Tu Qua.
Cố Tu Qua nhìn thoáng qua, nói: “Cứ đặt ở đấy đi, anh ăn sau.”
Lưu Văn ngồi xuống bên cạnh gã: “Đoàn trưởng, có phải anh đang nghĩ, nếu trận này chúng ta đánh thì đã tốt rồi?”
Cố Tu Qua im lặng, từ chối cho ý kiến.
Lưu Văn khẽ thở dài, nói: “Kết quả của bọn họ càng khiến em nghĩ, nếu không cảm thấy trận đánh đó có ý nghĩa thì không nên đánh.”
Cố Tu Qua lắc đầu, ngồi bên cạnh kính viễn vọng, ngẩn người ra nhìn chằm chằm về doanh trại phía đối diện.
Lính ở hậu phương lô cốt ăn cơm cũng rất trầm mặc, sau chiến sự lúc rạng sáng, bầu không khí trong quân doanh có vẻ nặng nề hơn ngày thường nhiều, trong lòng ai cũng có tâm sự. Không biết ai là người đầu tiên nhắc đến quân cách mạng cộng sản, Điền Cường mất hứng hét lớn: “Đừng nói về bọn cách mạng kia nữa! Bọn mù đó thì biết đánh đấm gì, vốn là chúng ta đánh mới phải!”
Lý Nhất Vượng hừ lạnh nói: “Hay cho câu nói kia. Nếu chúng ta đánh sẽ không bết bát như vậy.”
Thiệu Hoa nhỏ giọng nói: “Nhưng tốt xấu gì cũng đều là đánh giặc mà.”
Bì Hồ không nói gì, anh liếc mắt nhìn Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu, chỉ thấy hai người họ đều cúi đầu tự ăn đồ của mình, không phát biểu ý kiến gì.
Cơm nước xong Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu từ hào thông quay về. Đến khi chỉ còn hai người họ, cuối cùng Diệp Vinh Thu cũng nói: “Họ đánh cũng không tồi.”
“Hử?” Hắc Cẩu nhìn anh.
Diệp Vinh Thu do do dự dự hỏi hắn: “Nếu bọn họ không đánh, cậu nghĩ trận này chúng ta có nên đánh không?”
Hắc Cẩu chậm rãi lắc đầu: “Thật ra em cũng hy vọng có thể đánh lại, nhưng khi thấy họ đánh ra nông nỗi ấy, em lại cảm thấy đoàn trưởng không dẫn chúng ta đi là đúng đắn.”
Diệp Vinh Thu thấy hắn đồng quan điểm, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu họ không đánh, tôi cũng không biết trận chiến kia sẽ khó khăn như vậy, tôi không hiểu được, rốt cuộc họ là thắng hay là bại. Họ bị chết nhiều người như vậy, bị đánh thảm tới như vậy, trong khi doanh trại Nhật chỉ bị đốt vài cái, như vậy có đáng không?”
Hắc Cẩu nhìn anh bằng ánh mắt thâm trầm, sau đó vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt tóc anh. Trận đánh vừa rồi thực sự khiến hắn chấn động, tuy rằng mấy tháng này hắn đã trải qua không ít trận đánh, có thắng mà cũng có bại, nhưng phần lớn đều là địch kề lưỡi lê đến cổ mới phản kích, giờ tình thế như này, cơ hội có thể chủ động đánh là rất hiếm hoi. Bởi vậy nên hắn từng mong Cố Tu Qua có thể dẫn họ đi phản kích một lần rồi thắng Nhật đầy huy hoàng. Nhưng mà nhóm hồng quân kia làm hắn nhớ đến cái chết của Mã Lâm. Trốn trong lô cốt gần một tháng, hắn gần như quên mất bản chất chiến tranh hung tàn tới cỡ nào. Phần lớn thời gian chiến tranh đều là mạng đổi mạng, hơn nhau ở chỗ đổi nhiều hay ít, nhưng chiến hữu và địch sao giống nhau mà đặt lên bàn cân so sánh? Cho dù sự mất mát của một chiến hữu có thể đổi lấy hàng trăm tên địch thì có mấy ai nguyện ý muốn đổi, huống hồ, hiện thực lại ngược lại. Hắc Cẩu từng ở phe chủ chiến, hắn không sợ chết, hắn nguyện ý dùng tính mạng mình để đổi lấy sự bình yên cho tổ quốc, cho đồng bào, hắn cầm vũ khí lên là vì chính bản thân hắn muốn bảo vệ, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến đồng bào mình bị nổ đến nát vụn khiến hắn rơi vào trầm tư. Giả như người chết kia không phải là hắn mà là Diệp Vinh Thu thì sao? Cho dù một Diệp Vinh Thu có thể đánh đuổi một quân đoàn Nhật nghiêm chỉnh thì sao? Kết quả vẫn cứ là không đáng. Huống chi đánh đổi cả Diệp Vinh Thu, đám Bì Hồ, Điền Cường.. cùng tính mệnh của những người chiến hữu khác mà chỉ có thể diệt được mấy tên địch quèn, một trận đánh như vậy liệu có đáng để đánh không? Đáp án vẫn là phủ định. Nhưng bị tấn công nếu không chống cự thì sẽ bị tiêu diệt, vậy nên đánh hay không đây? Vậy như nào mới nên đánh, như nào mới không nên đánh đây? Hắc Cẩu chợt thấy mịt mù.
Sau hôm ấy, Trương Tiểu Miêu cũng không quay lại nữa. Cố Tu Qua phái đặc vụ đi điều tra về hồng quân Trung Quốc. Đặc vụ trở về báo tin cho gã biết, từ trước tới giờ hồng quân Trung vẫn không ngừng gây phiền phức cho quân Nhật, nhưng đều là mấy trò quấy nhiễu không nên chuyện. Thi thoảng họ đánh thắng, khiến quân Nhật gặp chút phiền toái, thi thoảng họ đánh thua, bị quân Nhật diệt ngay tại chỗ.
Lại qua vài ngày, quân Nhật vẫn giữ trầm tĩnh đột nhiên phát động tiến công toàn diện về phía lô cốt.
.o.
M: Như đã giải thích ở vài chương trước. Trong lúc kháng Nhật, ở Trung vẫn âm thầm xảy ra nội chiến Quốc Cộng (quốc dân vs cộng sản). Bạn nào xem hay đọc qua tư liệu về thời dân quốc TQ thì sẽ biết, hai phe này tuy cùng chống Nhật nhưng lại hoạt động độc lập. Mỗi bên đều có bộ phận tình báo và quân đội riêng (tuy có khi họ cùng chung một nhiệm vụ nhưng vẫn làm việc độc lập). Lúc bấy giờ TQ đang theo quốc dân đảng nên phe cộng sản chỉ được hoạt động trong âm thầm. Mãi đến năm 35, 36 hai phe mới tạm thời liên minh với nhau để chống Đế quốc. Đăng bởi: admin