Chu Thư Quyên và Đường Trường Thiên vừa mới mở cửa hầm ra, khói trắng nóng hừng hực đập vào mặt, làm họ bị sặc không nhịn được mà ho khan. Đường Trường Thiên vội vã cởi áo ra, liều mạng quạt cho khói tản đi.
Chờ khói tan hết rồi, hai người cúi đầu chạy vào.
Phòng thí nghiệm dưới hầm trở nên hỗn loạn, dụng cụ thí nghiệm rơi đầy đất, vài miếng vải bông bị lửa bén cháy lên, tình cảnh vô cùng thê thảm. Đường Trường Thiên nhanh chóng đi vào dập lửa trước khi tình huống trở nên thê thảm hơn.
“Ở kia!” Chu Thư Quyên chỉ xuống đất hét ầm lên.
Đường Trường Thiên trông thấy Diệp Vinh Thu ngã xuống đất, vội vã đi tới kiểm tra tình hình của Diệp Vinh Thu. Trên người Diệp Vinh Thu đầy những bột phấn chẳng rõ nguồn gốc, trong tay cầm một cái nồi lớn, trên đầu có vẻ ít bị thương, nhưng dưới thân thì tình hình tương đối thê thảm, quần anh bị nổ rách tả tơi. Có lẽ lúc nổ anh cầm nồi lên che mặt, cho nên trên đầu không bị thương gì lớn.
Chu Thư Quyên hoảng sợ, vội chạy tới kiểm tra hô hấp của Diệp Vinh Thu. Một lát sau, cô thở phào ngồi xuống đất: “Vẫn còn thở.”
Đường Trường Thiên cùng Chu Thư Quyên đỡ Diệp Vinh Thu ra khỏi hầm, đặt anh nằm xuống giường. Đường Trường Thiên lập tức đi lấy nước lạnh, Chu Thư Quyên thì ngồi bên cạnh chữa trị vết thương trên người Diệp Vinh Thu.
Lúc nổ anh đứng quá gần nên bị thương không nhẹ, những chỗ quần áo rách đều bị bỏng đến đỏ lên. Lúc đầu Chu Thư Quyên cố gắng cởi quần áo trên người anh ra nhưng phát hiện có vài chỗ vải dính chặt vào da, nếu dùng sức kéo da cũng sẽ bị kéo theo, nên cô không thể làm gì hơn là đợi Đường Trường Thiên mang nước lạnh tới, nhanh chóng đổ bát nước vào người Diệp Vinh Thu để hạ nhiệt, sau đó cầm kéo cẩn thận cắt quần áo trên người anh xuống.
Đường Trường Thiên lo lắng hỏi: “Anh ấy không việc gì chứ?”
Sắc mặt Chu Thư Quyên ngưng trọng. Ở đây không có các dụng cụ y tế, rốt cuộc Diệp Vinh Thu bị thương thế nào, cô không thể kiểm tra được. Cô chỉ có thể nhanh chóng nhìn xem trên người Diệp Vinh Thu có những vết thương gì, có cái gì đâm sâu vào trong người anh không, còn về nội tạng hay đầu có bị ảnh hưởng gì không thì phải đợi anh tỉnh lại mới có thể xem được.
Chân Diệp Vinh Thu bị bỏng tương đối nghiêm trọng, hai đùi chằng chịt vết thương, cũng may mà nửa thân trên người anh chỉ bị thương nhẹ, không có vết thương lớn gì, chí ít có thể đảm bảo không có vật gì đâm vào trong nội tạng anh.
Họ ở đây cũng không có thuốc trị liệu, chỉ có thể trị liệu vật lý, Chu Thư Quyên kêu Đường Trường Thiên mang muối và gừng tới, cẩn thận pha nước muối loãng, giúp Diệp Vinh Thu tiêu độc cho vết thương.
Hơn nửa giờ sau, Diệp Vinh Thu khẽ kêu.
Anh mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường thì sửng sốt một chút. Anh cố gắng ngồi dậy, nhưng vừa động nhẹ một cái thôi mà đã đau đến nhe răng nghiến lợi, bàn tay giơ lên đỡ ót mình.
Chu Thư Quyên giữ lấy tay anh: “Đừng động đậy, anh vừa bị đập đầu, bị sưng một cục lớn, em đang lấy khăn mặt đắp cho anh.”
Diệp Vinh Thu cúi đầu, nhìn những vết thương chằng chịt dưới người mình. Giờ cả người anh trần truồng, Chu Thư Quyên ngồi bên cạnh, tuy cô ấy là em gái thanh mai nhưng không khỏi có chút xấu hổ. Anh muốn đắp chăn che người mình, lại bị Đường Trường Thiên ngăn lại: “Đừng, không được chạm vào.”
Chu Thư Quyên cũng không cảm thấy có gì không ổn, mấy năm này cô chữa trị cho rất nhiều người bệnh, từng nhìn qua không ít thân thể đàn ông. Cô ân cần hỏi: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
Diệp Vinh Thu khàn giọng nói: “Cả người đau nhức.” Anh vừa cất tiếng, lại bị giọng nói của mình làm cho hoảng sợ, giọng anh bây giờ khàn như tiếng cưa mài gỗ.
Chu Thư Quyên nháy mắt với Đường Trường Thiên, Đường Trường Thiên vội vàng đứng lên đi rót nước cho Diệp Vinh Thu.
“Lúc nãy bị nổ dưới hầm, trên người anh có rất nhiều chỗ bị bỏng. Trong người có chỗ nào đau không? Đầu thì sao?” Bị bỏng không quá đáng sợ, cô chỉ lo Diệp Vinh Thu bị tổn thương gì trong nội tạng.
Diệp Vinh Thu nằm một hồi: “Anh không biết.”
Đường Trường Thiên bưng nước trở về, cẩn cẩn trọng trọng đỡ Diệp Vinh Thu dậy, cho anh uống nước, uống được hai ngụm, Diệp Vinh Thu bắt đầu ho khan.
Đường Trường Thiên dè dặt hỏi: “Ban nãy thuốc nổ à?”
Hầm bị nổ rối tinh rối mù, cũng may mà những vật dễ cháy đã được Diệp Vinh Thu rời sang chỗ khác mới không đến mức nghiêm trọng không thể vãn hồi.
Diệp Vinh Thu khó khăn gật đầu. Anh chế tạo thành công thuốc nổ thể lỏng. Chỉ là anh đã đánh giá thấp thứ kia cho nên mới gây ra thảm họa này. Lúc đó anh trộn hai hỗn hợp acid nitric và nitroglycerin lại với nhau, nhưng không xử lý hạ nhiệt, sau đó đứng dậy định lên nhà ăn cơm. Lúc đứng dậy không cẩn thận động vào bàn, chai chứa nitroglycerin từ trên bàn rơi xuống. Cũng may mà anh phản ứng nhanh nhạy, thấy chất lỏng nóng lên liền lập tức lấy nồi che mặt. Nhờ có bàn và nồi nên anh tránh được một phần, chỉ là chân bị thuốc nổ bắn tới nên bị thương tương đối nghiêm trọng, còn lý do anh bị ngất là do lúc nổ bị hỏa lực đẩy ra phía sau, đầu đụng mạnh xuống đất nên bất tỉnh.
Chu Thư Quyên cau mày hỏi: “Sao thuốc lại nổ được? Anh có lấy nhiều thuốc nổ không?’
Diệp Vinh Thu khàn khàn đáp: “Thuốc nổ thể lỏng không ổn định, chạm nhẹ vào thôi sẽ bị nổ, là do anh không cẩn thận… Khụ.. Cũng may mà anh chỉ mang một ít về thí nghiệm.. vốn là muốn… mai ra bờ sông thử nổ một chút…. chỉ vài gram… khụ.. non nửa cái chén nhỏ.”
Bởi không có ống nghiệm nên Diệp Vinh Thu lấy ống inox thay cho ống nghiệm.
Đường Trường Thiên mở to mắt nhìn: “Ít vậy thôi mà có thể nổ lớn như vậy?”
Diệp Vinh Thu gật đầu: “Tôi nói rồi.. Khụ… Một chén là có thể nổ tung căn nhà này.”
Đường Trường Thiên và Chu Thư Quyên nghe xong đồng thời nuốt nước miếng. Hơn cả kích động và hưng phấn, bây giờ họ thấy khiếp sợ nhiều hơn. Trước đây lúc Diệp Vinh Thu nói ra ý nghĩ của mình, họ đều không thể tin nổi, nhưng giờ Diệp Vinh Thu thật sự thành công… họ càng thấy khó tin hơn. Ở phương diện chiến lực, Trung Hoa vẫn yếu hơn quân Nhật rất nhiều, cũng bởi vì xung đột chính diện phải chịu thiệt hại lớn nên quân cộng họ mới đánh du kích là chính. Nếu một chút vật liệu kia có thể tạo ra thuốc nổ với uy lực lớn như vậy, không phải như vậy có thể thay đổi toàn bộ hình thức kháng chiến sao?
Chu Thư Quyên đè ngực cho đỡ sợ, đứng lên: “Anh.. trước tiên nghỉ ngơi một chút. Có gì khó chịu thì mau nói, em sẽ nghĩ cách mang thuốc về cho anh.”
Tuy rằng Diệp Vinh Thu chỉ bị bỏng, nhưng bị bỏng nếu không chữa trị đúng lúc, vết thương chuyển xấu có thể dẫn tới nhiễm trùng, khi đó có thể sẽ mất mạng. Tuyệt đối không thể để Diệp Vinh Thu gặp chuyện không may, phía trước còn rất nhiều việc cần tới anh. Để chữa trị cho anh, Chu Thư Quyên dùng tất cả mọi cách, hai hôm sau mang một ít thuốc tiêu viêm về.
Chu Thư Quyên kêu Đường Trường Thiên đi làm việc, còn mình thì tới phòng bôi thuốc cho Diệp Vinh Thu.
Diệp Vinh Thu hỏi cô: “Hoàng át lần trước lấy cho tiểu đội trưởng Khưu dùng, là lấy từ chỗ Hắc Cẩu sao?”
Chu Thư Quyên gật đầu: “Thuốc của anh cũng lấy từ chỗ anh ấy. Chuyện của anh anh ấy đã biết rồi, anh ấy rất lo cho anh.”
Diệp Vinh Thu cười cười: “Cậu ấy có khỏe không?”
Chu Thư Quyên thở dài: “Anh ấy rất tốt, giờ người cần phải lo lắng là anh mới đúng. Anh ấy rất muốn gặp anh. Nhưng…”
Diệp Vinh Thu cắt ngang lời cô: “Anh hiểu mà.” Trước đây có phải mạo hiểm anh cũng muốn gặp Hắc Cẩu bởi vì khi đó trong lòng anh vẫn không yên tâm. Nhưng bây giờ đã biết Hắc Cẩu cùng chung chiến tuyến với mình là đủ rồi. Vì tương lai, giờ họ phải kiên nhẫn.
Chu Thư Quyên giúp anh thay thuốc, hỏi: “Anh có thể xuống giường không?”
Diệp Vinh Thu thử động chân mình. Tuy rằng vết thương hành hạ anh đêm đêm không ngủ ngon giấc nhưng anh vẫn phải kiên cường. Anh còn phải đi điều chế nitroglycerin. Anh đã làm trễ hai ngày, không có nhiều hai ngày cho anh có thể chậm trễ nữa. Anh nói: “Có thể, xương không bị thương, anh vẫn đi được.”
Chu Thư Quyên áy náy nhìn anh. Cô thật sự không muốn để Diệp Vinh Thu phải chịu khổ như vậy, nhưng giờ họ không còn cách nào, chỉ có thể trông cậy vào Diệp Vinh Thu.
Diệp Vinh Thu hiểu được ánh mắt cô, vươn tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Thuốc nổ của anh có thể nổ lớn tới chừng nào? Giờ ta đã biết Okamoto đến Vũ Xương sẽ ở nơi nào, cũng có thể đoán được đường ông ta vào thành. Giờ bố trí hành động ám sát thế nào thì phải dựa vào uy lực thuốc nổ của anh.”
Nhưng lúc này Diệp Vinh Thu lại do dự.
“Sao vậy?” Chu Thư Quyên vội hỏi.
“Anh… anh sợ sẽ xảy ra chuyện.” Diệp Vinh Thu nói, “Giờ anh bắt đầu thấy hối hận, đáng lẽ ra anh không nên làm thứ này. So với tưởng tượng của anh nó càng khó khống chế hơn, tuy rằng ta đã biết uy lực của nitroglycerin lợi hại hơn bất cứ loại thuốc nổ gì, nhưng nó quá bất ổn, nhỡ có biến cố gì, thuốc nổ sớm hơn dự kiến, kế hoạch của chúng ta sẽ hỏng hoàn toàn.
Chu Thư Quyên trầm mặc. Điều Diệp Vinh Thu nói cô cũng từng nghĩ tới. Thuốc nổ thể lỏng nó quá mới mẻ và độc đáo, đến nỗi ngay cả Diệp Vinh Thu – người chế tạo nó thiếu chút nữa bị nổ chết, những đồng chí chưa từng tiếp xúc qua với nó, chỉ e sẽ còn nguy hiểm hơn.
“Giờ ta còn lựa chọn nào khác sao?” Một lát sau, Chu Thư Quyên hỏi.
Diệp Vinh Thu hối hận nhắm mắt lại. Theo lý mà nói, mỗi khi hành động họ đều phải nghĩ tới trường hợp xấu nhất, sau đó cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng lúc này họ lại chỉ có thể hy vọng vào những gì tốt đẹp nhất, mà người tạo nên cục diện này, không ai khác lại chính là anh.
“Anh Mậu Thực.” Chu Thư Quyên nhẹ giọng gọi tên anh, “Đừng nghĩ nữa, cứ phóng tay làm đi. Tình huống có tệ hơn nữa bọn em cũng đã trải qua rồi, nếu không có anh, nhiệm vụ lần này còn chẳng có lấy một tia hi vọng nào. Ít nhất bây giờ ta còn có hi vọng.”
Diệp Vinh Thu lấy tay che hai mắt mình. Đã tới bước này rồi, không còn con đường nào cho họ đổi ý nữa. Đăng bởi: admin