Từ Thiếu Phương nói hai chữ “Vũ Xương” ra, Hoàng Mộ biết, lần này coi như hết cách vãn hồi.
Hơn nửa năm qua Diệp Vinh Thu vẫn luôn muốn lại tới Vũ Xương tìm Hắc Cẩu, nhưng thứ nhất là đoàn họ di dời trận địa, thứ hai là tuy Hoàng Mộ đồng ý đầu môi, nhưng thực tế lại âm thầm cản trở, bởi vậy nên mong muốn của anh không thể thực hiện. Lần này Từ Thiếu Phương nói muốn cho Diệp Vinh Thu tham gia nhiệm vụ ám sát, vốn là Hoàng Mộ không lo lắng, loại chuyện này không phù hợp với tính cách Diệp Vinh Thu, có cho cậu ta đi cậu ta cũng chẳng chịu, nhưng vừa nghe nói nhiệm vụ này ở Vũ Xương, trong đầu Hoàng Mộ chỉ có duy nhất một ý nghĩ —— thôi xong rồi!
Giờ Từ Thiếu Phương còn chưa nói hành động thế nào, có những khó khăn gì, cần bao nhiêu thời gian mà Diệp Vinh Thu đã chủ động xin đi giết giặc! Giờ chỉ sợ có dùng mười con ngựa kéo Diệp Vinh Thu cũng không chịu quay đầu!
Từ Thiếu Phương thấy vậy cũng sững sờ. Mới đầu Hoàng Mộ ngang ngược cản trở, Diệp Vinh Thu cũng có phần do dự, Từ Thiếu Phương cứ ngỡ lần này thuyết phục sẽ rất khó khăn. Nhưng đột nhiên thái độ Diệp Vinh Thu quay ngoắt 180 độ, thái độ kiên định chắc chắn, khiến không ai ngăn cản được!
Diệp Vinh Thu dứt khoát như vậy, ngược lại Từ Thiếu Phương lại có chút bận lòng: “Diệp Tử à, nhiệm vụ lần này không đơn giản đâu.”
Sống lưng Diệp Vinh Thu thẳng tắp: “Thủ trưởng cứ phân phó!”
“Ồ!” Từ Thiếu Phương vui vẻ, đưa mắt nhìn Hoàng Mộ ngồi bên cạnh, giờ Hoàng Mộ chẳng còn khăng khăng bảo vệ nữa, đến cả thở cũng còn lười.
“Rất tốt. Đồng chí này tuổi còn trẻ mà tinh thần giác ngộ đã cao như vậy rồi!” Từ Thiếu Phương tán dương Diệp Vinh Thu, “Nhưng mà tôi muốn nói cho cậu biết nhiệm vụ lần này có những khó khăn gì, nếu cậu không rành thì cũng không cần miễn cưỡng, chúng tôi không ép buộc cậu.”
Lần này, mặc kệ Từ Thiếu Phương nói có những khó khăn gì, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa Diệp Vinh Thu cũng sẽ không rút lui.
Lần này họ muốn ám sát một đại tá liên đội của quân Nhật – Okamoto, cũng chính là thủ lĩnh quân Nhật ở Ngạc Nam. Lần này quân cộng nhận được tin tình báo, Okamoto định bí mật tới Vũ Xương. Nếu lần này có thể ám sát thành công Okamoto, quân Nhật ở Ngạc Nam như rắn mất đầu, điều này đối với sự nghiệp kháng Nhật mà nói sẽ là chiến thắng vô cùng to lớn, thậm chí có thể thay đổi toàn bộ thế cục ở Ngạc Nam.
Đương nhiên, hy vọng tốt đẹp như vậy, nhưng nhiệm vụ cũng vô cùng khó khăn.
Đại tá Okamoto muốn vào Vũ Xương, quân Nhật ở Vũ Xương đương nhiên sẽ tra thành nghiêm ngặt, tiến hành truy quét một lượt thành viên đảng cộng trong thành. Bởi vậy nên muốn đưa người và vũ khí từ ngoài vào thì quả thật khó như lên trời.
Nhưng nhiệm vụ lần này nếu chỉ dựa vào các đồng chí ở trong thành thôi thì rất thiếu thực tế, đảng cộng trong Vũ Xương không chỉ thiếu người mà còn thiếu đạn dược vũ khí, để họ ám sát Okamoto, không khác nào đưa dê vào miệng cọp, cho nên vẫn phải nhờ tới các chiến sĩ Tân Tứ quân giúp đỡ.
Từ Thiếu Phương nói: “Trước tiên chúng tôi sẽ nghĩ cách đưa cậu vào thành. Nhưng đưa người không vào dễ hơn đưa vũ khí, cho nên cậu không được mang súng đạn đi vào..”
Diệp Vinh Thu hỏi: “Nếu không mang theo vũ khí, vậy tôi vào thành sẽ phải làm gì?”
Từ Thiếu Phương nói: “Mấy đồng chí trong thành nói mấy năm này họ tích được vài khẩu súng, nhưng phần lớn đều đã bị hư hại hoặc là không có đạn thích hợp, họ cũng tiết kiệm được một ít đạn dược, nếu chúng ta có thể đưa một chuyên gia quân sự vào thành giúp, có lẽ họ sẽ có cách hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Vinh Thu nghe xong, đại khái hiểu được chuyện đang xảy ra. Thật ra yêu cầu nhiệm vụ lần này tương đối mơ hồ, bởi vì người trong thành muốn liên lạc với bên ngoài cũng không dễ dàng gì, cho nên tình hình cụ thể trong thành thế nào phải đi vào mới biết được. Nhiệm vụ duy nhất của anh là phải nghĩ hết mọi biện pháp để giúp đỡ đảng viên ngầm trong thành hoàn thành nhiệm vụ ám sát. Còn cụ thể như nào, chỉ sợ đến khi đó phải tùy cơ ứng biến.
Từ Thiếu Phương nói: “Thế nào, cậu thấy khó khăn gì thì nhanh nói cho chúng tôi. Đưa người vào không dễ, nếu không phải nhiệm vụ lần này quan trọng chúng tôi đã không bắt cậu phải mạo hiểm như vậy. Nếu không được, chúng tôi sẽ nhanh chóng thay đổi người.”
Diệp Vinh Thu hỏi: “Khi nào thì xuất phát?”
Từ Thiếu Phương nói: “Càng sớm càng tốt.”
Diệp Vinh Thu gật đầu: “Vậy tôi về sắp xếp hành lý.”
Trước khi gặp Diệp Vinh Thu, Từ Thiếu Phương nghĩ không phải là cậu ấy thì không được, dù sao Diệp Vinh Thu cũng có danh có tiếng, muốn tìm một chuyên gia quân sự, sợ là trong Tân Tứ quân không có ai thích hợp hơn cậu ấy. Nhưng đến khi thấy Diệp Vinh Thu rồi, thái độ hào sảng của Diệp Vinh Thu lại khiến Từ Thiếu Phương có phần hơi do dự.
“Khoan.” Từ Thiếu Phương kéo anh lại, ánh mắt có phần không tin tưởng: “Cũng không cần gấp như vậy.”
Từ Thiếu Phương không ngờ Diệp Vinh Thu trẻ tuổi như vậy, làm việc lại rất hào sảng, vốn nghĩ có lẽ Diệp Vinh Thu sẽ lưỡng lự một chút rồi mới trả lời chắc chắn, hoặc ít nhất cũng phải đưa ra yêu cầu với tổ chức, nhưng Diệp Vinh Thu không hỏi gì cả, cái gì cũng chấp nhận, nói đi liền đi luôn, trái lại khiến người ta lo lắng người này làm việc không chắc chắn.
Diệp Vinh Thu hỏi: “Còn gì nữa không?”
Từ Thiếu Phương do dự một chút: ‘”Cậu nhận định gì về nhiệm vụ lần này? Cậu thấy nhiệm vụ này có gì khó khăn không? Quân bộ có cần làm gì cho cậu không? Suy nghĩ kỹ một chút, đến khi xảy ra chuyện có muốn lo cũng chẳng kịp.”
Diệp Vinh Thu ngược lại rất bình tĩnh: “Khó khăn? Vậy không phải nhiệm vụ này vốn khó khăn sao? Mọi người chọn tôi không phải là muốn tôi đi giải quyết khó khăn sao? Nếu quân bộ có thể giúp tôi những gì, anh đã nói ngay từ đầu rồi.”
Từ Thiếu Phương ngẩn người, có hơi lúng túng nở nụ cười. Anh phải thừa nhận, Diệp Vinh Thu nói rất đúng. Nếu không phải vì nhiệm vụ lần này khó khăn như vậy, họ đã không tìm Diệp Vinh Thu.
Diệp Vinh Thu đứng đó, trên mặt không lộ biểu tình gì: “Nếu đã tới tìm tôi, vậy hãy tin tưởng tôi đi. Tôi không thể hứa trước mình có thể làm được những gì, nhưng nhất định tôi sẽ toàn tâm toàn lực giúp đỡ mọi người.”
Gương mặt Từ Thiếu Phương nhất thời nóng lên, che giấu tâm tình mà sờ mũi, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nói: “Được, vậy cậu quay về chuẩn bị một chút, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt. Tôi quay về báo cáo với tham mưu trưởng, sáng sớm mai phái người tới đón cậu.”
Diệp Vinh Thu tạm biệt Từ Thiếu Phương và Hoàng Mộ, xoay người rời đi.
Từ Thiếu Phương quay đầu nhìn Hoàng Mộ ngồi một bên. Ban nãy lúc anh nói chuyện với Diệp Vinh Thu, ngoại trừ lúc đầu Hoàng Mộ một mực ngăn cản ra thì từ lúc Diệp Vinh Thu xung phong nhận nhiệm vụ, Hoàng Mộ không nói đến nửa lời.
Từ Thiếu Phương nói: “Tiểu đồng chí này của các cậu…”
Không đợi anh ta nói hết, Hoàng Mộ xùy một tiếng: “Có phải anh không tin tưởng cậu ấy không?”
Từ Thiếu Phương giật mình, cười xòa: “Đâu có, đâu có.”
Hoàng Mộ tức giận trợn trắng mắt: “Tôi ước gì mấy anh không tin tưởng cậu ấy, sau đó nhanh đổi người cho tôi. Nếu cậu ấy gặp chuyện gì không hay, có cho một trăm người khác cũng không bồi thường nổi.”
Từ Thiếu Phương hiểu rõ cái tính thúi này của Hoàng Mộ, đừng nói là anh, dù cho tham mưu trưởng có tự mình đến đây, người này chưa chắc đã khách khí. Nhưng người được Hoàng Mộ nhìn trúng, nhất định có điểm hơn người.
Từ Thiếu Phương nở nụ cười, vỗ vỗ lưng Hoàng Mộ: “Thôi được rồi, đừng cáu kỉnh nữa. Lần sau tôi mời cậu một chầu rượu!”
Hoàng Mộ tức giận hất tay anh ra, nhìn về phía Diệp Vinh Thu vừa đi, lặng lẽ thở dài. Đăng bởi: admin