Diệp Vinh Thu dẫn Tiểu Triệu ra ngoài, lập tức đi về phía Chu Thư Quyên vừa đi.
Tiểu Triệu nhẹ giọng hỏi: “Chính ủy, ta đi đâu vậy?”
Diệp Vinh Thu nói: “Tìm Yamadera Kou.”
Tiểu Triệu cả kinh, vô thức chạm vào khẩu súng giấu bên thắt lưng: “Giờ ta đi ám sát tên Hán gia kia sao.”
Diệp Vinh Thu cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Tôi dẫn cậu đi, cậu phải nghe theo tôi chỉ huy, không được kích động. Tôi không bảo cậu nổ súng thì tuyệt đối không được nổ súng.”
Tiểu Triệu lập tức thu tay về: “Vâng, em nghe lời chính ủy!”
Diệp Vinh Thu rất thích điểm này ở Tiểu Triệu. Thật ra đám Hoàng Mộ không quá thích sai việc cho Tiểu Triệu làm, tuy rằng thân thể Tiểu Triệu tốt, nhưng tính cách cậu thì quả thật rất có vấn đề, cũng không phải cậu không tốt, mà là đôi khi phản ứng quá nhanh, tư duy lại quá thẳng, rất khó đoán một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì. Có đôi khi còn chưa ra lệnh, Tiểu Triệu đã có phản ứng rồi, như vậy rất dễ gây chuyện xấu. Nhưng Tiểu Triệu rất nghe lời, đặc biệt nghe Diệp Vinh Thu nói, chỉ cần trước đó có dặn sẵn thì Tiểu Triệu là một người có thể tin tưởng được.
Diệp Vinh Thu vẫn còn chưa quá quen thuộc với địa hình Vũ Xương, anh cũng biết đây là điểm yếu của mình, cũng may mà trí nhớ của anh không tồi, lần trước quay lại đây anh cũng dần thuộc được đường phố xung quanh, lần này đi anh cũng nghiêm túc nhớ kỹ đường, để lúc quay về không bị lạc.
Một lát sau họ đuổi kịp Chu Thư Quyên.
Tiểu Triệu thấy Chu Thư Quyên đi phía trước, sải bước dài xông lên: “Diệp Như Nam kìa!”
Diệp Vinh Thu nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại: “Đừng đi! Chúng ta đi theo sau thôi.”
Tiểu Triệu sửng sốt, ngoan ngoãn lui về bên người Diệp Vinh Thu: “Sao lại thế?”
Diệp Vinh Thu nói: “Em ấy không cho phép hai ta ra ngoài, chúng ta âm thầm đi theo. Anh lo em ấy gặp phải chuyện gì, nhỡ có khó khăn, chúng ta sẽ âm thầm giúp đỡ.”
Tiểu Triệu gật đầu liên tục: “Vâng!”
Thế là Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu dè dặt đi theo sau Chu Thư Quyên, Diệp Vinh Thu vừa để ý xem dọc đường Chu Thư Quyên có tiếp xúc với ai không, vừa nhớ kỹ từng con đường một.
Đi được một lúc, đột nhiên phía trước truyền tới tiếng ồn, Diệp Vinh Thu thấy cách đó xa xa có một chi đội mặc quân trang đi tới, anh nheo mắt lại, muốn nhìn kỹ hơn, nhưng có lẽ bởi mấy ngày trước vừa bị rút máu, mắt anh hơi mờ, chỉ có thể thấy một đám người mặc đồ xanh vàng đi tới.
Dân chúng trên đường lập tức tản ra bốn phía, mấy nhà đang mở cửa sổ cũng đóng hết lại. Chu Thư Quyên lắc mình tạm lánh vào trong một con ngõ. Tiểu Triệu cũng vội vàng kéo Diệp Vinh Thu vào một con ngõ khác, lén lút nhìn ra ngoài.
Người tới gần, Diệp Vinh Thu mới nhìn rõ, một đám lính Nhật bắt mười mấy người ăn mặc như dân thường đi về phía cổng thành.
Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu cả kinh, liếc mắt nhìn nhau. Phản ứng đầu tiên của họ là, có lẽ người bị bắt là đảng viên cộng sản bọn họ, nếu không phải thì cũng là lính quốc quân, nói chung nhất định là phần tử kháng Nhật. Diệp Vinh Thu vội vã nhìn mấy người bị bắt, muốn nhìn xem bên trong có người quen hay không, tiếc là bởi thiếu máu nên anh nhìn không rõ lắm, chỉ có thể lay Tiểu Triệu, nhẹ giọng hỏi: “Có Sừ Đầu và Tiểu Tam trong đó không?”
Anh không tận mắt chứng kiến cảnh Sừ Đầu và Tiểu Tam hy sinh, trong lòng vẫn còn ôm hy vọng, hy vọng rằng bọn họ còn sống. Bị giặc Nhật bắt giữ so với việc đã hy sinh thì tốt hơn nhiều.
Tiểu Triệu nhìn một chút, lắc đầu: “Không có, em không thấy ai quen mắt cả.”
Trong ngõ nhỏ không chỉ có hai người họ, lúc quân Nhật đi tới, có một ông lão cũng theo chân họ chui vào trong. Bởi có người ngoài nên Tiểu Triệu không thể làm gì hơn là dán vào tai anh hỏi: “Sao giặc lại bắt họ?”
Diệp Vinh Thu cũng không rõ. Lúc này bọn chúng tới gần hơn, anh thấy những người này tuy bị giặc bắt nhưng tay chân không bị còng. Nếu như là quân cách mạng, chỉ sợ giặc đã trói chéo tay rồi.
Lúc này, ông lão trốn cùng bọn họ đột nhiên thở dài: “Aiii, lại một nhóm.”
Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu đồng thời quay lại nhìn ông, Diệp Vinh Thu nhẹ giọng hỏi: “Bác à, bác có biết vì sao giặc lại bắt nhiều dân chúng như vậy không?”
Ông lão kia nói: “Mấy ngày hôm nay hai cậu không ra khỏi nhà sao? Còn bắt để làm gì nữa, bắt đi khai mỏ, đó giờ bắt được mấy nhóm rồi.”
Diệp Vinh Thu ngẩn ra, Hồ Bắc nhiều khoáng sản, giặc Nhật chiếm đoạt các quặng sắt, nhưng chúng thiếu người nên bắt dân Trung họ đi lao động, khai thác quặng sắt, chế tạo vũ khí hoặc chở hàng về Nhật.
“Bọn Nhật chết tiệt!” Tiểu Triệu cắn răng nghiến lợi mắng một câu. Tuy rằng cậu không đi học nhưng cũng biết khai thác quặng sắt để làm gì. Công xưởng của họ chế tạo vũ khí, có không biết bao nhiêu chiến sĩ mạo hiểm tính mạng vào chiến khu lục tìm đồ sắt, đồng bị bỏ, dân chúng để ủng hộ kháng Nhật mà ngay cả nồi cơm, cái xẻng cũng mang ra quyên góp. Còn giặc Nhật thì sao? Chúng chiếm mỏ của họ, bắt đồng bào họ đi lao động, cuối cùng dùng sắt thu được ở Trung để chế tạo vũ khí sát hại chính người Trung!
Tiểu Triệu chộn rộn, hận không thể xông ra giết chết lũ giặc kia, cứu những dân chúng bị bắt đi lao động khổ sai.
Diệp Vinh Thu rất sợ cậu liều lĩnh, nếu như chỉ có một hai người, bọn họ còn có thể mạo hiểm được, nhưng bây giờ có mười mấy tên lính Nhật, họ lại đang ở chiến khu, nếu liều lĩnh, đừng nói là cứu người, chỉ sợ còn hại nhiều người hơn.
Diệp Vinh Thu híp mắt quan sát nhóm người bị bắt đi, khẽ lay Tiểu Triệu một cái, nhẹ giọng hỏi: “Tôi không nhìn thấy rõ, cái người mặc quần áo màu lam kia có phải con gái không?”
Tiểu Triệu nhìn theo hướng anh chỉ, gật đầu: “Đúng vậy, là con gái, nhìn rất trẻ.”
Diệp Vinh Thu nhíu mày: “Bắt đi lao động, sao lại bắt cả con gái?”
Ông lão kia phẫn hận mắng: “Cái đám súc sinh kia, bắt con gái đi còn vì lý do gì nữa? Đào mỏ chỉ là cái cớ! Không chỉ riêng gì con gái, cái đám súc sinh này ngay cả trẻ con cũng không tha, già trẻ đều bắt đi hết, mà đã bắt thì sẽ không trả về, chỉ sợ bị bắt để thỏa mãn bọn chúng!”
Diệp Vinh Thu sửng sốt. Nhật Bản xâm chiếm Trung Quốc nhiều năm như vậy, nếu chiến tranh vẫn cứ tiếp tục, bọn chúng sẽ xây dựng công sự, xây công sự thì sẽ bắt dân chúng Trung Quốc đi làm, có khi trong làng có bao nhiêu đàn ông đều bị bắt cả đi, xây xong thì sát hại, còn dư lại phụ nữ yếu ớt và trẻ em muốn chống lại nhưng ngay cả súng cũng không dám cầm. Không còn đàn ông, sẽ không ai dám phản kháng bọn chúng nữa. Nhưng bắt phụ nữ đi nhằm mục đích gì? Phụ nữ yếu ớt cũng không hợp làm mấy loại chuyện lao động vất vả. Bọn chúng mượn cớ bắt phụ nữ, sau đó bắt họ về làm công cụ thỏa mãn dục vọng cũng không phải chuyện hiếm gặp, nhưng rất ít khi chúng bắt trẻ con. Cũng không phải giặc Nhật không sát hại trẻ con, bọn chúng từng tàn sát không ít làng mạc, trẻ sơ sinh cũng không nương tay mà giết ngay tại chỗ chứ không cần phải kéo đi nơi khác rồi sát hại.
Diệp Vinh Thu nghĩ chuyện này có hơi kì lạ, lại không nghĩ ra lý do giặc làm vậy. Có lẽ như ông lão kia nói, họ sợ dân chúng phản kháng nên mượn cớ bắt người.
Đợi đội ngũ kia đi qua rồi, Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu thấy Chu Thư Quyên đi ra khỏi con ngõ phía trước, vì vậy lập tức theo sau.
Chu Thư Quyên rẽ ngang rẽ dọc một hồi, chốc lát sau đi tới khu chợ ở thành Nam, cô không dừng lại mà đi sâu vào trong chợ.
Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu đi tới ngoài chợ, Diệp Vinh Thu quét mắt nhìn vào trong, có chút thất thần.
Tiểu Triệu đẩy anh một cái, nhỏ giọng hỏi: “Anh Diệp, đây là nơi nào vậy, anh biết sao?” Đến nơi đông người, cậu không dám gọi Diệp Vinh Thu là chính ủy.
Diệp Vinh Thu thấy hơi váng đầu, hiện tại thể trạng anh rất kém, sáng sớm phơi nắng một giờ đã có cảm giác say. Tiểu Triệu vừa lay người một cái, cả người anh liền lảo đảo muốn ngã xuống.
Tiểu Triệu không khỏi hoảng sợ, vội vã đỡ anh dậy: “Anh Diệp, anh sao vậy, đừng dọa em!”
Diệp Vinh Thu day day huyệt thái dương, cố gắng xốc tinh thần.
Đúng là anh biết nơi này. Lần đầu tiên Phùng Chân dẫn anh vào thành họ tới đây. Nơi này đồng thời cũng là chợ đêm ngầm ở Vũ Xương, có không ít giao dịch mờ ám được thực hiện ở nơi này.
Bởi Chu Thư Quyên cần Sulfonamide nên cô đi tới chợ đêm.
Diệp Vinh Thu mờ mịt đỡ trán.
Chẳng lẽ anh lại đoán sai một lần nữa rồi sao? Ngỡ tưởng ánh sáng ở ngay trước mắt, nhưng lại cách xa vời vợi… Đăng bởi: admin