Sâu trong sân nhà, Sở Thiên phiêu diêu cùng những chiếc lá rơi rơi.
đa͙σ khả đa͙σ, phi thường đa͙σ. Danh khả danh, phi thường danh. Mọi sự vật sự việc đang được suy luận trong những bước chân di chuyển lòng vòng của Sở Thiên. Bước chân chắc chắn nhẹ nhàng. Thân hình cao lớn vạm vỡ có một sự cứng cỏi của chiếc lá rơi cô đơn bay giữa biển lớn. Vẻ đẹp phóng khoáng ấy khiến cho Trần Tú Tài giật mình.
Trần Tú Tài lại cười buồn một mình. Lúc Sở Thiên đưa tay múa những đường thái cực quyền, trong lòng anh ta có chút gì đó không đồng tình. Lấy nhu để thắng cương hình như chỉ tồn tại trong phim ảnh mà thôi. Khi thực sự lao vào trận chiến đấu chém giết, cuối cùng cũng vẫn là đâm chém, bởi vì chẳng có kẻ nào đứng đấy mà khoa chân múa tay trưng bày tư thế đâu.
Mãi cho đến khi có chiếc lá rơi từ ngọn cây xuống thì Trần Tú Tài mới để ý đến chiếc lá trên đầu Sở Thiên. Chiếc lá ấy đã nằm trên đầu hắn ta cả hàng trăm giây rồi, và Sở Thiên cũng di chuyển gần trăm bước rồi, thay đổi hàng trăm động tác. Vậy mà dù có cử động di chuyển thế nào thì chiếc lá vàng vẫn nằm yên trên đầu Sở Thiên, an nhàn bình tĩnh.
Đây là sức mạnh nào vậy? Trần Tú Tài thầm ngợi ca trong lòng.
Sở Thiên cuối cùng cũng dừng lại, đưa tay lấy chiếc lá trên đầu.
Trần Tú Tái bước lên trước vài bước, cung kính tuyệt đối nói:
- Thiếu Soái, khăn mặt đây.
Sở Thiên đặt chiếc lá vào khay rồi cầm lấy chiếc khăn mặt trắng lau mặt. Đang định nói với Trần Tú Tài thì Phong Vô Tình vội vã chạy tới, sắc mặt đầy biểu cảm hạ giọng nói:
- Thiếu Soái, còn nhớ quán bar 0h không? Đêm qua cháy lớn, chết 800 người.
Quán bar 0h? Trần Tú Tài buột miệng nói:
- Khu vực của Chu gia.
Sở Thiên đương nhiên là nhớ quán bar 0h rồi. Đêm trước còn cứu Chu Vũ Hiên khỏi quán đấy. Nhưng nghe nói 800 người chết thì lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc:
- Đúng, đấy chính là khu vực của Chu gia. Đêm trước tôi còn đến đấy cứu người, làm sao lại cháy lớn được, lại còn chết 800 người nữa?
Phong Vô Tình gật đầu cẩn trọng khẽ trả lời:
- Đúng thế, theo tình báo của anh em dò hỏi được, bất kể là quân của Chu gia hay là khách đến chơi đều bị thiêu cháy. Còn nguyên nhân vụ cháy thì vẫn chưa điều tra rõ, bởi vì phía chính phủ đang phong toả tin tức, người phụ trách chính là Lý Thần Châu.
Nghe đến tên Lý Thần Châu thì Sở Thiên đột nhiên như hiểu được chân tướng sự việc của quán bar 0h. Hắn ta nhớ tới ngày xưa cả gia đình Trần Tử Phong cũng bị chết cháy. Đương nhiên là trước khi cháy thì toàn bộ đã bị giết chết hết. Đây gần giống như là thủ đoạn mà Chu Long Kiếm hay dùng, đó là dùng lửa để che đậy toàn bộ chứng cứ. Rồi sau đó dùng quyền lực để trừ khử những tin tức bị rò rỉ ra ngoài.
Trần Tú Tài tuy kinh ngạc nhưng lại suy luận theo thói quen:
- Trận cháy này kinh khủng quá. Quán bar 0h có sức chứa cả ngàn người, lại thiêu cháy cả 800 người. Bọn họ đâu phải là những con lợn bị trói ở trong đó, lẽ nào không biết chữa cháy hoặc là phá cửa để thoát ra ngoài? Trừ khi bọn họ đều là xác chết.
Khi anh ta nói ra hai từ cuối cùng thì ngay lập tức hiểu được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, vội ôm miệng nhìn Sở Thiên. Trên trán mồ hôi toát ra đầm đìa. Sở Thiên khẽ cười, vỗ vai anh ta nói:
- Trần Tú Tài, trước mặt tôi có thể nói tuỳ tiện, nhưng ra ngoài nói linh tinh sẽ bị mất đầu đấy.
Trần Tú Tài vội gật đầu sợ hãi nói:
- Tú Tài hiểu rồi, hiểu rồi ạ.
Trước thái độ của Sở Thiên anh ta biết rằng suy đoán vô tình của mình chính là chân tướng sự việc. Đó là 800 người bị giết hại rồi mới bị đốt, có như vậy thì thương vong mới lớn đến thế. Anh ta cũng bực bản thân muốn tát vào mồm mấy cái, biết càng nhiều lại càng nguy hiểm cho bản thân. Trương Nhạc Vân đột tử chính là tấm gương rõ nhất.
Sở Thiên không có chút biêủ hiện gì, vẻ mặt rất tự nhiên nói với Trần Tú Tài:
- Tú Tài, nói với anh em, ngay lập tức dừng lại mọi chuyện kinh doanh ở tất cả các khu vực, bất luận là đánh bạc hay phí bảo kê đều dừng lại hết cho tôi. Lý Thần Châu sẽ lấy cái cớ là chỉnh đốn để càn quét toàn bộ băng nhóm xã hội ở Hải Nam.
Trần Tú Tài sững người liền thăm dò:
- Đội trưởng Lý và Thiếu Soái…?
Sở Thiên biết anh ta định hỏi gì liền nói đầy ẩn ý:
- Tuy tôi và Lý Thần Châu có qua lại, nhưng anh ta cũng không thể quá thiên vị với Soái Quân. Những người trong giới quan trường làm việc rất cẩn thận, anh ta không để cho Chu gia tìm được cớ để tấn công, vì vậy chúng ta cũng không thể làm khó cho anh ta được, phải phối hợp ăn ý với anh ta mới được.
Trần Tú Tài bừng tỉnh ngộ tán dương:
- Thiếu Soái thật sáng suốt.
Sở Thiên đưa tay ra hiệu cho anh ta đi khỏi. Đợi anh ta đi khỏi thì Phong Vô Tình trầm tư suốt từ hồi nãy tới giờ mới bước tới hỏi:
- Thiếu Soái, có thật là bọn Lý Thần Châu làm không? Bọn chúng ra tay cũng thật tàn ác, không ngờ còn dám huy động cảnh sát đặc công đi giết người, lại còn là giết những 800 mạng người, mà đa số lại là người vô tội.
Trút mấy hơi cho bớt tức giận rồi Sở Thiên cầm lấy chiếc là khẽ than thở:
- Vô tội? Thế giới này có ai là vô tội? Cũng giống như Lý Thần Châu đêm trước có nói là ý trời khó đoán, hơn nữa tuyệt đối không phải cảnh sát đặc công đi giết người, anh ta không ngu ngốc đến mức mạo hiểm đến thế, kẻ giết người là thế lực ngầm của Chu Long Kiếm.
Thế lực ngầm? Phong Vô Tình có chút kinh ngạc rồi hỏi:
- Thế là thế nào?
Sở Thiên khẽ cười khổ, tay chắp phía sau lưng ngẩng mặt lên trời mà nói:
- Tôi cũng không biết, thế lực thực sự của con cáo già đó ngoài hắn ta ra thì không một ai biết được. Diệp Tam Tiếu ở Thượng Hải, Đường Đại Long ở Hàng Châu, đội trưởng đội đặc nhiệm Lý Thần Châu, đến người trung tuổi gặp ở kinh thành, nếu không phải là anh hùng kiệt xuất thì cũng là các cao thủ hiếm gặp.
Phong Vô Tình khẽ than thở cười buồn:
- Không ngờ thế lực của hắn ta lại mạnh đến thế.
Ánh mắt Sở Thiên nhìn vào trên thân cây tầm gửi to, phát ra một tiếng cười đàm tiếu:
- Đúng thế, cây cổ thụ này thực sự là đã ăn sâu bén rễ, khó mà thăm dò được chân tướng. Vì vậy mà chúng ta phải hết sức cẩn thận khi giao du với hắn ta, nếu trung ương muốn xuống tay với chúng ta, thì hắn ta nhất định sẽ là người đầu tiên lo lắng.
Vừa dứt lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Vừa nhấc máy thì nghe thấy tiếng của Lưu Học Hữu:
- Thiếu Soái, quán bar 0h đêm qua cháy lớn, chết hơn 800 người, không có người bị thương, cũng không có ai sống sót. Quan trọng hơn là tôi đã dùng một khoản lớn để lấy thông tin từ bên pháp y, toàn bộ người bị chết cháy đều bị đao đâm chết trước khi bị thiêu cháy.
Bị đao đâm chết? Sở Thiên lại một lần nữa kinh ngạc. Hắn ta biết có người phục kích quán bar, nhưng không ngờ lại dùng vũ khí lạnh để giết người. Có thể thấy người mà Chu Long Kiếm cử đi vô cùng dũng mãnh. Hắn ta vô tình nghĩ tới người trung niên gặp trong vụ cướp máy bay, đao pháp giết người đỉnh cao.
Chẳng lẽ là anh ta tự đến? Sở Thiên trong lòng có chút lo âu.
Tiếp theo Lưu Học Hữu còn nói đến rất nhiều những phản ứng của giới xã hội đen đối với sự việc này, cũng chứng minh là phía chính phủ phong toả nghiêm ngặt tin tức. Hơn nữa kẻ cao giọng Chu Bách Ôn lần này lại không có chút động thái gì, đồng thời còn tiết lộ phía chính phủ muốn chỉnh đốn các khu vui chơi giải trí.
Những gì mà Lưu Học Hữu nói đều gần giống với những suy đoán của Sở Thiên, nhưng đến cuối cùng Sở Thiên vẫn cười nói:
- Cảm ơn anh Lưu, phiền anh tiếp tục giúp tôi tìm hiểu tin tức của giới xã hội và động tĩnh của chính phủ. Tôi sẽ chuyển 900 ngàn vào tài khoản của anh. Đúng rồi, phải đặc biệt chú ý đến tình hình điều động quân của Chu gia, có tin tức gì lập tức thông báo cho tôi.
900 ngàn? Lưu Học Hữu nuốt nước bọt, vỗ ngực bảo đảm:
- Thiếu Soái yên tâm!
Sau khi cúp máy, Sở Thiên nhìn Phong Vô Tình căn dặn:
- Vô Tình, e rằng cọng rơm này của chúng ta sẽ sớm phải dùng đến rồi. Từ bây giờ, cậu chọn ra 200 anh em tinh nhuệ nhất, ăn thịt nạc ngon nhất, ngủ đầy đủ nhất, tôi muốn họ luôn luôn có một tinh thần tốt nhất. Nếu đoán không sai thì chiến sự ở Hải Nam 3 ngày sau sẽ kết thúc.
Phong Vô Tình gật đầu, tuân lệnh rồi đi.
Suy đoán của Sở Thiên và động thái của Lý Thần Châu không có gì chênh lệch mấy. Lấy cái cớ là quán bar 0h bị thiêu cháy, Lý Thần Châu ra lệnh cho cảnh sát toàn tỉnh tiến hành giám sát các khu vực vui chơi, còn uy hiếp những hành động phạm tội của giới xã hội đen. Gã ta ra khẩu lệnh thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, kẻ nào dám chống lại giết ngay tại chỗ.
Lúc đầu có một số bang phái nhỏ nghĩ rằng lại là kiểu thùng rỗng kêu to, cũng ỷ thế có chút ô dù che chở, vẫn tiếp tục kinh doanh khu vui chơi và làm ăn phạp pháp. Khi gặp cảnh sát đi tuần tra thì chống đối. Bọn chúng không thể ngờ rằng, ngày xưa cảnh sát yếu đuối nay nổ súng tại chỗ, không ít người bị mất mạng.
Dưới thủ đoạn cứng rắn như vậy, các bang phái đều trở nên có quy củ, thậm chí đi trên đường gặp cảnh sát phải ngẩng mặt cười chào, càng không nói tới việc làm ăn phi pháp hay chém giết. Điều này khiến cho tình hình trật tự ở Hải Nam trở nên tốt hơn rất nhiều, nhận được sự đánh giá và khen ngợi của các giới trong xã hội. Trung ương còn ban thưởng cho Lý Thần Châu.
Lý Thần Châu cuối cùng cũng đợi được đến lúc mà bản thân hằng mong đợi rồi!