Nắng ấm nhẹ nhàng trải xuống, mặt đất loang lổ đầy màu vàng óng ánh.
Sở Thiên nắm 10 trang tư liệu kia, ánh mắt yên lặng bình thản.
Trình bày tỉ mỉ tin tức về các phương diện, nếu như Đường Môn một mình ngoan cố chống lại. 2000 tinh nhuệ của Đường Vinh tới trễ, mà xung quanh hai cứ điểm lớn của Soái Quân lại có thêm rất nhiều thành viên Hắc Bang. Cũng có những thành viên tổ Tinh Nguyệt ẩn núp những bang phái khác được điều ra. Bọn chúng đã được điều đến Thành Đô năm ngày rồi.
Tuy không rõ mục đích của bọn chúng tới Thành Đô, nhưng Sở Thiên không phải là thằng ngốc lạc quan. Hắn suy nghĩ một lúc liền đoán được ra đó là Đường Vinh trăm phương ngàn kế, minh tu sạn đa͙σ, ám đa͙σ Trần Thương. Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, lừa trời dối biển của Đường Vinh thật đúng là có hiệu quả.
Soái Quân bây giờ, đã trở thành cá trong chậu.
Phương Tình dựa ở trên sofa, lòng còn sợ hãi mở miệng:
- Tin tức này là tối hôm qua mới nhận được! Thành viên ẩn nấp thuộc Bang cự giải, 5 ngày trước gần trăm người bọn chúng được bí mật điều đến Thành Đô, lúc đầu vẫn cho là đi khai thác địa bàn. Hôm qua mới biết đến Thành Đô là làm việc vì Đường Môn, làm cái gì thì không biết.
Sở Thiên bưng chén trà nóng hổi, ánh mắt dừng lại trên bản đồ.
Phương Tình thở dài buồn phiền, một lúc lâu mới nói thêm vài câu:
- Nếu như không phải là vì Hoắc Vô Túy bị HQ bắt cóc, Thiếu Soái ngừng chiến 3 ngày, mà Đường Vinh cũng đồng ý rồi. Lúc này, mấy nghìn huynh đệ của Thành Đô có lẽ đều biến thành xác chết. Thiếu Soái, là Phương Tình bất cẩn rồi, xin được thỉnh tội ở đây.
Sở Thiên xua tay ngăn lại, thản nhiên đáp lại:
- Không phải cô xem xét không chu đáo, mà là Đường Môn làm quá tốt, dự tính Đường Môn đều mời tất cả Hắc Bang của phía Nam rồi. Công trình to lớn như vậy không ngờ có thể làm được lặng im không một tiếng động như thế, không phải là chủ ý của Đường Vinh mà chính là mưu tính của Phương Tuấn.
Phương Tình gật đầu, rất đồng cảm nói:
- Quả thật rất đẹp! Ánh mắt của chúng ta đều bị thu hút bởi sự kiên quyết chống lại của bang chúng còn lại của Đường Môn. Cùng với Đường Môn điều động binh lính hướng về Thành Đô, căn bản thật không thể nghĩ rằng Đường Môn lại thế. Tập trung phần tử Hắc Bang khác vây giết Soái quân, mà không ngờ số người đạt đến hai vạn.
Sở Thiên bưng trà lên, nhấp hai ngụm.
Phương Tình chần chừ một lát, hạ giọng hỏi:
- Thiếu Soái, chúng ta bây giờ nên làm gì? Rút lui thì sao?
Rút lui? Sở Thiên gượng cười, hỏi ngược lại:
- Rút như thế nào?
Tuy Đường Môn đồng ý dừng chiến 3 ngày, nhưng nếu như đội Phàm gian có động tĩnh rút lui, thì Đường Môn tuyệt đối sẽ truy kích toàn bộ, nếu không thì Đường Vinh tiêu tốn sức người sức của lớn như vậy lại rơi vào vô ích. Giải thích thế nào về cái chết của huynh đệ Đường Môn? Quyền uy thì tồn tại thế nào?
Thực sự Sở Thiên vẫn có suy nghĩ chưa nói ra, nếu như để đội Phàm gian bây giờ rút lui, Đường Vinh sẽ cho rằng tự mình yêu cầu dừng chiến cứu Hoắc Vô Túy là cái ngụy trang. Chạm đến cái tâm điểm này, ở sâu trong nội tâm gã khiến cho Đường Môn và Soái Quân chém giết trở lên không có quy củ, đến lúc đó chỉ sợ người chết hàng loạt.
Phương Tình nghe thấy Sở Thiên phân tích, gật đầu nhắc nhở:
- Thiếu Soái nếu như không rút lui, chúng ta cũng gặp phải tai họa, phần tử Hắc Bang vây kín có hơn 2 vạn người, chúng ta tính luôn 2000 huynh đệ ẩn nấp cũng chỉ 5000 người. Đường Vinh cũng đủ xây dựng 3 đường phòng tuyến tiêu diệt chúng ta, cuộc chiến này căn bản không có cách nào đánh.
Sở Thiên cúi đầu suy nghĩ, lúc lâu sau trả lời:
- Đánh điện thông báo cho Phàm Gian, tận dụng thời gian dừng chiến 2 ngày ngừng chiến toàn phương diện. Đồng thời tụ tập Soái Quân tinh nhuệ canh phòng nghiêm ngặt ở cứ điểm cố thủ, chỉ có đánh thắng mấy trận lớn mới có thể đàm phán hòa bình. May mắn chúng ta còn có 2000 huynh đệ bí mật, thời điểm mấu chốt có thể đủ phát huy hiệu quả.
Nhìn thấy Phương Tình tình hình không lạc quan, Sở Thiên mỉm cười véo cằm cô, vẻ mặt bình tĩnh như trước đây, trấn an nói:
- Chị Tình, cuộc chiến này vẫn có chút hi vọng, chỉ cần Phàm Gian có thể dùng 3000 huynh đệ có khả năng đứng vững 5 ngày. Tôi có thể đảo ngược lại tình thế của Thành Đô, ít nhất toàn quân sẽ không bị diệt.
Phương Tình hít thật sâu, dịu dàng cười nói:
- Tôi tin tưởng anh.
Sở Thiên dựa trên sofa, ánh mắt dừng ở phía Hải Nam hỏi:
- Chị Tình, Hải Nam hiện tại như thế nào rồi? Hai ngày nay hẳn là chiến đấu quyết liệt nhỉ?
Phương Tình gật đầu, đứng dậy trước bản đồ, chỉ vào Hải Nam nói:
- Khương Trung tập kích tổng đường Chu Gia tổn thất gần nghìn tên tinh nhuệ, Chu Bách Ôn nhân cơ hội điều Bang chúng đuổi giết. Đường Môn trước mắt tuy rằng không đến mức không có năng lực bảo vệ mình, nhưng lại không có khả năng công kích với quy mô lớn.
Sở Thiên mỉm cười, Khương Trung xem ra vẫn còn chút năng lực,
Phương Tình trì hoãn một lát, tiếp tục bổ sung:
- Khương Trung bây giờ cũng là giữ vững phân đường Hải Khẩu chờ đợi Đường Vinh trợ giúp. Chiều hôm nay dự tính có 2000 tinh nhuệ Đường Môn đuổi tới Hải Nam, mà Chu Bách Ôn cũng tụ tập lực lượng chuẩn bị vây giết lần nữa. Đúng rồi, bang Trúc Liên phái một số cao thủ trợ trận cho quân Chu Gia, khoảng chừng hơn 50 người.
- Đây gọi là biểu thị bang Liên Trúc từ sau màn đi ra trước, xem ra bọn chúng bắt đầu không chịu cô đơn rồi. Hải Nam phải trở thành căn cứ số một của bang Trúc Liên. Hắc đa͙σ của Thiên Triều này tình hình biến đổi càng ngày càng mãnh liệt. Không biết Đường Môn có thể tác chiến ở hai đầu không?
Phương Tình giống như cười khẽ, đi đến bên cạnh Sở Thiên dịu dàng đáp lại:
- Đường Môn gia lớn nghiệp lớn, đánh ba năm năm tuyệt đối không có vấn đề. Cho nên chúng ta vẫn phải suy nghĩ trước đi. Thiếu Soái, ngài vừa mới từ HQ trở về nên nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ chỉ thị nói cho Phàm Gian, đồng thời chăm chú đến tình hình của Thành Đô báo cáo cho ngài bất cứ lúc nào!
Sở Thiên gật đầu, chén trà lạnh dần đã uống xong,
Lúc này đã gần 10h
Hoắc Vô Túy với bộ dạng uể oải từ trên lầu đi xuống. Cô đã hồi phục lại vài phần tinh thần sau khi đã ngủ 7, 8 tiếng đồng hồ. Cô ta biết Sở Thiên luôn bận rộn không thấy bóng dáng, cho nên nghe thấy dưới lầu có âm thanh của hắn liền vội vàng thức dậy. Với cô mà nói, hai người có khả năng làm bạn một lát, vui vẻ và ấm áp cũng rất khó.
Mặc dù cô không biết khi nào, tự mình sẽ giết Sở Thiên.
Trang phục liền thân của Hoắc Vô Túy hơi rộng và dài như tơ lụa sáng mềm mại, lại thêm làn da trắng nõn hơn cả tuyết đầu mùa, ánh sáng rực rỡ, đôi mắt giống như Sao Mai dị thường mê người. Nhìn thấy cái dáng vẻ 2 bước 3 lắc của ŧıểυ công chúa này, Sở Thiên vội vàng nghênh đón ôm lấy cô, gượng cười nói:
- Hoắc Vô Túy, nàng không thích giày vò ta như thế này đâu nhỉ?
Hoắc Vô Túy vặn vẹo, trả lời:
- Có thể có ý kiến?
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười đáp lại:
- Không dám!
Hoắc Vô Túy gật đầu hài lòng, trên cao nhìn xuống phê bình Sở Thiên:
- Vậy thì tốt, ai kêu anh bảo vệ bổn ŧıểυ thư bất lực. Khiến em đến cái nước bổng tử đó du lịch nửa vòng. May mắn bổn ŧıểυ thư không ăn đồ gì, nếu không thì ở tàu chở hàng nôn mửa tới chết rồi, con của anh cũng sẽ chìm trong biển lớn rồi!
Nghe thấy tàu trở hàng, trong mắt Sở Thiên liền hiện lên dày đặc sát khí, nên cùng Thẩm gia kết toán ân oán, Sở Thiên từ trước tới giờ không quá căm hận kẻ thù, biết đó là đều vì chủ mình, nếu không phải là bất đắc dĩ cũng không muốn dẫm đạp lên xương của bọn chúng. Nhưng đối với vài hán gian kết cấu người ngoài, hắn từ trước đến nay không thiếu phẫn nộ và khinh miệt.
Trong lòng mặc dù có sát khí, nhưng biểu hiện bề ngoài của Sở Thiên lại gần như là bình tĩnh, khẽ hôn lên đôi môi của Hoắc Vô Túy, âm thanh dịu dàng nhỏ nhẹ nói:
- Ta dẫn nàng đến chỗ này hay lắm.
Sau khi nói xong, Sở Thiên liền ôm lấy Hoắc Vô Túy đi về hướng vườn hoa nhỏ phía sau. Trong đó là chỗ mới của Hoắc Vô Túy an tâm dưỡng thân, vì khiến cô hàng ngày có thể vui vẻ, Sở Thiên còn sai người suốt đêm trồng hoa bách hợp mà cô ta yêu thích nhất. 200 m2 hoa bách hợp đầy màu sắc nở rộ ra, quả thực như là một biển hoa.
Cho dù là tâm trạng áp lực nhất, nặng nề nhất; cũng sẽ lập tức giảm bớt.
Lúc Sở Thiên ôm Hoắc Vô Túy tới gần vườn hoa bách hợp, cả người Hoắc Vô Túy hòa tan vào trong lồng ngực của Sở Thiên, từ lúc cùng quen biết cho tới nay chưa từng thấy Hoắc Vô Túy tươi cười hồn nhiên. Cuối cùng nở ra nụ cười như một đứa trẻ, giống như một đóa hoa khắc bằng băng nở rộ, xinh đẹp, ngọt ngào, đồng thoại trước mắt Sở Thiên.
Thời gian có thể hồi phục lại tất cả đau thương, đóa hoa tươi có thể đủ khiến người ảo mộng.
Hoắc Vô Túy không hề thù hận bi thương nữa, khi cô mỉm cười, khiến thái dương cũng phai màu rực rỡ, trên mặt thường có vẻ lạnh lùng và mâu thuẫn cũng đã tản đi. Chỉ còn lại sự điềm tĩnh ôn hòa như nước cùng với mê say thản nhiên. Khi Sở Thiên tỉnh táo lại từ trong nụ cười ánh mắt này, cũng đã 10 giây sau.
- Sở Thiên anh yêu em không?
Hoắc Vô Túy kinh động lòng người.
Sở Thiên hôn môi của cô, trong lòng tựa như phá băng đáp lại:
- Bằng lòng!
Phía xa tổ chức căn cứ Mặt Trời Đỏ của đảo nhỏ, một cô gái thân hình ngọc ngà áo trắng như tuyết, mặt trời buổi trưa ấm áp kéo bóng dáng của cô rất dài, tơ của gió, vạt áo của mây, đôi mắt tinh khiết của nước nhìn về hai người đang quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nói ra: