Lão Yêu dường như không biết phải làm sao, lắc đầu thở dài:
- Tôi từ đầu đến cuối vẫn không hiểu nổi âm mưu của việc ở lại đóng giữ quán Vong Ưu, chúng ta có hàng mấy chục người tụ họp ở trong này rất dễ bị Đường Môn thâu tóm, có lẽ tối nay sẽ có rất nhiều kẻ sát nhân tới đây, Thiếu soái không phải là lãoYêu sợ chết mà là vì nghĩ tới sự an toàn của ngài nên chúng ta hay là hãy rút lui đi.
- Lão yên tâm đi, tôi không phải là người làm việc theo cảm tính, mà là Hải Nam đều là thiên hạ của Đường Môn, nếu bây giờ chúng ta rút lui Chu Bách Ôn lập tức sẽ phái người truy tìm tung tích của chúng ta, ngẫm lại, hang vạn đệ tử của chúng truy tìm chúng ta, chúng ta có thể trốn ở đâu được.
Lão Yêu gật đầu thoáng nghĩ, dường như cũng có lý.
Hắn quay đầu nhìn một nhà dân cách đó không xa, hàm ý sâu xa bổ sung:
- Tới lúc đó không chỉ chúng ta không thể ẩn nấp được hành tung, còn có thể làm cho sự ẩn nấp của hai trăm huynh đệ bị bại lộ, như vậy chẳng phải lợi bất cập hại à, nếu chúng ta trốn ở đây, sẽ thu hút sự chú ý của Đường Môn, những huynh đệ ở bên ngoài sẽ an toàn.
Lão yêu bừng tỉnh ngộ ra, nhưng vẫn lo lắng nói rằng:
- Nhưng còn sự an toàn của Thiếu soái thì sao?
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh đáp:
- Nếu là bọn kẻ thù vây giết chúng ta, chúng sẽ không thể không nghi ngờ mà tự tìm đến cái chết, nếu chúng đến giết chúng ta, Khả Nhi và hai trăm huynh đệ có thể đâm sau lưng bọn chúng, chỉ có chưa tới hai ngàn người của Chu Bách Ôn phái tới chúng ta có thể nắm chắc tám phần thắng trong tay.
Lão yêu gật đầu, lại hỏi lại:
- Nếu phái đi hàng ngàn quân tinh nhuệ nữa thì sao?
- Điều này là không thể xảy ra, bang hội Sanya Đường Môn có khoảng ba ngàn người trải qua sự gây sức ép của tôi một buổi sáng, giữa Chu Bách Ôn và Khương Trung nhất định có hiềm nghi, do đó Chu Bách Ôn không thể vận dụng hết tinh nhuệ đánh giết chúng ta được, hắn nhất định sẽ dùng lực lượng hùng hậu đề phòng Khương Trung.
Sở Thiên lắc đầu, suy xét trước sau nói với Thiên Dưỡng Sinh:
- Để tối nay không xảy ra sơ suất gì, anh nghĩ biện pháp đi hành thích Chu Bách Ôn, khiến hắn hoàn toàn chỉ nghĩ đến an toàn của bản thân, như vậy sẽ không phái người của tất cả bang hội vây giết chúng ta, nhưng anh không nhất thiết làm hắn bị thương đến tính mạng, ta giữ hắn còn có tác dụng khác.
Nếu ám sát Chu Bách Ôn, sẽ làm cho tất cả Chu gia điên loạn, vị Phó tư lệnh hạm đội khó tránh khỏi chó cùng rứt giậu, dùng tất cả quan hệ để bóp chết Soái quân, nhưng Khương Trung lại thu được cái lợi lớn, không động binh đổ máu mà diệt gọn Đường Chủ dị tâm, còn có thể tập trung đệ tử Đường Môn Nam Hải lấy lại công bằng cho mình.
Một cuộc mua bán lỗ vốn như vậy, Sở Thiên tuyệt đối sẽ không làm
Quan trọng hơn là, giá trị mạng sống của Chu Bách Ôn rất lớn, nghĩ đến đây, Sở Thiên còn lộ ra nụ cười chứa đầy hám ý sâu xa.
Trong ván cờ của hắn, Chu Bách Ôn giống như con tàu ngầm.
Đệ tử Đường Môn bị Sở Thiên giết đến nỗi thất bại thảm hại, cái tin này sau nửa giờ lập tức đến tai Chu Bách Ôn, hơn ba trăm người của Đường Môn, ngoài hai mươi chín người sống sót, còn lại toàn bộ bị hạ gục ở trên phố, trong đó có cả kẻ cầm đầu Triệu Cương, điều này làm cho Chu Bách Ôn khiếp sợ, lập tức trở nên phẫn nộ.
Y đưa chân đá tên đưa tin ngã lăn, nắm chặt hết mức đao nĩa, nghiến răng nghiến lợi mà mắng rằng:
- Đồ rác rưởi, đều là rác rưởi, vài trăm người lại bị mấy chục người giết đến không còn mảnh giáp, lẽ nào Sở Thiên bọn chúng đều là ba đầu sáu tay sao? Dương Tranh mang hai ngàn huynh đệ tàn sát đẫm máu trên phố, nhất định phải xách đầu của Sở Thiên đến.
Người tên Dương Tranh, chính là chiến tướng trẻ phía sau của Chu Bách Ôn, y và Hoàn Nhan Khang tuổi lớn chút đều là đệ nhất cao thủ, đã từng vì Đường Môn lập không ít công lao, rất được Chu Bách Ôn coi trọng, buổi sáng Chu Bách Ôn bị Sở Thiên ám sát, vì lí do an toàn nên đã triệu tập bọn chúng bên cạnh mình.
Nghe được mệnh lệnh của Chu Bách Ôn, Dương Tranh tiến lên vài bước đáp lại:
- Chu đường chủ cấp cho tôi năm trăm người đi giết Sở Thiên, tôi có lòng tin tuyệt đối là trận này sẽ thắng, cái chính là bên cạnh đường chủ có quả bom hẹn giờ càng cần phải có thêm nhân thủ phòng bị, nếu tôi dẫn đi hai ngàn quân, bên cạnh Đường chủ sẽ trống rỗng.
Chu Bách Ôn trong lòng có chút rung động nhẹ, gật đầu nói rằng:
- Được, ta tin vào thân thủ của anh, tối nay ta chờ anh chiến thắng trở về! Tuy nhiên các anh không cần chủ động quá sớm, Sở Thiên bây giờ chí khí đang lên, các anh đợi đến lúc đêm khuya đến quán rượu châm vài ngọn lửa, sau đó có thể ở bên ngoài thoải mái vây giết bọn chúng rồi.
Kế này rất thâm độc, đêm đen gió to, gió trợ thế lửa rất dễ gây chết người, dù có may mắn chạy được ra ngoài cũng sẽ bị sặc khói mà tâm hoảng ý loạn, đến lúc đó đừng nói đến người đối chiến cái chính là tự bảo vệ mình chạy thoát thân cũng là rất khó khăn, Chu Bách Ôn như đã thấy cảnh Sở Thiên giãy dụa, trên mặt lộ ra sự vui vẻ vì họ ngầm hiểu ý nhau.
Dương Tranh gật đầu vâng lệnh mà đi
Chu Bách Ôn vừa vẫy tay gọi hai tên thân tín, trên mặt thoáng qua một nụ cười thâm không thể lường được, hạ giọng nói:
- Tối nay gió mây khó lường, các ngươi dẫn theo hai trăm anh em đi đến quán rượu Sanya, phải quan sát chặt chẽ bảo vệ tốt Khương tổng quản, chưa có mệnh lệnh của ta, tầng Khương tổng quản ở bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào, rõ chưa?
Hai gã thân tín ngầm hiểu, lập tức lệnh cho người rời đi.
Tin đệ tử Đường môn thất bại không chỉ truyền về cho Chu Bách Ôn, mà còn truyền tới l tai của Khương Trung, sau khi nghe được đại hổ hồi báo về, trên mặt y không còn vẻ khiếp sợ và bi thương nữa, thậm chí lướt qua khó cảm thấy y tươi cười, chỉ có tự y biết, vận mệnh của tối nay liên quan chặt chẽ với Sở Thiên.
Hắn sống, mình sống; hắn chết, mình vong! Chu Bách Ôn không ngờ mệnh lệnh của y lại là tự mình giết mình, hiển nhiên là đã không xem y ra gì, nếu Sở Thiên bị bọn chúng chém chết, đầu của mình ắt cũng lìa khỏi cổ, Người phản bội này, lòng họ dĩ nhiên rất rõ, tình cảnh của mình tương đối nguy hiểm.
Đại Hổ lấy lại mấy hơi thở, tiếp tục nói tiếp:
- Chu Đường Chủ với cuộc chiến mở màn thất bại, liền cho cao thủ bên cạnh là Dương Tranh điều thêm 500 người tiến bước, chuẩn bị đêm khuya châm lửa vây giết, xem ra hắn phải giết Sở Thiên, Khương tổng quản, chúng ta báo cho bang chủ tình hình hiện tại hay không? Hoặclà bảo bang chủ áp chế hắn?
Khương Trung lắc đầu, gượng cười đáp:
- Lúc ta ngay tại Hải Nam, hắn đã không phục tùng; mệnh lệnh bang hội ở xa ngàn dặm, hắn lại có thể chấp hành sao? Cho dù sợ sự uy nghiêm của bang chủ thì xoay người lại hắn sẽ làm việc mờ ám, do đó chúng ta vẫn là không nên làm phiền bang chủ, để ngài yên tâm bao vây tiêu diệt Soái quân Thành Đô đi.
ŧıểυ Long thở dài một hơi, than thở rằng:
- Chỉ có cầu xin Sở Thiên mới có thể sống sót qua đêm nay.
Khương Trung tủm tỉm cười, trấn an bọn họ rằng:
- Các ngươi yên tâm đi, Sở Thiên sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu, cái chính là Chu Bách Ôn cùng hắn khiêu chiến lần đầu, khó tránh có lòng khinh thị, xem hắn chỉ phái có 500 quân vây bắt Sở Thiên thì biết, nếu là ta ta sẽ dùng hẳn 3000 quân, như thế mới có thể giết chết Sở Thiên được.
Đại hổ gật đầu, cảm động nói:
- Năm trăm người tối nay, lành ít giữ nhiều rồi.
Khương Trung thoáng suy nghĩ một chút, lập tức ra lệnh:
-ŧıểυ Long, cầm đầu huynh đệ của chúng ta, tối nay canh phòng nghiêm ngặt tầng lầu này, không có lệnh của ta ai cũng không được bén mảng tới đây, còn nữa, nói với các huynh đệ của chúng ta ở tư thế sẵn sàng chiến đấu, bất cứ khi nào kẻ thù đến đều có thể giết chúng, hi vọng chúng ta có thể cầm cự đến lúc bang chủ phái cao thủ tới.
ŧıểυ Long cầm đầu ba mươi huynh đệ nòng cốt của Đường Môn đi ra ngoài tổ chức canh phòng, vừa mới đạp chân ra khỏi cửa phòng liền nhìn thấy vô số kẻ lạ mặt ùn ùn xông vào, tất cả chúng đều cầm đao kiếm sáng lòa, y kinh ngạc quát lớn:
- Các ngươi là ai? Lẽ nào các ngươi không biết đây là nơi ở của Khương tổng quản sao? Sao dám mang đao kiếm tơi đây?
Tới đây đích thị là người của Đường môn Hải Nam, tên cầm đầu nghe được tiếng quát Lớn của ŧıểυ Long, cười với vẻ xem thường, lập tức không chút do dự nói rằng:
- Đêm nay gió mây thay đổi khó lường, Chu Đường Chủ lo lắng Khương tổng quản sẽ bị kẻ xấu tập kích, do vậy cử bọn ta đến hộ vệ.
ŧıểυ Long liếc qua trận thế của bọn chúng, không dưới hai trăm người, sau đó trên mặt hơi biến sắc liền lệnh thêm cao thủ đề phòng nghiêm ngặt, y trở về phòng báo cáo rõ ràng tình hình với Khương Trung:
- Khương tổng quản, thuộc hạ thấy thái độ và thế trận của bọn chúng phần nhiều là nhốt chúng ta lại, xem ra người đoán không sai chút nào, Chu Đường Chủ muốn tạo phản.
Đại hổ cũng gật đầu, nắm khảm đao nói:
- Bọn chúng đang ở đây đợi cơ hội, giết được Sở Thiên rồi sẽ quay lại đối phó với chúng ta, sau đó giá họa cái chết của Sở Thiên cho chúng ta khi bị bang chủ chất vấn, lúc đó chúng ta sẽ không thoát chết được, Sở Thiên chết rồi sẽ không ai biết chân tướng của chuyện này, bang chủ cũng không thể làm cách nào khác.
Khương Trung bật cười đau sót, thở dài:
- Chu gia huyết thống đế vương, sao có thể ăn nhờ ở đậu được?