Bất kể là tỉnh thành, thị trấn lớn hay là thôn nhỏ, chỉ cần có người, thì nhất định có nhà ở, cũng có cửa hàng, có cửa hàng có nhà ở thì có người, thì cũng giống như có đen tối thì có ánh sáng, tối nay nhất định sẽ qua đi, ngày mới sẽ đến rất nhanh.
Tới gần trưa, gió thổi qua đảo lại dần dần nhỏ dần, phía đông thậm chí có chút ánh sáng.
Quán rượu Vong Ưu, Sở Thiên ngồi trên ghế gần cửa sổ, không chút để ý nhìn xung quanh.
Người đi trên phố dần dần nhiều, người làm ăn nhanh nhẹn liền mở cánh cửa hàng, đem hàng hóa khô ráo của mình toàn bộ bày biện ra, xem dáng bộ cười ha ha của gã, thì đoán chừng biết kinh doanh hôm nay sẽ rất tốt, những đứa trẻ nghịch nghợm muốn sau khi hưởng thụ nốt bữa ăn trưa phong phú mà mẹ chuẩn bị, cũng kết thành đám chơi đùa trên phố.
Xe chạy trên đường lướt qua không ít chiếc xe thể ȶᏂασ, âm thanh rầm rầm cho thấy con cháu nhà giàu lại bắt đầu kế hoạch hành động “khoe của hợm hĩnh” của hôm nay, còn các bà lão lại vui vẻ đi la cà, các cụ ông đương nhiên tụ lại thành cụm, ở chỗ trống đầu phố tự bàn luận chuyện anh dũng xưa kia.
Đây là hình ảnh ấm áp, chỉ cần nơi nào có người thì sẽ có những chuyện bình thường, cũng không có gì to tát đáng ngạc nhiên, nhưng Sở Thiên lại phát hiện ra việc khác thường, trong đó có không ít ánh mắt của những người luôn liếc nhìn về phía quán rượu Vong Ưu, hai ba lần có thể cho là vô ý, nhưng thói quen ngẩng đầu lại bán rẻ bọn họ.
Nếu như có người tư thế giống nhau, ánh mắt giống nhau, nhìn chằm chằm vào một nơi, ngoài việc nói rõ sự chú ý của anh ta tuyệt không có sự giải thích nào khác, Sở Thiên đưa tay ra nắm lấy cốc trà nhỏ uống một ngụm, khóe miệng lộ ra ý cười không cho rằng tự nhiên, xem ra Chu Bách Ôn muốn theo dõi chặt chẽ quán rượu, đợi thời cơ thích hợp giết mình.
Chu Bách Ôn vốn thúc đẩy tấn công giết mình, nhưng mình đánh ra con bài cuối Khương Trung, cho nên gã trở nên do dự, ngoài việc lo lắng mình hạ lệnh xuống cấp dưới không nghe ra, còn sợ mình lúc dũng mãnh giết địch, lại bị người đằng sau xông lên vài đao thì không đáng chút nào, “muốn đánh ngoài phải trị trong trước” của lão tướng cũng không phải là không có đa͙σ lý.
Thiên Dưỡng Sinh dựa vào ghế ở một góc gặm nhấm chiếc bánh lạnh băng, Sở Thiên nâng cốc trà ám thị lại bị cự tuyệt, Sở Thiên hơi cười khẽ đem cốc trà đưa vào trong miệng, vừa mới uống xong, điện thoại của Sở Thiên reo lên, đeo tai nghe, sau khi nghe xong sắc mặt liền biến đổi, cúp điện thoại xong lập tức ấn dãy số liên tục, ánh mắt ẩn chứa khinh miệt và tức giận.
Lúc này, đại học Hải Nam đang diễn kịch hay.
Chị Mị đón Lâm Ngọc Đình đi thi trở về, mở bàn tiệc nhỏ chiêu đãi, đem súp xương hầm hai tiếng đồng hồ ra, lúc còn chưa kịp uống, bên ngoài đã vang lên tiếng động chói tai, lập tức âm thanh vênh váo hống hách rống lên:
- Lâm Ngọc Đình, cút ra đây cho bổn ŧıểυ thư!
Lâm Ngọc Đình hơi chau mày, bất đắc dĩ thở dài:
- Người Chu gia thật sự quá đáng ghét.
Chị Mị không biểu hiện uống hai ngụm canh, nhẹ nhàng kéo vai cô an ủi:
- Bạo lực đều có tính như vậy, đi, chị đưa em xuống xem tình hình, đoán chừng uất ức ngày hôm qua mà đến, dù sao đa͙σ lý trong tay chúng ta cũng không phải sợ cô ta, Chu gia mặc dù coi là có tiếng, nhưng cũng không phải quyền thế ngất trời.
Lâm Ngọc Đình dường như cười khẽ, gật đầu quay người, cái cô lo lắng thật sự không phải là cái gọi là đa͙σ lý, cô sớm rõ, nhiều khi đa͙σ lý cũng không có tác dụng quá lớn, cô tất cả dựa vào Sở Thiên, tận đáy lòng tin tưởng, chỉ cần có Sở Thiên bên cạnh các cô, các cô tuyệt đối không bị uất ức, càng không bị ăn hiếp.
Hai người vừa bước xuống lầu, xung quanh đã có học sinh vây kín, ngoài cửa còn có hai chiếc xe, ngoài chị em nhà Chu gia, còn có hai người mặc đồng phục cảnh sát, thần thái uy nghiêm tay chắp sau lưng đứng, nhìn thấy Lâm Ngọc Đình bước ra khỏi phòng, lại thêm xung quanh có quần chúng, sắc mặt của Chu Thiền Quân càng thêm phần đắc ý.
Không đợi Lâm Ngọc Đình mở miệng, Chu Thiền Quân liền bước lên phía trước vài bước, chỉ vào Lâm Ngọc Đình nói:
- Con bé chết tiệt, đem tên ŧıểυ tử ngày hôm qua giao ra đây cho ta, dù sao dám đánh thương người Chu gia ta, thực là coi trời bằng vung rồi, chú Vương, chính là con bé này lôi kéo em ta, còn gọi người đem người hầu Chu gia đánh trọng thương.
Lâm Ngọc Đình nhẹ nhàng hừ ra, không quan tâm nói:
- Ngậm máu phun người!
Chu Thiền Quân nhướn lông mày, giận tím mặt nói:
- Còn dám mạnh mồm?
Cô ta gần như muốn hô lên “vả miệng cho bổn ŧıểυ thư”.
Học sinh xung quanh thấy Chu Thiền Quân bộ dạng Từ Hy Thái hậu, thì suy đoán tình cảnh ỷ thế ăn hiếp người, không khỏi khẽ lắc đầu nhẹ, nhìn thấy xe BMV và xe cảnh sát bên cạnh lại đồng tình với Lâm Ngọc Đình, có điều bọn họ cũng chỉ có thể làm đến bước này, tự thân mà ra tay là tìm chỗ chết.
Người cảnh sát trung tuổi được xưng là chú Vương, không nhìn phản ứng của học sinh xung quanh, bước lên vài bước nói:
- Lâm Ngọc Đình đúng không? Chúng tôi làm ở Cục cảnh sát, Chu ŧıểυ thư bọn họ tố cáo cô xui khiến người khác ẩu đả người hầu Chu gia, phiền cô cùng chúng tối đến Cục Cảnh sát trước hỗ trợ điều tra, còn nữa, đem cậu ngày hôm qua đánh người cùng đi.
Lâm Ngọc Đình cười lạnh nhạt, thản nhiên trả lời:
- Tôi phải đi thi, không rảnh đi.
Sắc mặt của chú Vương biến đổi lớn, ánh mắt uy nghiêm phóng ra uy hiếp người:
- Cô có biết mình đang chống đối pháp luật không? Đi hay không đi không phải do cô nói là xong, bây giờ Chu ŧıểυ thư tố cáo các người đánh thương người, thì nhất định cùng chúng tôi đến Cục cảnh sát điều tra làm rõ, nếu không chúng tôi áp dụng biện pháp cưỡng chế.
- Chú Vương, cho cô ta chút giáo huấn, loại hạ đẳng này cần trừng phạt.
Lời nói vừa dứt, bỗng nhiên vang lên tiếng thắng xe chói tai, phản xạ có điều kiện của quần chúng đến xem nhìn qua, tiếng gầm rú từ xa tới gần, sau một lát, hai chiếc xe Jeep của quân đội đột nhiên dừng lại, từ trên xe Hà Hãn Dũng khôi ngô tuấn tú chui người xuống, phía sau còn có năm sáu thành viên trang bị vũ khí, tạo nên khí thế quyền lực.
Chưa đợi quần chúng đoán mò, Hà Hãn Dũng đã hướng tới Lâm Ngọc Đình và chị Mị đi tới, tiếng cười sang sảng đầy hào khí:
- Chị Mị, em Đình, ăn cơm chưa? Tôi hôm nay vừa hay chạy qua trường học, nên qua đây xem hai người, đi, cùng chúng tôi đi ăn trận lớn, các chiến hữu đều muốn gặp hai người
Chị Mị trí tuệ hơn người, nhìn thấy Hà Hãn Dũng xuất hiện thì biết đây là Sở Thiên sắp đặt, thế là cười khẽ đáp lại:
- Được, cùng các anh đi ăn nhậu, có điều Ngọc Đình buổi chiều ba giờ phải thi, các anh phải đúng giờ đưa chúng tôi về nha, nếu như bỏ lỡ cuộc thi, có thể phải học lại một khóa nữa.
Lâm Ngọc Đình cũng thêm vào, cười nói:
- Tốt quá, anh Dũng, chúng ta đi!
Hà Hãn Dũng gật đầu, đang lúc đưa bọn họ rời đi, Chu Thiền Quân sắc mặt biến đổi lớn, mặc dù thấy xuất hiện thành viên quân đội có vũ trang khiến cô ngạc nhiên, nghĩ không ngờ Lâm Ngọc Đình cũng có bối cảnh quân đội, nhưng cô lại không hề sợ hãi, cha của cô là Phó Tư lệnh hạm đội, so với quan quân trước mặt cao hơn mấy bậc.
Nghĩ đến đây, cô chằm chằm nhìn Lâm Ngọc Đình, gằn giọng quát:
- Đứng lại! Ai cho cô đi? Cô ta xui khiến người đánh thương người hầu Chu gia, phải đi Cục cảnh sát hỗ trợ điều tra, đừng cho rằng tìm vài người quân nhân có hạng, thì có thể cho rằng có chỗ dựa kiêu ngạo, nói cho các người, người khác sợ các người làm lính, bổn ŧıểυ thư không sợ.
Hà Hãn Dũng nghiêng đầu lại, không để tâm cười:
- Đi Cục cảnh sát cái gì? Ngươi nói tổn thương người thì tổn thương người à? Cô là cảnh sát sao? Nếu không phải thì cút đi cho ông mày, nếu như không phải thấy thận phận cô là con gái, ông mày đã sớm đánh bay rồi, còn dám ngang ngược càn rỡ trước mặt ông mày, cũng không nhìn lại thân phận mình gì cả.
Chú Vương biết địa vị và thân phận của Chu gia, cho nên sau khi hơi ngạc nhiên nhìn Hà Hãn Dũng bảo hộ Lâm Ngọc Đình, cũng lộ ra có chút không đúng, cho rằng những quan quân này trước mặt Chu gia cũng chính là thị dân, càng muốn trước mặt Chu Thiền Quân biểu hiện, thế là chuẩn bị động thân mà ra mặt, lại bị đồng bọn nhanh tay mắt lanh lẹ giữ lại.
Chú Vương có chút kinh ngạc nhìn theo hướng đồng đội, thân thể không khỏi rung mình, chính là số hiệu xe quân, ngoài bốn số sáu và bốn số chín, chữ “Kinh” ở phía trước càng hiện lên rực rỡ, ông ta lập tức hiểu ý của đồng đội, những quan quân này chỉ sợ đều là con cháu có bối cảnh Kinh Thành, mình tuyệt đối không trêu chọc vào.
Mặc dù Chu gia ở Hải Nam có thể phát triển nhanh chóng, nhưng trước sau đều là bá chủ địa phương, cùng ông lớn Kinh Thành so bì thì vẫn kém cỏi rất nhiều, không khác mấy địa chủ thời cổ so với thương phú trong thành, khó mà lọt vào mắt xanh của người ta, thậm chí là không hơn không kém là cái bao, nghĩ đến đây, chú Vương lựa chọn thông minh im miệng.
Chu Thiền Quân lại vì lời nói của Hà Hãn Dũng, trở nên hổn hển nói:
- Các ngươi mấy người lính lớn cũng dám mắng bổn ŧıểυ thư, có phải chán sống hay không? Có tin bổn ŧıểυ thư gọi điện thoại, thì có thể khiến các ngươi cởi bỏ bộ trang phục trên người hay không? Nói cho các ngươi biết cha của bổn ŧıểυ thư là Phó Tư lệnh hạm đội.
Trong sự kinh ngạc thán phục của những học sinh xung quanh, chị em nhà Chu gia sinh ra vài phần cảm giác hơn người.
Nhưng không duy trì được bao lâu, Hà hãn Dũng không để tâm cười lên, dựa vào xe quân trả lời:
- Hóa ra là thiên kim của Phó Tư lệnh Chu, khó trách kiêu ngạo như thế, chỉ là bố cô không nói cho cô biết ‘thiên nɠɵạı hữu thiên’ sao?
Chu Thiền Quân nhìn thấy sắc mặt bọn họ không có vẻ kinh ngạc, ngược lại trêu đùa không ngừng, ánh mắt lập tức giống như con dao nhìn chằm chằm Hà Hãn Dũng, hỏi:
- Có ý gì?
Hà Hãn Dũng không trả lời cô, mà nhìn chằm chằm vào quan quân bên trái hô:
- Cung Hồng Bân, người ta hướng chúng ta bày ra Phó Tư lệnh Chu, chúng ta làm bộ hạ hỗ trợ diễn tập, cũng nên hướng Chu ŧıểυ thư biểu thị thân phận chứ? Tránh cho Phó tư lệnh Chu cảm thấy chúng ta không lễ phép, vậy thì thất lễ cới người ta rồi.
Quan quân được gọi là Cung Hồng Bân chần chừ một lát, cười khổ trả lời:
- Anh Dũng, tôi thì có cái gì tốt biểu hiện đâu? Cha cũng là Cục trưởng Cục cảnh vệ Trung ương Kinh Thành mà thôi, lên không được phần nào, anh Dũng mới chính là con hổ của nhà tướng, bố là Chính Ủy khu Cảnh vệ Kinh Thành, bản thân lại là đoàn trưởng trẻ tuổi nhất.
Chu Thiền Quân sắc mặt biến đổi lớn, khóe miệng hơi động đậy.
Hà Hãn Dũng bị ánh mắt quần chúng nhìn chằm chằm nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ông mày tính cái gì, Diệp Thiên Hưng người ta mới là con hổ nhà tướng, đời sau Diệp soái, con cháu máu mủ hoàn toàn, tương lai vào Cục chính trị Trung Ương là việc không hoài nghi gì nữa rồi, thôi vậy, không nói nữa, tránh cho Chu ŧıểυ thư chê cười.
Chê cười cái mông ấy, những người đến giúp này toàn là con ông cháu cha! Chú Vương trong lòng cười khổ, lai lịch đám quan quân này ai ai cũng thật dọa người, đừng nói là Chu Thiền Quân, ngay cả Chu Phú Quý nhìn thấy bọn họ cũng không dám nói bừa, bởi vậy hai mắt nhìn đồng đội cảm kích, may mắn mình còn chưa động thủ.
Hà Hãn Dũng duỗi lưng một cái, lấy ra điện thoại bấm số, lập tức cười nói:
- Chu Tư Lệnh à, tôi là Hà Hãn Dúng, là như vậy, tôi ở đại học Hải Nam đón em gái đi ăn cơm, kết quả là không biết làm sao mà có vài người ngăn cản chúng tôi, trong đó có người con gái nói là con gái của Phó Tư lệnh Chu, tôi thấy thái độ cô ta ngang ngược, hoàn toàn không bình dị gần gũi như Tư lệnh, lo rằng cô ta mạo danh, cho nên gọi điện thoại cùng ông xác nhận một chút, nếu như đúng là con gái ông, vậy thì không có chuyện gì, nếu như không phải con gái ông, tôi đem cô ta giam lại, đưa cho Cục cảnh sát tội mạo danh người nhà quân nhân.
Lời nói rất độc ác, sắc mặt Chu Thiền Quân thoáng cái trở nên trắng bệch.
Bên tai Hà Hãn Dũng truyền đến vài câu, anh ta cung kính lễ phép nghe, sau một lát, Hà Hãn Dũng đem điện thoại đưa cho Chu Thiền Quân, không thèm để ý nói:
- Chu Tư lệnh muốn nói chuyện với cô, ông ta phải xác nhận thân phận của cô, nhanh, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi, chúng tôi còn phải vội đi ăn cơm.
Chu Thiền Quân cầm điện thoại lên, bên tai nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền đến, khó khăn đáp lại:
- Cha, là con, Thiền Quân.
Đầu bên kia điện thoại chớp mắt truyền đến tiếng quát tháo đinh tai nhức óc, ai đều có thể tưởng tượng được sự tức giận của Chu Phú Quý, sau một lát, Chu Thiền Quân đem điện thoại trả cho Hà Hãn Dũng, dẫn vài người chán chường bỏ đi, trong ngữ khí của cha, thì biết quan quân trước mắt quả thực là mình không được trêu chọc.
Hà Hãn Dũng dựa vào xe, không quên hô:
- Chu ŧıểυ thư, nếu như lần sau còn dám quấy rầy em tôi, tôi đảm bảo cô hối hận đến kiếp sau.
Chị Mị cười khẽ, ánh mắt tỏ ý khen ngợi.
Đây quả thực là kết quả tốt nhất, nếu như chỉ là dùng bạo lực đem chị em Chu gia ép lui, tin rằng qua vài ngày bọn họ vẫn như cũ sẽ ngóc đầu trở lại, cuộc sống học tập yên bình của Ngọc Đình tất nhiên lâm vào vũng bùn, bây giờ dù gì Hà Hãn Dũng ra mặt, dùng gia thế và thế lực ép Chu Thiền Quân, cô ta sau này nhất định không dám làm phiền Lâm Ngọc Đình.
Buổi chiều ba giờ, bão lại nổi lên, mưa to tịt mắt.
Hai trăm Soái quân tinh nhuệ đến Hải Nam, dưới sự sắp xếp của tổ thành viên Tinh Nguyệt ẩn nấp gần hộ dân cư, mặc dù cùng kỳ vọng Sở Thiên trong ba ngày hoàn thành tụ tập hai nghìn người có chênh lệch, nhưng đội quân này đến vẫn khiến hắn cảm thấy được an tâm, trong tay có lực lượng, thì có thể chống đỡ vây giết của Đường Môn Hải Nam.
Khương Trung lúc này đang ngồi gõ bên thành ghế, ông ta đang yên lặng chờ đợi tin tức tình báo của Đại hổ và ŧıểυ hổ, mặc dù ông ta bề ngoài biểu hiện không có chút động tĩnh gì, trong lòng lại sớm có dậy sóng rồi, ông ta còn đem sự việc nói vắn tắt cho Đường Vinh, Đường Vinh nghe xong không biểu hiện rõ thái độ, nói ông ta thu tập chuẩn bị tư liệu rồi tính.
Thời gian cấp bách gần 4 giờ, Đại hổ, ŧıểυ hổ rút cuộc cũng trở về, bọn họ mặc kệ không lau nước mưa trên mặt, thở hổn hển đem tin tức tình báo thu thập được báo cho Khương Trung:
- Khương tổng quản, căn cứ chúng tôi tìm hiểu xung quanh, mặc dù không có cách nào xác định được số người cụ thể của Đường Môn Hải Nam, nhưng bang chúng Đường môn hơn vạn người là không thể nghi ngờ gì.
Khương Trung sắc mặt hơi đổi, chằm chằm nhìn hai gã bộ hạ nói:
- Các ngươi khẳng định?
Đại hổ gật gật đầu trịnh trọng, gạt bỏ nước mưa bên miệng, không chút do dự nói:
- Đường Môn Hải Nam có mười tám cứ điểm, trải rộng các thành phố Hải Nam, các huyện thị trấn còn sắp đặt thêm các phân đường, vượt xa nhiều hơn tám cứ điểm so với Chu đường chủ báo cáo cho bang chủ, hơn nữa chỉ cần Sanya và cứ điểm Hải Khẩu mỗi nơi đạt đến hai nghìn quân. Tính cả bên ngoài vạn người không ít hơn.
Mặc dù có tâm lý chuẩn bị, tinh thần Khương Trung vẫn hết sức kinh ngạc, nhưng ŧıểυ hổ lập tức nói ra lời càng khiến ông ta lạnh mình:
- Chúng tôi thăm dò nghe được, Chu Đường chủ cùng Trúc Liên Đài Loan đi lại mật thiết, Chu Đường Chủ còn cùng ông lớn bang Trúc Liên gặp qua vài lần, vẻ ngoài là có kinh doanh ma túy, nhưng người biết chuyện đều nói…
Nói đến đây ŧıểυ hổ hơi chút ngưng lại.
Khương Trung chau mày, trầm giọng quát:
- Người biết chuyện nói gì?
ŧıểυ hổ bị dọa sợ, vội mở miệng trả lời:
- Thưa Khương tổng quản, người biết chuyện nói, nếu như chỉ là qua lại kinh doanh ma túy, chỉ sợ ông lớn bang Trúc Liên sẽ không phải gặp mặt Chu đường chủ đến vài lần, trong đó khẳng định còn có nội tình, còn nữa, mấy bãi Đường Môn Hải Nam, người đầu tư đều là bang Trúc Liên, thậm chí đám tay chân cũng là bang chúng trong đó.
Ngón tay của Khương Trung bỗng nhiên cứng ngắc, trong mắt hiện lên hào quang, lập tức bảo người đóng cửa phòng lại, mình lấy điện thoại núp ở một góc, tường tận đem tình hình báo cáo cho Đường Vinh, Đường Vinh sau khi nghe xong, chầm chậm trả lời:
- Khương tổng quản, ông tạm thời đừng động tĩnh gì, càng không cần đi chất vấn, tránh sinh ra chuyện khác.
Khương Trung gật đầu, cung kính trả lời:
- Rõ!
Đường Vinh phiền muộn thở ra hai tiếng, đầy thâm ý nói:
- Năm mươi cao thủ Đường Môn sáng ngày mai sẽ đến Hải Nam, đợi bọn họ sau khi đến lại âm thầm quan sát hành động của Chu Bách Ôn, nếu thật có ý làm phản, nhất định phải làm trận lôi đình trừng trị, nếu không khiến gã thở chậm lại, nguy hiểm chính là các ngươi rồi.
Sự việc đến như hôm nay cũng chỉ có như vậy, nghĩ đến huynh đệ thương tàn thì có chút đau khổ, Khương Trung nhẹ nhàng thở ra, trả lời nói:
- Vâng! Có điều Sở Thiên làm thế nào? Mặc dù hắn không có mưu đồ Hải Nam, nhưng bây giờ vây giết hắn thực là một cơ hội tốt. Nếu như bỏ qua thì cũng không có cơ hội tốt này.
Đường Vinh suy nghĩ một lát, thản nhiên nói:
- Khương tổng quản, ông có thể như vậy, trước tiên cho người theo dõi Sở Thiên chặt chẽ, đợi ngày mai cao thủ Đường Môn đến bên cạnh ông, sau khi đảm bảo ông an toàn về sau, ông lại bảo Chu Bách Ôn dẫn người đi vây giết Sở Thiên, đến lúc đó xem gã có thể làm ra động thái gì.
Khương Trung gật gật đầu trong lòng cảm kích Đường Vinh quan tâm đến mình, nhưng vẫn có chút nghi ngờ hỏi:
- Bang chủ, kỳ thực tôi tối nay có thể bảo Chu Bách Ôn đi vây giết Sở Thiên, hà tất đợi đến ngày mai? Chủ yếu là lo lắng đêm dài lắm mộng, Sở Thiên tên ŧıểυ tử này rất giảo hoạt, nói không chừng tối nay sẽ chạy rồi.
Đường Vinh cười mấy tiếng, không quan tâm nói:
- Bên cạnh ông không có người bảo hộ, nếu như ông đêm nay bảo Chu Bách Ôn đối phó Sở Thiên, vạn nhất gã thật có ý phản, gã sau khi giết Sở Thiên xong thì sẽ trừ khử ông, như vậy thì sẽ không có người ở Hải Nam giám sát gã, hơn nữa có thể giá họa cho Sở Thiên đến ứng phó trừng phạt của ta.
Khương Trung gật đầu bừng tỉnh ngộ, vẫn là bang chủ suy nghĩ chu đáo.
Vừa mới cúp điện thoại, cửa phòng lại bị gõ rồi, truyền đến âm thanh thủ hạ:
- Khương tổng quản, Chu đường chủ đến rồi, anh ta nói có việc quan trọng cần thương lượng.
Khương Trung hơi kinh ngạc, thầm nói:
- Đến rất nhanh
Lập tức cao giọng đáp lại:
- Mau mời Chu đường chủ vào.
Sau một lát, cửa phòng chậm rãi mở ra, cửa phòng bước đến vài người, dẫn đầu là tên Chu Bách Ôn, vào trong phòng giơ tay cười nói với Khương Trung:
- Khương tổng quản, Chu Bách Ôn làm phiền ông nghỉ ngơi rồi, kính mong tha thứ, chỉ là có đại sự trong bang cần Khương tổng quản định đoạt, cho nên...
Tên này giả vờ giả vịt, chắc chắn là đến thăm dò hư thực, Khương Trung thầm nghĩ.