Nhìn sang phía Lâm Ngọc Đình có một người đàn ông đang dần đi tới, Sở Thiên chỉ cười.
Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy sắc bén:
- Nếu như chúng mày dám động nửa sợi tóc của cô ấy, tao cam đoan không chỉ chúng mày phơi thây đầu đường, xó chợ, mà cái Chu gia gì đó, tao cũng sẽ chó gà không tha; không tin cứ thử xem.
Người đàn ông dừng bước, cô gái ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, ánh mắt tràn ngập tức giận, khóe miệng giật giật quát:
- Thằng nhóc không biết gì, cũng dám ăn nói bừa bãi, mày có bảnh lĩnh, bối cảnh gì mà dám nói lời đó? Kẻ hạ đẳng mãi là hạ đẳng.
Sở Thiên không để ý tới cô ta, gọi Lâm Ngọc Đình:
- Cô bé Lâm!
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, thân thể mềm mại của Lâm Ngọc Đình run lên, lúc quay đầu lại nhìn, con mắt ầng ậng nước mắt, lập tức nở nụ cười thiếu nữ ôm ấp tình cảm chỉ mình cô mới có. Giống như sáo về tổ, cô ôm lấy Sở Thiên. Cô chưa bao giờ che dấu tình yêu của mình với Sở Thiên nhưng hắn chưa bao giờ dám động tình với cô.
Mùi thơm ngát tràn ngập, Sở Thiên cảm thụ tim cô đang đập, vỗ lưng cô nhè nhè, trêu chọc:
- Cô bé Lâm, mới mấy tháng không gặp bạn, bạn béo lên đến mười cân nhé, bạn xem đi, mình ôm không nổi rồi, có phải mỗi ngày đều ăn bánh quy tại thư viện không vậy?
Lâm Ngọc Đình đang ấm áp trong vòng tay Sở Thiên, bị hắn trêu trọc bật cười ha hả. Cô mặt mày sáng lạng, lôi cuốn, đáp lại lời Sở Thiên:
- Ăn nói bậy bạ, mỗi tháng mình đều gầy nửa cân, làm sao có thể béo chứ? Hơn nữa, mình là thanh niên nghiêm túc, không ăn vặt tại thư viện.
Nhìn vào mái tóc cô, Sở Thiên cười khẽ, bỏ qua ánh mắt ba người Chu Bách Kiệt, cúi đầu nói với Lâm Ngọc Đình:
- Hôm nay đừng tới thư viện nữa, mình đã nhờ chị Mị làm tám món ăn một món canh rồi, chỉ đợi bạn về ăn, về phần những kẻ không biết làm người này, chúng ta cũng không cần để ý tới.
Lâm Ngọc Đình gật đầu, cô có thói quen thuận theo sự sắp xếp của Sở Thiên.
Lúc hai người đang chuẩn bị rời đi, cô gái kia lớn tiếng tiếng quát:
- Đứng lại, chúng mày chửi Chu gia lại muốn đi? Hôm nay tao nói cho mày biết, nếu như không xin lỗi chúng ta, chúng mày đừng hòng rời khỏi đây, thậm chí, cái con dụ dỗ em ta, cũng đừng mơ tưởng học ở đại học, ngày mai cút khỏi Hải Nam.
Sở Thiên nhìn qua cô ta, trả lời:
- Tôi đã gặp qua không ít đàn bà vô lễ, nhưng họ nhiều lắm là chính là ngang ngược càn rỡ, ỷ thế hiếp người, giống như cô vậy khoe khoang dòng máu Chu Nguyên Chương khắp nơi, cái loại đàn bà không biết trên dưới, hy vọng Chu gia tất cả đều không phải như thế.
- Nếu không ngày diệt vong cũng không xa nữa.
Dòng máu cao quý làm sao có thể để người khác khinh nhờn? Ánh mắt cô gái long xòng xọc, không học được hùng tài đại lược của Chu Nguyên Chương, lại truyền thừa thói quen tàn sát vô tội vạ của ông ta, giận tím mặt quát:
- Chu Nham, vả thằng nhóc kia 30 cái, có chuyện gì tôi chịu.
Mấy đôi tình nhân trong trường học, đang định chia tay dưới tầng ký túc xá, nghe thấy lời lẽ hung hăng bá đa͙σ, biết sắp có trò hay để xem, đều dừng cử chỉ tình tứ lại, nhìn tình huống phát triển. Có vài cậu con trai nhìn Sở Thiên rất hả hê, ai bảo hắn đẹp trai cho lắm vào.
Mắt người đàn ông nóng lên, hiện ra sự điên cuồng, tựa hồ với gã việc ỷ lớn bắt nạt bé là chuyện rất thích thú, hay có thể là việc phục tùng cô gái kia làm gã tự hào. Gã chần chừ một chút rồi tiến tới chỗ Sở Thiên. Sở Thiên vỗ nhẹ Lâm Ngọc Đình để cô lui về sau, còn mình bước lên đối mặt với Chu Nham.
Ở đời, có rất nhiều chuyện cần dùng bạo lực để giải quyết. Nếu như giảng giải đa͙σ lý thật sự có được hòa bình thì Afghanistan cùng Iraq cũng không bị người Mỹ đánh cho mình đầy thương tích. Hòa bình vĩnh viễn chỉ được tiến hành dưới bạo lực, chỉ có lực lượng mạnh mẽ mới có quyền lợi.
Người đàn ông tiến lên trước vài bước, tay phải vung ra, dùng lực cực mạnh vỗ về phía má Sở Thiên.
Những chiếc đèn Compact Rạng Đông trước KTX tỏa sáng, khuôn mặt Sở Thiên được nhìn rõ, bóng mờ cuốn quanh. Đôi mắt của hắn, tản ra tia sáng yêu dị, còn khiếp vía hơn nắm đấm cứng như thép. Phía xa, cô gái đang nhạo báng nhìn hắn, thấy thần sắc kinh khủng kia, hoảng hốt không hiểu nổi dâng lên.
Nắm đấm lao tới mắt Sở Thiên, Sở Thiên như làn gió nhẹ nhàng tránh né. Đôi mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo khiếp người. Khoảng cách năm mét dường như không tồn tại, Sở Thiên đá trúng bụng Chu Nham, còn gã, nắm đấm dừng trước mặt Sở Thiên hai cm.
Chu Nham như một con gà mái ngố, thân người bị đá bay ra, như quả tạ rơi xuống mặt đất, bụi đất tung lên. Hai tay gã ôm lấy bụng, nóng như lửa đốt, miệng há to ngáp ngáp, không nhìn thấy bộ phận khác nữa.
Gã dãy dụa, đau đớn chỉ hít vào mà không có thở ra.
Một chiêu bại địch! Da đầu chị em Chu gia run lên, cảm giác rất đau khổ. Chu Nham thật sự quá ném hết mặt mũi của Chu gia. Quần chúng xung quanh yên tĩnh, không thể tin vào mắt mình đáng nhẽ người ngã trên mặt đất phải là Sở Thiên, người đáng nhẽ đứng nhìn phải là người đang đau đớn trên mặt đất kia Chu Nham.
Sở Thiên nếu như độc chiến Chu Nham mấy trăm hiệp, sau đó dùng khí thế không gì ngăn nổi giành thắng lợi, cũng sẽ không khiến bọn họ giật mình, chẳng qua là Sở Thiên còn không thèm động đậy, Chu Nham đã ngã trên mặt đất rồi. Loại cao thủ tuyệt đỉnh này chỉ xuất hiện trong ŧıểυ thuyết giờ lại lù lù xuất hiện trước mặt, sao không khiến bọn họ kinh ngạc, không hiểu tại sao?
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn chằm chằm vào chị em Chu gia đang há hốc mồm, nhàn nhạt mở miệng:
- Còn tưởng rằng dòng máu Chu gia cao quý, bên người tất nhiên có cao thủ kinh thế hãi tục gì đó, không ngờ cũng chỉ là tay chân giang hồ, chống đỡ giữ thể diện mà thôi, trở về nói cho gia chủ các người, trong vòng 3 ngày Sở Thiên đến thăm hỏi.
Sau khi nói xong, cũng mặc kệ bọn họ phản ứng ra sao, liền kéo Lâm Ngọc Đình đi ra ngoài. Không phải Sở Thiên muốn thể diện, mà bất kể thế nào hắn cũng phải đi đạp Chu gia, cũng không phải có thù tất báo, mà là vì Lâm Ngọc Đình với Chu gia, miễn cho bọn chúng trả thù Lâm Ngọc Đình khi mình rời đi.
Chu Nham nhịn đau đứng dậy, ôm bụng nói với cô gái:
- ŧıểυ thư, tên nhóc kia là cao thủ!
Cô gái tức giận tát gã hai phát, chửi:
- Phế vật!
Lên xe, Sở Thiên ngẩng đầu ngắm bầu trời, trời sẽ sớm đổ mưa thôi, giẫm mạnh ga hướng đi tới quán rượu Vong Ưu. Trên đường đi, nhắn tin cho Phương Tình tìm hiểu bối cảnh Chu gia. Sau khi an bài xong mọi việc, Sở Thiên áy náy xin lỗi Lâm Ngọc Đình:
- Cô bé, ngại quá, gây chuyện cho bạn.
Lâm Ngọc Đình không chút nào kiêng kị xoay cổ, lộ ra vẻ hồn nhiên mỉm cười đáp lại:
- Từ lúc biết bạn đến giờ, bạn luôn ở trung tâm mọi việc, thật sự bởi vì bạn quá ưu tú, nhưng, mình thích bạn trêu chọc thị phi, bởi vì bạn luôn bênh vực kẻ yếu nếu không hôm nay mình đã bị làm nhục.
Sở Thiên nghĩ đến Phương Tình chỗ nào cũng có, ở quán rượu Vong Ưu cũng có thể thu xếp Phiêu Phiêu bảo hộ, chắc hẳn bên người Lâm Ngọc Đình cũng có người chú ý, chẳng qua là Phương Tình xuất phát từ cân nhắc lâu dài, không đem người đó nói với mình, nở nụ cười vui vẻ, thản nhiên nói:
- Yên tâm, không ai có thể khi dễ bạn!
Xe chạy được khảong 10km, đang chuẩn bị rẽ vào đường phụ, một chiếc xe jeep quân dụng muốn chèn lên, mạnh mẽ lách qua bên hông xe Sở Thiên. Sở Thiên khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn chiếc xe jeep, nở nụ cười sau đó nhấn ga vọt lên mười mét, phanh gấp dừng giữa đường.
Chiếc xe jeep quân dụng rất nhanh đi tới, thấy Sở Thiên dừng xe ngang đường, ngang ngược càn rỡ khiến người ta giận tím mặt. Người đàn ông mặt lớn, thò đâu ra quát:
- Con bà nó gấu! Lái xe như thế ak, nhanh đi đi, ông mày đang gấp cmn!
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, ý vị thâm trường đáp lại:
- Tin hay không? Người kia vốn là giận dữ, sau đó sẽ mở cửa xe chui đi ra, lúc nhìn thấy chúng ta liền cười lớn.
Lâm Ngọc Đình còn không có trả lời, từ trong chiếc xe jeep quả nhiên chui ra người rất vạm vỡ, nổi giận đùng đùng đi tới.
Thân hình tuy to lớn nhưng hành động rất linh hoạt.
Sở Thiên cười nhẹ, chậm rãi kéo cửa kính xuống.
Người vạm vỡ đang muốn bão nổi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Sở Thiên, thần sắc thay đổi 1800. Đang nổi giận đùng đùng liền trở nên hòa ái, vuốt cái đầu lớn, nói:
- Móa! Còn tưởng rằng là ai to gan lớn mật dám ngăn xe của tôi, hóa ra là tên nhóc này, Thiếu Soái, làm sao cậu lại tới Hải Nam rồi hả?
Sở Thiên mở cửa xe đi xuống, cùng người vạm vỡ ôm một cái mãnh liệt, sau đó đấm vào vai anh ta nói:
- Nếu như tôi nói đến Hải Nam du lịch, khẳng định anh không tin, cho nên tôi cũng không tìm lấy cớ qua loa! Nhưng mà, Hà đại công tử anh sao cũng ở Hải Nam thế này? Anh có lẽ phải ở thủ đô chứ…
Người vạm vỡ không phải ai khác, là Hà Hãn Dũng. Anh ta mặc bộ quân phục dã chiến, càng lộ vẻ cường hãn hung ác, nhưng ở trước mặt Sở Thiên lại tỏ ra nho nhã lễ độ. Nghe thấy Sở Thiên hỏi, cười cười, nhanh chóng trả lời:
- Ở thủ đô buồn bực lắm, vừa vặn quân khu điều doanh pháo binh tới Hải Nam diễn tập, tôi liền dẫn đội tới.
Thì ra là thế, trách không được anh ta từ thủ đô tới đây. Sở Thiên thấy đằng sau có chiếc xe chạy nhanh đi qua, liền vỗ vai Hà Hãn Dũng nói:
- Đêm nay cũng đừng về làm vằn thắn nữa, đã lâu không gặp anh, có hứng thú cùng tôi đi ăn một bữa cơm, tám món một canh, cùng uống Trúc Diệp Thanh?
Nghe thấy có Trúc Diệp Thanh, Hà Hãn Dũng nghĩ tới quán bar Mê Tình ở thủ đô, lập tức lộ ra ánh mắt thèm thuồng, nuốt nước miếng nói:
- Mấy ngày nay thời tiết xấu, diễn tập phải chậm trễ vài ngày, cho nên gần đây cũng không có chuyện gì làm, hơn nữa hôm nay vừa vặn Chủ nhật có thể uống rượu, đi! Chúng ta không say không về, Thiếu Soái, đi trước dẫn đường.
Sở Thiên gật đầu, lại quay về xe.
Một lát sau, hai chiếc xe chạy tới quán rượu Vong Ưu.
Lúc này, chị em Chu gia cũng vừa trở về Chu gia.
Chui ra từ cửa xe BMWs, cô gái như một con cọp cái nổi bão, giật cá chém linh tinh mấy người hầu, liền nổi giận đùng đùng ngồi ở đại sảnh. Quay sang ông lão hiền lành bên trái, quát:
- Chú Nhâm, rảnh rỗi dạy dỗ người hầu nhiều hơn, làm việc không có chút Vương gia quy phạm, vứt đi mặt mũi Chu gia.
Ông lão gần 50 tuổi kia, không phản bác lại, cười khổ trả lời:
- ŧıểυ thư yên tâm, lão Nhâm sẽ rút thời gian dạy dỗ bọn hắn, ŧıểυ thư ngàn vạn không nên vì chuyện này mà khiến thân thể bị tổn thương, tôi rất lo lắng. Nhà bếp vừa mới hầm cách thủy tổ yến xong rồi, để tôi bảo người hầu đem lên cho ŧıểυ thư bớt giận.
Cô gái bình tĩnh lại một chút, lên tiếng hỏi:
- Anh cả của tôi đang ở đâu vậy?
Chú Nhâm suy nghĩ một lát, trả lời rõ ràng:
- Đại thiếu gia đang xử lý chuyện trong bang phái, nhưng đêm nay sẽ về ăn cơm. Bởi vì hôm nay lão gia sẽ cùng binh sĩ trở về, còn có thể ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, vì thế đêm nay phu nhân muốn tổ chức tiệc đoàn tụ, đó cũng là lý do mà ŧıểυ thư đi đón ŧıểυ thiếu gia.
Cô gái khẽ nhíu mày, từ chối cho ý kiến nói:
- Toàn bộ Hải Nam đều là thiên hạ của Đường Môn, huống chi còn có phụ thân làm hậu thuẫn, đoán chừng chuyện của anh ấy chính là sống phóng túng rồi, tên kia cũng không có hùng tâm tráng chí nữa, dùng năng lực của anh ta cùng thế lực Chu gia, hoàn toàn có thể thay thế Đường Môn việc gì phải ăn nhờ ở đậu
Chú Nhâm biểu hiện ra khúm núm, giờ phút này lại hiện ra vui vẻ, ý vị thâm trường trả lời:
- ŧıểυ thư cứ việc yên tâm, Chu gia có dòng máu Đế Vương cao quý, đại thiếu gia càng là hùng tâm tráng chí, cậu ấy tuyệt đối sẽ không tình nguyện phục tùng người khác, chỉ cần cho cậu cơ hội thích hợp, cậu ấy sẽ nhảy lên cao mà bay đi, bỗng nhiên nổi tiếng.
Cô gái cười vui vẻ, toát ra sự kiêu căng.
Lại 20 phút trôi qua, đám Sở Thiên mới bước từ trong xe ra, Phương Tình đã gọi lại, Sở Thiên ý bảo Lâm Ngọc Đình dẫn Hà Hãn Dũng đi vào quán rượu Vong Ưu trước, còn mình cầm chiếc điện thoại đứng dưới mái hiên nghe máy. Bên tai truyền đến tiếng của Phương Tình:
- Chu gia, bối cảnh hiển hách, nhưng không đến đỉnh phong.
Sở Thiên thần tình tự nhiên, nhẹ nhàng hỏi lại:
- Có gì hiển hách?
Phương Tình cười khẽ, chậm rãi mở miệng:
- Nghe nói bọn họ là hậu duệ Chu Nguyên Chương, hơn nữa cũng tự nhận dòng máu chảy trong họ là dòng máu Đế Vương, cho nên mấy người Chu gia đều kiêu căng ương ngạnh, trở lại chuyện chính, gia chủ Chu gia, Chu Phú Quý, hiện là phó Tư lệnh Hạm đội ở Hải Nam. Ông ta có hai đứa con trai, cùng một đứa con gái.
Phó Tư lệnh Hạm đội? Sở Thiên gật đầu, xem ra còn có chút địa vị.
Phương Tình đã sớm nhớ kỹ tư liệu trong lòng, vì vậy tiếp tục bổ sung:
- Con trai lớn của ông ta tên là Chu Bách Ôn, ha ha, thân phận của gã có chút ý tứ, là người phụ trách Đường Môn ở Hải Nam. Người này thân thủ tinh xảo trác tuyệt, từng ba năm đoạt quán quân giải võ thuật quốc gia. Con gái tên Chu Thiên Quân, làm viện Quan Hệ Xã hội Hải Nam.
- Con trai út là Chu Bách Kiệt, là sinh viên Đại học Hành Chính Chuyên nghiệp Hải Nam.
Không ngờ con trai Chu gia lại là người của Đường Môn tại Hải Nam? Sự chú ý của Sở Thiên bị tên kia hấp dẫn, hắc bạch hai nhà ăn sạch, xem ra chính mình sẽ rất nhanh cùng Chu Bách Ôn tiếp xúc, về phần Chu Thiền Quân cùng Chu Bách Kiệt ngược lại không để trong lòng, hai tên kiêu căng, ngạo mạn sẽ chẳng gây nên sóng gió gì.
Tin tức Phương Tình nói ra lại làm cho Sở Thiên hơi khiếp sợ:
- Chu Bách Ôn mấy năm này phong sinh thủy khởi, đem Đường Môn Hải Nam phát triển cường đại dị thường, căn cứ số liệu cho thấy, tuy Hải Nam nằm trong sự không chế Đường Môn, nhưng bang chúng Đường Môn tinh nhuệ ở Hải Nam gần sáu ngàn, bên ngoài bang chúng cao tới vạn người.
Sở Thiên kinh ngạc, vuốt đầu đáp lại:
- Làm sao có thể? Nếu như Hải Nam gió yên sóng lặng, Chu Bách Ôn làm sao nuôi dưỡng nhiều người như vậy? Nuôi dưỡng để làm gì? Gã ta phải cắt giảm nhân viên, giảm bớt chi tiêu mới đúng, nhân khẩu ở Hải Nam không đến ngàn vạn, phải nuôi gần 2 vạn bang chúng, Chu Bách Ôn chẳng lẽ bị nước úng não rồi?
Phương Tình cũng nở nụ cười khổ, thuận miệng nói:
- Em cũng không biết, có khả năng muốn tạo phản.
Tạo phản? Sở Thiên linh quang hiện lên, nhớ tới dòng máu Chu gia cao quý, Phương Tình trêu ghẹo cũng không phải là không có khả năng, nếu không thật sự không cách nào giải thích Chu Bách Ôn nuôi dưỡng nhiều bang chúng như vậy làm gì, với trình độ kinh tế Hải Nam, Chu Bách Ôn nuôi dưỡng năm ba ngàn người đã là hạn mức, huống chi Đường Môn tại Hải Nam cũng không có đối thủ khác.
Nghĩ vậy, Sở Thiên không khỏi khẽ cười khổ, hiện tại mới hiểu được cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng, bối cảnh Chu gia tuy hiển hách, nhưng cùng Đường gia so quả thực chính là gặp dân chơi thứ thiệt, vô luận là tiền hay là địa bàn, đều xa không bằng Đường gia, Chu gia vậy mà nghĩ đến tạo phản, chắc muốn lấy lại thiên hạ Chu gia?
Tuy nhiên trong lòng có suy đoán, nhưng cũng không để trong lòng, sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên trở lại tửu quán, chị Mị cùng Khả Nhi đã đem món ngon mang lên, còn hâm nóng hai hũ Trúc Diệp Thanh. Hà Hàn Dũng cao to, vạm vỡ mà cứ như trẻ con đón tết, hết đi tới đi lui, miệng không ngừng cảm ơn chị Mị.
Rượu qua ba tuần, Hà Hãn Dũng phấn khởi đứng dậy, vỗ vai Sở Thiên cười nói:
- Chú em, chờ hôm nào thời tiết đẹp, tôi mang mọi người lên quân hạm xuống quần đảo chơi vài vòng, ngồi ngắm chim, xem cá voi bắt cá; uống Trúc Diệp Thanh, xem cảnh quan như thế nào.
Trong lòng Sở Thiên khẽ động, trả lời:
- Anh Dũng, đừng đùa chứ? Mặc dù nói thăm thú quân hạm là chuyện bình thường, nhưng dung quân hạm đi chơi, thật quá khoa trương rồi? Chưa kể bị binh sĩ nói ra nói vào, mà việc tới quần đảo không dễ gì
Hà Hãn Dũng cười lên ha hả, từ chối cho ý kiến mà nói:
- Giờ đi dễ không ấy mà. Hiện quần đảo rất thường có đoàn du lịch tham quan các loại mà
Sở Thiên mắt lộ hoài nghi, bưng chén rượu nói:
- Thực đơn giản như vậy?
Hà Hãn Dũng cũng bưng chén rượu lên nhấp hai phần, hạ giọng nói:
- Đương nhiên, muốn đi Cấm khu khác, cần có chứng nhận của Biên phòng cùng chứng nhận xuất bến, nếu không cũng sẽ bị chiến sĩ đóng giữ không lưu tình chút nào giam, mà hai cái giấy chứng nhận này đối với tôi mà nói, tự nhiên là việc nhỏ á..., huống chi chúng ta cũng không phải rời bến đi theo địch.
Sở Thiên không nói gì, kẹp lên thịt bò tươi mới đưa vào trong miệng, nhấm nuốt mấy ngụm lại sinh ra kỳ quái, chậm rãi nói:
- Anh Dũng, anh hình như không phải hải quân, làm sao rõ ràng như vậy chứ? Ngàn vạn không nên nói cho em biết anh sắp phải tới hải đảo đóng quân chứ.
- Vậy em và anh về sau có thể khó gặp mặt rồi.
Hà Hãn Dũng ngửa đầu uống cạn chén rượu, khí thế nuốt cả núi sông trả lời:
- Tôi là Hà Hãn Dũng làm sao sẽ có tác phong không tốt đâu chứ? Từ khi bị Hứa Bán Hạ xếp đặt nửa đường, tôi không tin phụ nữ nữa, sở dĩ rõ ràng như vậy, là bởi vì mấy hôm nữa chúng tôi cùng hạm đội Nam Hải liên hợp tập trận, tất nhiên phải quen với quá trình.
Hạm đội Nam Hải? Trong lòng Sở Thiên khẽ động, cười hỏi:
- Anh Dũng, hạm đội Nam Hải đo ai suất lĩnh vậy?
Hà Hãn Dũng lộ ra hàm răng trắng noãn, ý vị thâm trường trả lời:
- Chú em, hỏi vấn đề này có thể nghi ngờ là gián điệp đó, may mắn cậu chỉ hỏi ai suất lĩnh, nếu như cậu hỏi về biên chế hạm đội khó không để người ta nghi ngờ, nhưng cậu yên tâm, Hà Hãn Dũng tin tưởng nhân cách Thiếu Soái. Cha tôi đã từng nói, cậu là người trung với Đảng với dân.
Sở Thiên nở nụ cười hào sảng, lập tức sâu không lường được mà nói:
- Dù anh không nói, việc tập trận tại Hải Nam, tất nhiên cần một lão tướng am hiểu địa lý cùng có kinh nghiệm cầm quân, bởi vậy, người phù hợp được chọn là Chu gia Chu Phú Quý
Trong mắt Hà Hàn Dũng hiện lên vẻ kinh ngạc, bật ngón cái lên.
Tiệc rượu gần kết thúc, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn chị Mị, ôn nhu mở miệng:
- Chị, mấy ngày này Ngọc Đình sắp thi, hơn nữa thời tiết ác liệt không chịu nổi, lại có sinh viên bất lương dây dưa, em thấy không bằng chị tới trường học ở cùng Ngọc Đình vài ngày, để cho cô ấy yên tâm thi cử, chị thấy sao?
Lâm Ngọc Đình cảm kích nhìn Sở Thiên vài lần, không ngờ Sở Thiên quan tâm cô đến vậy, nhưng vẫn là lắc đầu nói:
- Tự mình ở trường là được rồi, không cần phiền chị Mị phải chạy tới chăm sóc mình đâu? Huống chi quán rượu Vong Ưu còn phải buôn bán, thiếu đi chị Mị lợi nhuận sẽ giảm đi không ít đâu?
Sở Thiên thò tay sờ đầu cô, trêu ghẹo:
- Con bé ngốc, bảo mẫu tốt như thế còn không muốn, cũng có vài ngày mà nói quán rượu mất không ít tiền. Với bạn, chuyện này liên quan đến việc chọn môn học chuyên ngành, mà quan trọng hơn, mình muốn chị nhìn chằm chằm vào việc ăn uống của bạn, miễn cho bạn bị béo ra nữa.
Nghe thấy từ “béo”, Lâm Ngọc Đình cong miệng lên.
Chị Mị là một người phụ nữ thông minh, cô hiểu tương lai sắp có chuyện lớn xảy ra, chẳng qua là Sở Thiên không muốn để mình cùng Ngọc Đình cuốn vào, cho nên mới phải đưa ra đề nghị này, vì vậy gật đầu trả lời:
- Vừa lúc quán rượu nghỉ bán ba ngày, chị tới đại học chăm sóc Ngọc Đình vậy, chừng nào em phải về?
Đây cũng là vấn đề Lâm Ngọc Đình muốn hỏi.
Sở Thiên cầm bao tay lấy cái đùi gà cuối cùng, dính vào một chút muối trắng, vừa gặm đùi gà vừa trả lời:
- Hai người yên tâm, mười ngày nửa tháng em cũng chưa về, em còn muốn tại Hải Nam đầu tư bất động sản nữa, thật vất vả đến Hải Nam, không lời ít tiền mang về thì thật phụ lòng anh chị em.
Theo lời Sở Thiên, chị Mị có thể đoán ra Sở Thiên sẽ có động tác lớn tại Hải Nam.
Đứa em này, thủy chung không phải vật trong ao! Đôi môi đỏ mọng của chị Mị khẽ nhấp chén rượu.
Lâm Ngọc Đình nghe Sở Thiên nói ở lại đây tương đối lâu, ánh mắt hiện ra sự hưng phấn không ngừng, hận không thể thi luôn bây giờ, sau đó có thời gian cùng Sở Thiên vui vẻ bên nhau, du lịch bốn phía. Tình cảm thiếu nữ dạt dào biểu lộ hết ra ngoài; chị Mị nhìn cô lộ ra sự ưu thương, cô bé Lâm cố chấp quá.
Sau khi cơm nước xong, mấy người Sở Thiên ngồi chém gió gặt bão cả tiếng đồng hồ. Mắt thấy trời tối xầm lại, đài báo nửa đêm có mưa to, cho nên Sở Thiên liền đề nghị chị Mị cùng các cô gái tới trường ở đêm nay. Để bảo đảm an toàn, Sở Thiên còn dặn dò Phiêu Phiêu hộ tống các cô tới trường học, âm thầm bảo vệ mọi người.
Theo phỏng đoán của Sở Thiên, đêm nay người của Đường môn sẽ đến quán rượu Vong Ưu.
Đợi mấy cô gái rời khỏi, Sở Thiên mới cùng Hà Hãn Dũng ngồi trên ghế sa lon uống trà.
Ngày nghỉ cuối tuần của Hà Hàn Dũng rất có giá trị, giờ lại đang đi xa gặp bạn cũ, hơn nữa mấy cô gái đều tới trường và ngủ lại đêm nay, anh ta mới ôm vai Sở Thiên muốn thâu đêm nói chuyện. Sở Thiên suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Anh Dũng, không phải em không muốn nói chuyện với anh, mà kẻ thù của em quá nhiều, đêm nay chắc chúng sẽ tới đây quấy rối.
Hà Hãn Dũng cười ha hả, từ chối cho ý kiến nói:
- Đã rất lâu chúng ta không có kề vai chiến đấu, nếu quả thật có kẻ đich muốn lấy mạng của cậu, tôi không ngại giúp, huống chi kẻ địch của cậu bây giờ là Đường Môn, lúc trước Đường Thiên Ngạo tại sinh nhật của Ngạo Vi làm nhục Hà gia. Hà Hàn Dũng tôi hận không thể chém giết giải hận.
Sở Thiên cầm lấy ấm trà, rót cho anh ta đầy chén nói:
- Anh em tốt!
Ba giờ sáng, vạn vật đều tịch mịch, mặt trời lười biếng không có thò đầu ra, chân trời hơi có ánh rạng đông, đất trời u ám, đây có thể là lúc thế giới bình an nhất, cũng là lúc người ta rất mệt mỏi, bất kể là thói quen sinh hoạt vào ban ngày hay cú đêm đều tiến vào giấc ngủ, mơ giấc mơ ngọt ngào.
Sở Thiên ngủ mấy tiếng liền tỉnh lại, hắn ở đây, chờ đợi người của Đường môn tới giết mình, nếu như bọn chúng không tới lúc này thì sau cũng khó có cơ hội, chẳng ai dại gì ám sát mục tiêu vào ban ngày. Không có cảm giác buồn ngủ cũng không mở đèn, mà Sở Thiên mắt sáng lấp lánh có thần ngồi thẳng trên giường.
Bỗng nhiên, điện thoại nhẹ nhàng rung lên, headphone truyền tới tiếng của Khả Nhi:
- Thiếu Soái, có hai chiếc xe đang yên lặng tiếp cận quán rượu Vong Ưu, hiện tại đã có ba người đi xuống, đều mặc y phục màu đen, cầm súng giảm thanh lén lút đi vào quán rượu, rất có khả năng đó là sát thủ.
- Ah!
Sở Thiên tin tưởng ánh mắt của Khả Nhi, bởi vì cô xuất thân chính là sát thủ. Sát thủ rất thần bí, vĩnh viễn ẩn nấp ở nơi hắc ám không người, muốn nói ai có thể hiểu rõ sát thủ, đó chỉ có thể là sát thủ, có lẽ sát khí giống nhau, có lẽ từ trường giống nhau, đương nhiên, những thứ đó chỉ có bản thân họ mới biết rõ.
Sở Thiên nhảy khỏi giường, đi đến bên cạnh lay Hà Hãn Dũng dậy.
Đồng hồ trên vách tường từ từ trôi, trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh càng đáng sợ.
Ba gã sát thủ trong miệng Khả Nhi lẻn vào quán rượu, trước sau mở ra hai miếng cửa sau khép hờ, nhìn qua vài lần liền yên tâm rời đi, lập tức đi đến căn phòng cuối cùng, dùng tay đẩy thử thấy cửa phòng khóa trái, trên mặt hiện lên sự thích thú, nhìn nhau vài lần, tên ở giữa từ từ giơ súng lên.
Gã nhắm ngay ổ khóa, dùng tay ra hiệu cho đồng bọn.
Bụp, Bụp!
Hai tiếng súng rất nhỏ vang lên, cánh cửa bị thủng hai lỗ, ba người nhanh chóng đi vào, hai người đi trước tới trước giường, bất chấp tất cả, bắn vào giường, thế nhưng trên đó nào có nửa bóng người, chỉ có chăn được xếp giả người đang ngủ. Tên cầm đầu lật chăn thấy bên trong không có gì cả.
Ba người thầm kêu không ổn, vội chạy ra phía ngoài cửa.
Hai người đi đầu thuận lợi đi qua, nhưng người thứ ba không có vận khí tốt như vậy. Lúc qua cửa, Sở Thiên nhảy từ trên cao xuống, giống như chim ưng săn mồi hung ác dũng mãnh. Tên sát thủ còn chưa kịp phản ứng, hai vai đau đớn vô cùng, chân mềm nhũn khụy xuống. Vai gã đã bị Sở Thiên dùng chiêu thiên cân trụy nghiền nát.
Tên sát thủ nằm gục dưới sàn nhà kêu rên, nhưng không còn lực để phản kháng, tên đi giữa nghe thấy âm thanh kinh hãi, quay đầu nhìn thấy đồng bọn đã trọng thương, nhanh chóng giơ súng lên. Đúng lúc này, Sở Thiên bước lên nửa bước, tung cước, chiếc giầy vải giản dị nhưng cú đá vô cùng hoa lệ, chọc thẳng yết hầu tên đó.
Lực lượng khổng lồ khiến thân thể gã như quả bóng xoay vòng trên không, một giây sau, đầu gã đập vào bức tường, âm thanh chói tai kinh động, máu tươi cùng óc giống như vạn đóa hoa đào. Trong nháy mắt, thân thể gã chảy xuống bức tường.
Tên sát thủ chạy trốn đầu tiên cũng không có kết quả tốt, vừa chạy đến chỗ rẽ ở hành lang, đột nhiên một cánh tay tráng kiện từ đâu đánh ra đấm thẳng vào bụng gã, như bị một chiếc xe lửa đụng vào, gã bay ra ngoài hơn hai mét, đầu ngoạt một phía, kêu rên đau đớn.
Tổ hợp động tác thật sự quá là nhanh, như thiên thần thi pháp, sấm sét tấn công, nhưng đồng thời lại ngoan độc vô cùng, làm cho người ta không có lực phản kích. Hà Hãn Dũng đi ra từ chỗ ẩn nấp, cầm tên sát thủ chó rụng hết răng này lên, lại đấm thêm hai phát. Tên sát thủ như con diều bay bay trong gió lại không rơi xuống..
Sở Thiên bình tĩnh đi ra, tay kéo tên sát thủ bị đánh nát vai, phất tay ý bảo Hà Hãn Dũng buông tên nửa chết nửa sống kia xuống. Hà Hãn Dũng vẫn chưa thỏa mãn, vứt gã xuống sàn, lắc đầu nhẹ nhàng thở dài:
- Không ngờ thật sự có sát thủ đối phó cậu, thế nhưng cũng là một lũ vô dụng.
Sở Thiên nở nụ cười khổ, không phải là bọn chúng vô dụng, mà là anh quá cường hãn.
Nhìn hai tên đang kêu rên trên sàn, Sở Thiên cầm lấy bình rượu, xối vào mặt bọn chúng, cho bọn chúng tỉnh lại một chút, hỏi:
- Tự mình khai lai lịch của bản thân đi, không muốn nói cũng không sao, tôi cũng không miễn cưỡng.
Mặc dù nói không miễn cưỡng, nhưng súng giảm thanh trong tay Sở Thiên lại tản ra sự âm trầm.
Tên bị đánh nát bả vai, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Có bản lĩnh giết tao đi!
Tiếng nói vừa ra, Sở Thiên bóp cò, tên cứng đầu mất mạng.
Tên còn lại nằm trên sàn nhà, ánh mắt trống rỗng lãnh tĩnh, nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, đồng tử màu đen lúc lớn lúc nhỏ, lỗ chân lông có mồ hôi, hiển nhiên tâm tình chấn động, trong lúc nhất thời không thể bình tĩnh lại, khóe miệng của gã thậm chí bắt đầu chậm rãi nhỏ máu rơi xuống mặt sàn, phát ra tiếng “lộp bộp”.
Sở Thiên không cho gã quá nhiều thời gian suy nghĩ, họng súng đen nhành dí vào mặt gã:
- Kỳ thật không nói tôi cũng biết, các người là người của Đường Môn tại Hải Nam, ít nhất là sát thủ bọn chúng phát ra, nhưng tôi muốn biết, ai lệnh cho các người hành động Khương tổng quản hay là Chu Bách Ôn?
Ánh mắt gã tỏ ra sự khiếp sợ, hiển nhiên không nghĩ tới Sở Thiên biết nhiều như vậy, đang do dự, chân Hà Hãn Dũng đã đạp vào đầu gối của gã, hùng hổ quát:
- Nói mau, nếu không giẫm nát đầu gối của mày cho mày tàn phế cả đời, đến lúc đó đừng nói Đường Môn sẽ vứt bỏ mày, chính là Cái Bang cũng không nhận mày.
Đầu gối tên sát thủ đau đớn từng cơn, như giết heo hét lên:
- Giải thích rõ ràng tại sao lại là bí mật sai khiến, Khương tổng quản không biết chuyện này?
Tên sát thủ liếʍ rượu trên khóe môi, hổn hển trả lời:
- Ông ấy biết các người trốn ở quán rượu Vong Ưu, nhưng không cho chúng tôi động thủ, nói là thời cơ chưa đến không thể đánh rắn động cỏ. Vốn Chu đường chủ cũng tuân theo ý của ông ấy, nhưng lúc chạng vạng tối bỗng nhiên muốn ba người chúng tôi tới giết anh, còn nhắc nhở đừng để Khương tổng quản biết.
Sở Thiên hiểu ra gật đầu, chẳng trách đêm nay chỉ ba người, mà không phải 3000 người, thì ra là Chu Bách Ôn âm thầm giở trò quỷ. Nhưng Khương Trung cũng chơi trò gì đây? Ông ta hoàn toàn có thể phái bang chúng tới đây vây giết, nhưng bây giờ chỉ âm thầm quan sát, có phải ông ta muốn chờ đợi kẻ nào đó lợi hại?
Nghĩ vậy, Sở Thiên mở miệng hỏi:
- Giờ Khương tổng quản ở đâu?
Ánh mắt tên sát thủ hiện ra vẻ do dự. Chân phải Hà Hãn Dũng dùng lực đè xuống, tên sát thủ chịu không nổi nỗi đau đến tận xương tủy mới vội vã trả lời:
- Khương tổng quản ở tại khách sạn Sanya, có ba mươi người hộ vệ. Sáu giờ sáng, bất kể mưa nắng ông ấy đều ra biển câu cá.
Sở Thiên thoả mãn gật đầu, lập tức cười ra tiếng:
- Tốt, xét thấy mày rất có tinh thần hợp tác, đêm nay tạm tha mạng chó của mày, trở về nói với Chu Bách Ôn, trong vòng 3 ngày tao sẽ đến bái phỏng, còn nữa, Hải Nam mấy ngày này mưa to gió lớn, bảo hắn đừng chạy loạn kẻo gió thổi mất đầu.
Sau khi nói xong, Sở Thiên nháy mắt với Hà Hãn Dũng, Hà Hãn Dũng cười ngây ngô đứng dậy, lập tức đá tên kia ngã lăn. Tên sát thủ lăn lốc trên sàn, ho ra máu, khó khăn đứng dậy rời đi. Gã ta nhìn Hà Hàn Dũng và Sở Thiên trong mắt không hề có hận ý chỉ có sự sợ hãi vô tận.
Sau khi tên sát thủ rời đi, tinh thần Hà Hãn Dũng vô cùng phấn chấn nói:
- Chú em, đêm nay còn có người nào đến không? Mới đánh mấy quyền còn chưa hết ngứa tay.
Sở Thiên nở nụ cười khổ, nhẹ nhàng thở dài nói:
- Anh Dũng, đêm nay để anh ra tay đã rất không phải, dù sao Chu Bách Ôn Đường Môn là con trai trưởng Chu gia, các anh còn phải cùng Chu Phú Quý tập trận chung nữa, nếu như trêu chọc phải hắn, khó tránh khỏi anh bị tiếng xấu trong lúc tập trận, tốt nhất anh không nên tham dự vào nữa.
Hà Hãn Dũng tự nhiên cũng biết đa͙σ lý này, mặc dù không e ngại Chu Phú Quý gây khó dễ với mình, nhưng quân nhân lại cuốn vào mâu thuẫn của xã hội đen, vậy sẽ có vẻ rất khó nghe, còn có thể đã bị cấp trên trách cứ, thở dài, vỗ vai Sở Thiên nói:
- Chú em, tôi còn có thể giúp được gì không?
Nửa đêm bị đánh thức, không chỉ có Hà Hãn Dũng tinh thần phấn khởi, mà ngay cả Sở Thiên cũng không hề buồn ngủ, vì vậy để cho Hà Hãn Dũng ngồi trên ghế sofa, mình pha hai cốc café đặc, một cốc đưa cho Hà Hàn Dũng nói:
- Thật là có chuyện cần anh hỗ trợ, đầu tiên là an toàn của chị Mị và Ngọc Đình, tôi lo lắng Chu gia gây phiền toái cho họ.
Hà Hãn Dũng vuốt đầu, không hiểu hỏi:
- Chú em, dưới tay cậu có binh hùng tướng mạnh, an bài vài người tới bảo vệ không tốt hơn ak?
Sở Thiên bưng cốc café lên lắc lắc, lắc đầu trả lời:
- Bên cạnh họ cũng đã an bài người bảo hộ nhưng anh biết, nhiều khi âm thầm chém giết, bảo hộ cũng không thể hoàn toàn trừ khử tai họa, thậm chí sẽ dẫn đến xung đột càng ngày càng nghiêm trọng, cho nên nhờ anh mượn danh quân đội uy hiếp chị em Chu gia.
Hà Hãn Dũng hiểu ý Sở Thiên, vỗ ngực nói:
- Cậu yên tâm, ngày mai tôi liền dẫn người đi vài vòng quanh trường học, cho Ngọc Đình gia tăng vài phần bất khả xâm phạm, tuy nhiên trên đầu Chu Phú Quý đội mũ phó Tư Lệnh, nhưng với binh sĩ cảnh vệ thủ đô cũng không dám vô lễ sinh sự đâu.
Sở Thiên nhấp mấy ngụm cafe, ngón tay cầm quay cốc lại lắc nhè nhẹ, lập tức trình bày việc thứ hai:
- Anh Dũng, bữa cơm hỏi anh chuyện Nam Cực không phải nói đùa, ta muốn đến bắt chim cánh cụt ở Nam Cực.
Đang uống cafe, nghe những lời của Sở Thiên, cafe trong miệng phun ra, vội cầm lấy khăn tay lau miệng:
- Chuyện ở Nam Cực muốn bắt chim cánh cụt dễ bị tổ chức bảo vệ động vật hoang dã quốc tế phạt đó.
Sở Thiên lường trước đến phản ứng của anh ta, cười khổ trả lời:
- Đương nhiên biết rõ, bất quá anh cũng phải biết rõ nổi khổ tâm riêng của tôi, tổ chức Mặt Trời Đỏ có hơn một ngàn sát thủ, tất cả đều là dân liều mạng, bọn chúng vì tiêu diệt mục tiêu chưa bao giờ tiếc giá nào. Bọn chúng đã chết hơn mười người mà vẫn chưa chịu từ bỏ, không biết khi nào mới chịu dừng nữa?
Hà Hãn Dũng hồi phục tinh thần, yên tĩnh nghe Sở Thiên nói về tổ chức Mặt Trời Đỏ, còn nghe suy đoán về vị trí căn cứ của tổ chức này, suy nghĩ một lát sau đó trả lời:
- Tuy nhiên cậu khó sống an ổn, nhưng dù sao muốn vượt qua lãnh thổ một nước tác chiến, rất dễ dàng sinh ra tranh chấp quốc tế, nếu để việc khiến các đại lão khó làm, cậu thì càng khó làm rồi.
Sở Thiên hiểu ý của anh ta, gật đầu trả lời:
- Cho nên tôi đã nghĩ muốn tìm ra vị trí thật sự của bọn chúng, sau đó nghĩ biện pháp tiếp cận căn cứ trên hòn đảo, áp dụng phương thức ám sát tiêu diệt căn cứ, tuy ám sát vài trăm người rất khó khăn cùng vô cùng phiền toái, nhưng cũng không sinh ra đại quy mô công kích cũng không ảnh hưởng tới quốc tế.
Nếu như nghe được từ miệng người khác, Hà Hãn Dũng nhất định cho rằng đó là một kẻ điên, dù sao dựa vào phân đội nhỏ tiến công căn cứ phòng thủ sâm nghiêm, không thể nghi ngờ đó là kiểu tấn công tự sát, nhưng anh ta biết rõ Sở Thiên là người rất cẩn thận, chưa bao giờ làm chuyện gì không nắm chắc, huống chi dưới tay hắn ta tất cả đều là tinh binh cường tướng.
Sở Thiên nhấp hai ngụm cafe, nhàn nhạt nói:
- Anh Dũng, theo phân tích của anh, căn cứ tổ chức Mặt Trời Đỏ sẽ nằm ở quốc gia nào?
Hà Hãn Dũng to con nằm tựa trên ghế sopha, bưng lấy cốc cafe lâm vào trầm tư, một lát sau, trong mắt hiện lên tinh quang, nói:
- Khẳng định tại khu vực biển của Brunei bởi Philippin có ý thức độc lập rất mạnh. Nếu ở trong khu vực của họ khẳng định bọn họ sẽ không tha cho tổ chức đó đâu.
Brunei? Trong lòng Sở Thiên khẽ động, đó là một quốc gia thừa thải dầu mỏ, tình trạng kinh tế không tốt, ở phía bắc đảo Borneo, phía nam đảo Hải Nam, thuộc khu vực Đông Nam Á, được bao bọc bởi Malaysia. Dân số khoảng 400.000 người, trong đó có khoảng 6 đến 70.000 người gốc Hoa, tôn giáo theo đa͙σ Hồi.
Hà Hãn Dũng uống cạn cafe, hưng phấn bắt đầu bài giảng giải:
- Brunei có 400.000 người, bất kể là quốc lực hay kinh tế thì việc hợp tác với tổ chức Mặt Trời Đỏ là rất có khả năng. Vừa có thể lúc cần có sát thủ, vừa có thể trấn giữ một khu vực lãnh thổ, việc tốt như vậy sao lại không làm?
Sở Thiên gật đầu, đứng dậy rót thêm café cho Hà Hãn Dũng, lại ngồi xuống nói tiếp:
- Anh Dũng, anh nói rất hợp lý, xem ra việc kế tiếp là phải sưu tầm tình báo về vùng biển Brunei rồi, nếu thật là bên trong kỳ cảnh, tôi càng có niềm tin với hành động sau này, ít nhất cũng giảm bớt không ít tức giận của các lãnh đa͙σ.
Hà Hãn Dũng nở nụ cười sảng khoái, lập tức ngừng lại trả lời:
- Nếu quả thật tại Brunei, phạm vi tìm kiếm sẽ tương đối nhỏ, tổng cộng bọn họ kiểm soát được năm hòn đảo, cách chúng ta tương đối xa, trong đó đảo Rokko của Brunei cách có 18 hải lý so với đất liền.
Nghe được Hà Hãn Dũng phân tích về sau, Sở Thiên uống cạn cốc café của mình, sau đó đặt ở trên mặt bàn, tựa lưng lên ghế salon suy nghĩ, hơi nhẹ nhõm mở miệng:
- Anh Dũng, nếu như sau khi xác định được hòn đảo là căn cứ của tổ chức Mặt Trời Đỏ, anh có biện pháp nào đưa người chúng ta đổ bộ xuống? Quân hạm có thể tiếp cận được không?
Hà Hãn Dũng không do dự mà lắc đầu, chém đinh chặt sắt trả lời:
- Không có khả năng! Tuy nhiên quốc phòng của Brunei không có gì nổi bật, nhưng phi cơ trực thăng bình thường cùng quân hạm chỉ cần di chuyển qua, nhất định sẽ bị ra-đa phát hiện, nếu như căn cứ tổ chức Mặt Trời Đỏ có vũ khí hạng nặng, như pháo cao xạ, có thể bắn nát trực thăng cùng quân hạm.
Sở Thiên hơi nhíu mày, cười khổ hỏi:
- Chẳng lẽ chỉ có thể lặn xuống nước?
Hà Hãn Dũng linh quang hiện lên, vỗ mạnh đầu nói:
- Có một phương pháp có thể không bị phát hiện, đó chính là ngồi tàu ngầm tiếp cận, lặn sâu trong biển tránh ra-đa phát hiện, tới gần mục tiêu nổi lên đưa quân đổ bộ, như vậy sẽ không bị phát hiện, bất quá nan đề chính là, cậu có thể lấy đâu ra tàu ngầm. Đừng nhìn tôi, tôi chỉ có đại pháo?
Sở Thiên bỗng nhiên nở nụ cười, ý vị thâm trường nói: