Nhưng Sở Thiên lập tức thấy rằng vì chính mình khinh địch mà hối hận rồi.
Sau khi nghe tiếng huýt sáo của Liệt Dực vang lên, khí thế cả người Alexander nhỏ liền thay đổi. Nói như thế nào đây, nếu như nói Sở Thiên sinh ra là khí thế vương giả bá giả, có thể làm cho thiên hạ vạn vật đều phải thần phục ở dưới chân mình. Còn như hiện tại Alexander nhỏ sinh ra khí thế cũng là rất đơn giản đó chính là hơi thở tử vong.
Đúng! Chính là có chứa một loại khí thế hơi thở tử vong!
Quả nhiên là người từ Siberia đi ra! Sở Thiên thầm than trong lòng, giờ mới cẩn thận quan sát Alexander. Chỉ thấy y cao cao đá nghiêng quét qua phần eo của mình, đôi chân xiết vào không khí phát ra tiếng xé gió ong ong, làm cho người ta ngăn không được mà cảm thấy hoảng sợ. Mức độ hống hách phách đa͙σ của Alexander nhỏ lúc này đã hiển lộ không bỏ sót.
1,5 giây, bàn chân Alexander nhỏ đã quét qua phần eo của Sở Thiên, Sở Thiên không có ý định đối tiếp cứng với cứng. Thân hình hắn hướng sườn đón gió vặn vẹo, vừa đúng tránh thoát thế đánh lôi đình của Alexander nhỏ. Nhưng thật không ngờ, ngón chân của Alexander nhỏ hướng về phía trước nhanh và mạnh mẽ, hung mãnh điểm lên sát qua sau lưng Sở Thiên.
Bỏng! Bỏng kịch liệt! Sở Thiên căn bản không thể tưởng tượng được, mức độ bạo lực kinh người của Alexander nhỏ tới như thế. Ở trong một không gian nhỏ hẹp mà sản sinh ra xung lực hàng trăm cân. Nó cũng giống như chỉ nhẹ nhàng duỗi thẳng ngón tay, mà ngón tay mượn lấy điểm xung lực ấy điểm vỡ tấm thủy tinh dày hơn một tấc, ai mà có thể tin được?
Sở Thiên liền lùi lại vài bước về phía sau, né tránh đòn đến tiếp theo của cái đồ biến thái này, thu hồi ý nghĩ khinh địch. Sở Thiên đem toàn thân chiến ý phát động đến đỉnh điểm, khí thế ngập trời trong nháy mắt đem toàn trường bao phủ ở bên trong. Vốn đối với một chiêu như thế mà không đánh bại Sở Thiên Alexander nhỏ đã có một chút kinh sợ, hiện tại y cũng bắt đầu cẩn thận.
Alexander nhỏ một bên thì bước đi vòng quanh Sở Thiên, một bên thì hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, để mong tìm được lỗ hổng và nhược điểm trên người của Sở Thiên, để cho Alexander nhỏ ý tưởng công kích. Sở Thiên vừa rồi đã chứng kiến lực lượng bá đa͙σ của y hẳn là phải nghĩ tới chủ động phòng thủ. Nhưng Sở Thiên lại tựa hồ như không có loại tính toán này, hắn không ngừng suy nghĩ làm như thế nào để tiến công.
Vì thế Sở Thiên đắn đo tìm kiếm một thời cơ. Khi Alexander nhỏ di chuyển tới bên cạnh mình, vừa vặn đối mặt với mặt trời trên đỉnh đầu, làm cho ánh mắt trong khoảnh khắc hơi chút híp lại. Sở Thiên liền triển khai chẳng khác nào như báo vồ mồi, chỉ thấy hai chân hắn dùng sức đạp mạnh ra phía sau, thân người bật lên thật cao, trên không trung liên tục xoay người hai lần.
Sau khi xoay người sản sinh ra lực quán tính thật lớn, chân phải của hắn hướng về bả vai Alexander nhỏ mà đập xuống. Màu sắc khuôn mặt nhỏ nhắn của Alexander biến đổi thật nhanh, trong lòng thầm kêu không tốt. Hai tay y giao nhau giơ lên phía trên, định bắt lấy chân của Sở Thiên đang ở trên không, "Phốc!" một tiếng vang lớn, bắp chân Sở Thiên và hai tay Alexander nhỏ đụng vào nhau.
Alexander nhỏ mặc dù cứng rắn đã ngăn được chiêu này, nhưng thiếu chút nữa thì đã ngã ngồi xuống trên mặt đất. Chỉ thấy y sau đó lùi lại mấy bước, mới miễn cưỡng ổn định thân hình. Tiếp theo là cảm giác đau đớn ở hai tay truyền đến, tuy rằng hai cánh tay không bị đánh gãy, nhưng cũng bị tê dại không thể nào cử động tự nhiên.
ŧıểυ tử này, lực lượng thật hống hách! Alexander nhỏ thầm than.
Sở Thiên cũng không để cho Alexander nhỏ có cơ hội thở dốc. Ttrong nháy mắt khi rơi xuống đất, thân mình đều nhanh chóng áp vào mặt cỏ, đồng thời hai chân lại toàn lực đạp về phía sau. Cả người liền như là viên đạn bay ra khỏi nòng súng, giống như tia chớp điện hướng về Alexander nhỏ, phản ứng và tốc độ kinh người như thế, ngay Liệt Dực cũng phải hơi hơi kinh ngạc.
Alexander nhỏ chỉ vừa mới đứng vững, thì thấy Sở Thiên như ánh chớp điện xông lại. Cảm thấy được uy áp mà hắn mang đến, khiến da đầu y trở nên đều đã tê rần, mắt nhìn thấy bị Sở Thiên quét cái rắn chắc rồi. Trong cái khó ló cái khôn, ngay tại khoảnh khắc chân Sở Thiên sắp quét đến đầu y, cả người Alexander nhỏ lập tức thẳng tắp té nằm trên mặt đất.
Sau khi tránh thoát đòn tấn công của Sở Thiên, Alexander nhỏ sử dụng tuyệt chiêu, hai chân không ngừng liên tục giao nhau công kích đối thủ. Bởi vì tốc độ cực nhanh, đối với trong mắt người khác thoạt nhìn tựa như cái kéo khép mở cắt về hướng đối thủ, uy lực thì thật là vô cùng lớn, tuy nhiên hao phí thể lực cũng tương đối nhiều.
Trong quá trình huấn luyện ở Siberia, kết quả chiến đấu của Alexander nhỏ là tám mươi lần đánh có tám mươi lần thắng, trong đó có bảy mươi người đều là bị y kéo chân đá gãy cổ hoặc gãy cả hai chân mà cuối cùng mất mạng. Mà hiện tại giờ đây Alexander nhỏ đang áp dụng với Sở Thiên rồi. Cũng không phải là y có cảm giác mình có mười phần nắm chắc có thể đánh bại Sở Thiên.
Mà là đối mặt với Sở Thiên, y nhất định phải xuất ra chiêu thức mạnh nhất của bản thân mình.
Chủ ý đã quyết, Alexander nhỏ lập tức không do dự nữa, hai chân vung mạnh hướng về phía Sở Thiên tấn công tới. Sở Thiên nhìn thấy nụ cười tự tin của Alexander nhỏ, cùng với hai chân cao cao mang theo tiếng xé gió vù vù giao nhau công kích về hướng chính mình. Biết rằng uy lực chiêu này không phải là nhỏ, trong đầu nảy ra một ý nghĩ quyết định không nên cùng y chống chọi.
Bên sườn thân mình Sở Thiên chợt lóe lên hắn liền tránh ra. Buổi sáng thể lực của Alexander nhỏ đã tiêu hao quá độ, hiện tại liên tục xuất kích lại không đạt được kết quả, trong lòng phập phồng không yên làm cho khí lực cũng theo đó trì trệ. Chỉ trong nháy mắt, Sở Thiên như là sư tử châu Phi mạnh mẽ đánh tới, hóa quyền thành chưởng đánh vào dưới nách Alexander nhỏ, nơi mà Alexander nhỏ đang sơ hở.
Alexander nhỏ cảm giác thấy rất đau đớn, lực lượng cũng vì vậy mà tan rã. Sở Thiên lại tiếp tục đánh tới, bàn tay liên tục điểm vào nơi sơ hở của y. Alexander ngăn không được lui về phía sau đón đỡ, nguyên bản lúc khí định thần nhàn đã trôi qua. Giờ đây y liên tục bị Sở Thiên tấn công không biết phải phản kích như thế nào, nếu không trận chiến này sẽ thua không thể nghi ngờ.
Sở Thiên bỗng nhiên đình chỉ công kích, Alexander nhỏ hơi hơi sửng sốt nhưng…
Sở Thiên lập tức đánh vào bụng Alexander nhỏ một quyền thật mạnh. Còn chưa cảm giác được đau đớn ở trong bụng giống như sóng cuộn biển gầm, y tự mình đã gập cong phần eo, hướng phía trước phun ra một ngụm máu tươi, người thì hướng về mặt sau bay ra ngoài, Sở Thiên chuyển bước. Khi thời điểm hắn phải quẳng ngã đối phương trên mặt đất, hắn lại giữ chặt lấy tay của y.
Trận chiến này như vậy đã hạ màn.
Bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay, Liệt Dực cười nói:
- Chín chiêu, Thiếu soái thắng!
Alexander nhỏ đầu tiên còn lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nhưng ngay lập tức lại sang sảng mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Sở Thiên nói:
- Thiên triều quả nhiên nhiều người tài giỏi. Liệt Dực khí quán cầu vồng, Thiếu soái khí nuốt sơn hà. Alexander nhỏ đến đây tranh cường háo thắng, nhưng hôm nay thua ở dưới tay Thiếu soái cũng là tâm phục khẩu phục
Cảm nhận được Alexander nhỏ chân thành, Sở Thiên nhẹ nhàng xua tay, khiêm tốn cười nói:
- Alexander nhỏ, anh quá khen rồi, nếu không phải anh buổi sáng hao phí thể lực quá nhiều, Sở Thiên làm sao có thể đủ lay động con hắc hùng nước Nga này được? Anh mới là vua khủng bố trong các cao thủ mà ta đã thấy
Sau những phút hoảng hồn của Alexander nhỏ được Sở Thiên trấn an đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lập tức nhớ tới phần thưởng đánh cuộc giữa hai người, vì thế y sờ lên đầu nói:
- Thiếu soái, ba viên đạn đa͙σ mini kia buổi chiều sẽ chở tới đây, mong rằng anh cần phải nhận lấy, tuy rằng hắc bang ác chiến với nhau không dùng được, nhưng biết đâu sau này sẽ có lúc phải dùng tới.
Nói như thế cũng là nói đến cùng rồi, Sở Thiên chỉ còn cách gật gật đầu, sau đó cầm lấy cánh tay Alexander nhỏ, trịnh trọng nói:
- Alexander nhỏ, tuy rằng tôi đã may mắn thắng anh, nhưng tôi cũng sẽ nói với anh rằng, tôi nghĩ tôi phải cùng Mafia hợp tác buôn lậu vũ khí đạn dược, anh không phản đối cho tôi cơ hội này chứ?
Khuôn mặt Alexander tràn đầy kinh ngạc, tựa như đang ở dưới Địa ngục mà được tới Thiên đường, y mừng rỡ như điên trả lời:
- Thiếu soái nói cái gì? Là anh cho chúng tôi cơ hội, Mafia chúng tôi đang cầu điều này còn không được nữa là? Tôi đang dự tính buổi chiều rời khỏi Hongkong, không ngờ Thiếu soái có hứng thú, tôi phải lưu lại thêm vài ngày, cùng với Thiếu soái nói chuyện chi tiết xem như thế nào?
Sở Thiên gật gật đầu, cười đáp lại:
- Tốt! Giờ Chúng ta đi ăn cơm trước đã!
Lời vừa mới nói xong, Khả Nhi đã chầm chậm đi ra, trên người khoác tạp dề màu lam, khẽ mở đôi môi đỏ mọng cười nói:
- Cái mũi các anh thật là thính, tôi vừa mới dọn xong thức ăn, các anh đã biết rồi. Thôi, mời tất cả mọi người tới dùng cơm đi! Thức ăn hôm nay là món gà ăn mày, để nguội sẽ mất ngon.
Gà ăn mày? Nghe được ba chữ kia, mọi người đã thèm ăn rồi, cùng nhau hỉ hả đi vào đại sảnh. Khi còn chưa kịp ngồi xuống, điện thoại của Sở Thiên đã vang lên, Sở Thiên nhấn vào phím nghe đầu kia liền truyền đến thanh âm của Tiếu Thanh Băng:
- Sở Thiên, sự tình hơi phiền toái, đúng như anh đã đoán trước, chính phủ Triều Tiên kháng nghị nghiêm trọng.
Sở Thiên hơi hơi cười khẽ, thản nhiên nói:
- Dự liệu được rồi!
Tiếu Thanh Băng cười khổ, sau một lát chần chừ mới mở miệng:
- Chính phủ Triều Tiên đem sự tình chọc đến trung ương, trung ương lệnh cho chính phủ Đặc Khu tự xử lý. Trong đó điều phiền toái là, để bình ổn bọn họ kháng nghị, chính phủ Đặc Khu đáp ứng đề nghị của Triều Tiên phái người đến điều tra sự kiện Park Dong Huan mất tích ngoài biển, bọn họ yêu cầu thẩm vấn người ở chỗ này.
Sở Thiên sinh ra kinh ngạc, hỏi:
- Như thế là muốn thẩm vấn tôi?
Tiếu Thanh Băng nhẹ nhàng thở dài, cười khổ nói:
- Đúng thế!
Khóe miệng Sở Thiên lộ ra vẻ nhạo báng, bình tĩnh nói:
- Không có việc gì, cứ để cho bọn họ tới, tôi không quan tâm để bọn họ sẽ lại nhục nhã một lần nữa!