Mọi âm thanh đều không có chỉ còn lại cành khô làm bạn với cỏ cây trong gió.
Ba giờ sáng, ở nơi cách Xà Khẩu Thâm Quyến hai km có chiếc thuyền nhỏ đang chậm áp sát và hướng về phía hai ngọn đèn sáng trên bờ, bên bờ vài người nhảy ra trèo lên bờ không chút tiếng động, một lát sau, chiếc thuyền nhỏ dưới sự yểm hộ của màm đêm đen chạy về phía Hongkong, tiếng gầm nhẹ của môtơ có chút chói tai.
Lúc này Sở Thiên không hề buồn ngủ, mắt chăm chú nhìn vào bản đồ của HongKong trầm tư suy nghĩ, nằm trên sô pha bên cạnh là Thư ký Lăng đã chìm vào giấc mộng đẹp, thân hình đầy đặn toát ra vẻ mê mẩn lòng người, đôi môi trắng bệch thỉnh thoảng lại mấp máy nhưng không cách nào biết đang nói cái gì.
Lúc tối, Trương Tử Hào gọi hai cú điện thoại, đầu tiên là hỏi xem Lý gia có bao nhiêu người làm và trong số đó có bao nhiêu nam, sau cùng là chẳng biết tại sao đi hỏi Lý gia ăn sáng vào lúc mấy giờ, dưới sự chỉ dẫn của Sở Thiên, Thư ký Lăng cũng chỉ đưa ra những trả lời đại khái để tránh vô ý khiến hắn nghi ngờ.
Trong buổi tối nay dường như ai cũng đứng ngồi không yên.
Gió đêm thình thoảng thổi qua cửa sổ, cái lạnh giết chết nhiệt độ cơ thể của hai người, Sở Thiên quay đầu nhìn Thư ký Lăng đã ngủ say liền cởi chiếc áo khoác trên người đắp lên người cô. Động tác nhẹ nhàng nhưng vẫn làm Thư ký Lăng tỉnh giấc, cô mở măt nhìn vài lượt rồi khẽ thở dài:
- Anh không ngủ à?
Sở Thiên khẽ mỉm cười, cúi người thêm nhiệt cho tách trà, quay người nhìn chăm chú vào bờ biển, thản nhiên nói:
- Tôi không biết sáng mai Trương Tử Hào sẽ có chiêu gì đây, nên tôi đành phải đưa ra dự định tệ nhất và phiền phức nhất, bất luận thế nào, tôi cũng nhất định cứu được Lý công tử, tính mạng của cậu ta rất quan trọng.
Thư ký Lăng xiết chặt áo trên người, nghe giọng của Sở Thiên rồi đáp lại:
- Anh Hào là người thông minh, là người cẩn thận nên anh ta cũng sẽ đưa ra kế hoạch tệ nhất, cho nên tôi nghĩ ngay mai sẽ là kết cục một mất một còn rồi, đúng rồi các anh còn chưa cho tôi biết, rốt cụộc các anh là ai?
Sở thiên bưng chén trà dường như không còn chút mùi vị nào lên, trước khi uống nói:
- Chúng tôi là xã hội đen.
Xã hội đen? Con mắt Thư ký Lăng đầy vẻ ngạc nhiên.
Đối với người sắp chết Sở Thiên thường rất kiên nhẫn, gật đầu đáp:
- Ở Lý gia và chỗ cảnh sát Trương Tử Hào đều có tai mắt nên dựa vào lực lượng của cảnh sát đi cứu Lý công tử rõ ràng là không thể được chỉ có hành động của xã hội đen mới không làm rút dây động rừng, mới có cơ hội tìm ra chỗ sơ hở của Trương Tử Hào và sát cạnh gã tới chết.
Thư ký Lăng nhìn cậu em trước mắt rồi khẽ thở dài mà không nói năng gì.
Cuối cùng trời cũng đã sáng, ánh sáng mặt trời xé tan màn đêm thường rất đẹp.
Trên chiếc bàn ăn xa hoa của Lý gia ra bày ra các món điểm tâm đẹp đẽ, bàn to lớn chỉ có hai người ngồi, Sở Thiên múc đầy cháo tổ yến cho thư ký Lăng và đưa cho cô hai miếng sandwich, bánh mỳ được làm từ loại men đạc biệt bên trong kẹp chân giò hun khói của Yibiliya, thịt gà của Liesi, nấm, trứng chim cút Italy.
Bữa sáng trị giá nghìn đô la mỹ này là do Sở Thiên cố ý chuẩn bị cho Thư ký Lăng, đến phạm nhân bị tử hình trước khi lên đoạn đầu đài cũng có thịt có cá huống hồ Thư ký Lăng xinh đẹp như hoa này, nên trong khoảnh khắc mà Sở Thiên nhìn thấy Thư ký Lăng cắn miếng sandwich mang đến sự say sưa thì trong lòng cũng có chút an ủi.
Sáu giờ ba mươi sáng.
Điện thoại của Sở Thiên rung lên, có chút kinh ngạc cầm lấy nghe máy lại là giọng của anh Húc:
- Thiếu soái, anh em của Hắc Dạ hội tối qua đã thấy Trương Tử Hào xuất hiện ở cạnh cảng phía tây, rồi ngay sau đó đi vào Cửu Long và không biêt đi đâu nữa, có cần cho người tìm hắn về không?
Bờ biển phía Tây? Trong lòng Sở Thiên hơi rung động, chẳng lẽ lại là nơi giấu con tin? Nhưng việc này không thể cho nhiều người biết nên chỉ có thể trả lời:
- Anh Húc, không cần nữa đâu, em nghĩ rất nhanh nữa em có thể gặp anh ta rồi, tình hình bên anh thế nào rồi? Triệu Bảo Khôn có gây rối gì với Hắc Dạ hội không vậy?
Anh Húc cười vài tiếng, nhắc nhở đầy thiện ý nói:
- Mục đích hiện giờ của Triệu Bảo Khôn không phải là anh mà là Thiếu soái, anh có nghe tin đồn Đường Hoàng của Hoắc gia đã đưa cho chúng hai mươi triệu muốn Đông Hưng hội lấy mạng của Thiếu soái tại Hongkong, mà Triệu Bảo Khôn lại lấy từ đó ra năm trăm vạn để thưởng cho bất cứ ai giết được Thiếu soái.
Năm trăm vạn? Sở Thiên không nhịn được cười, thế cũng qua ít rồi chăng? Giá trị cái đầu của mình còn hơn tỉ cơ, nhưng việc trước mắt gấp hơn, cũng không đùa với anh Húc nữa, vội nói:
- Anh Húc, không nói với anh nữa, sáng nay em còn có việc phải giải quyết, những việc khác anh giúp em coi chừng là ok rồi.
Sau khi cúp máy Sở Thiên cắn miếng sandwich như có gì suy nghĩ hỏi Thư ký Lăng:
- Thư ký Lăng, cô có biết Trương Tử Hào có sản nghiệp gì ở cạnh bến cảng Tây Hải hay nghe qua hăn muốn thuê kho hàng ở đó không? Cô nghĩ kỹ lại xem, việc này với cả tôi và cô đều rất quan trọng.
Thư ký Lăng dừng ngay chiếc thìa trong tay lại, suy nghĩ giây lát vừa lúc định lắc đầu thì bỗng có ánh sáng lóe qua:
- Tôi từng nghe Trương Tử Hào nói muốn mua ca nô, thuận miệng hỏi gã mua ca nô làm gì anh ta nói đùa là dùng để nhập của trái phép giữa Hongkong và Đại Lục, chiếc ca nô đậu tại làng chai Thiên Vọng ở cảng Tây Hải, làng chài đã dời đi hết cơ bản không có ai hết.
Tất cả động tác đều dừng lại trong khoảng khắc Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Thư ký Lăng, trong mắt lóe lên ngôn ngữ khó hiểu rồi lập tức với vẻ trang nghiêm vẫy tay về phía cô đợi tới lúc cô vẻ mặt đầy nghi ngờ bước tới bên cạnh thì bỗng ôm mạnh cô vào lòng, điều này khiến Thư ký Lăng rối loạn không dám giãy dụa.
Sở Thiên ghé sát vào tai cô nói khẽ:
- Thư ký Lăng, cô nhớ rõ những lời tôi nói đây, đây chính là cơ hội sống sót của cô. Cô lập tức dẫn người của tôi tìm tới làng chài Thiên Vọng đó, tôi tin là Lý công tử rất có thể bị giấu ở đó, nhớ kỹ, nhất định phải tìm được, tìm được tới đó cô sẽ được tự do.
Thư ký Lăng bị Sở Thiên ôm eo thì có chút đỏ mặt nhưng với sự dũng mãnh và thủ đoạn của hắn thì vẫn không dám chống lại, vội gật đâu đáp lại:
- Yên tâm đi, tôi biết làm thế nào mà, chỉ cần Lý công tử thực sự ở đó thì tôi đảm bảo sẽ tìm được người và bình an trở về, nhưng tôi thật sự được tự do sao?
Sở Thiên gật đầu, ánh mắt bình thản nói:
- Thật là cô được tự do.
Sau khi nói xong, Sở Thiên liền buông Thư ký Lăng đang mặt đỏ tía ra, chỉ đồ ăn trên bàn bào cô ăn hết đi, phất tay bảo Thiên Dưỡng sinh đến gần và giao phó công việc cho anh ta, Thiên Dưỡng Sinh từ đầu chí cuối đều không chút biểu hiện gì, một lát sau, Thiên Dưỡng Sinh bèn dẫn Thư ký Lăng lên chiếc xe đen có rèm che, nhanh chóng chạy khỏi biệt thự Thiên Vận.
Cùng lúc đó, một chiếc xe tải màu trắng cũng đang tiến lên núi.
Sở Thiên thản nhiên ăn sáng, hắn đang đợi điện thoại của Trương Tử Hào hoặc là không mời mà tới, bất luận thế nào bến cảng Tây Hải cũng là đầu mối, cũng có thể tăng thêm phần thắng hơn nữa hắn cũng tin rằng chỉ cần trước khi Trương Tử Hào nhận được mười lăm tỷ tiền mặt thì tuyệt đối không có sai sót gì với Lý công tử, giờ phải xem tốc độ của ai nhanh hơn.
Bên ngoài tiếng kèn đồng vang lên, rồi lại cả tiếng hỗn tạp.
Lý Gia Thành thò đầu từ trên lầu ra, Sở Thiên cười để ông ta yên tâm, một lúc sau Sở Thiên thấy mười mấy người làm của Lý gia bị đuổi vào, trên mặt đều có vẻ hoảng sợ, phía sau còn đi theo ba tên đàn ông to khoe, sát khí đằng đằng đều cầm theo súng ngắn, người đi trước trực tiếp xông tới phía bàn ăn.
Người dẫn đầu là một người trung niên, diện mạo khôi ngô, xem ra cơ thể và gân bắp chắc chắn, đôi mắt đen lấp lánh có hồn của gã lộ rõ dũng khí vô tận, cái miệng của gã có thấy nhưng không rõ ràng vẻ mãn nguyện, cái cằm khổng lồ tăng thêm ấn tượng thân thiện mà không uy nghiêm.
Người trung niên chính là Trương Tử Hào, gã thấy trên bàn ăn chỉ có một mình Sở Thiên ăn trong lòng có chút kinh ngạc nhưng kinh nghiệm sóng gió nhiều gã không hề biểu lộ chút gì, khóe miệng nở một nụ cười kiêu hùng sau khi nhìn qua điểm tâm trên bàn rồi nói:
- Thịnh soạn quá đi, người anh em, Lý tiên sinh đâu rồi?
Sở Thiên dùng thìa lau miệng, thản nhiên nói:
- Trương Tử Hào?
Trương Tử Hào hơi kinh ngạc, nhìn Sở Thiên hồi lâu mới nói:
- Cậu là ai?
Sở Thiên có hứng thú nhìn Trương Tử Hào trong truyền thuyết, thật không ngờ một người thông minh gây án vô số vụ khi đứng trước mặt mình lại có vẻ bình thường nếu như không có khí chất kiêu hùng đặc biệt và đôi mắt cơ trí bán đứng fã thì mình cũng không dám khẳng định fã có phải là Trương tử Hào không nữa.
Người làm run rẩy bưng hai cốc cà phê ra, rồi lập tức lui về một góc của phòng khách.