Vương pháp ư? Sở Thiên khẽ cười giọng khinh thường nói:
- Vương pháp là cái thá gì chứ? Nó thật sự công bằng sao? Nếu thật sự có vương pháp công bằng khách quan thì cảnh sát Hàn đã không bị tôi ném ra ngoài cửa Lâm gia rồi, cũng không phải bất lực và Tư lệnh Dương cũng không phải nói chuyện hôm nay dừng lại ở đây rồi.
- Vương pháp thì tác dụng với người dân bình thường còn đối với tôi thì không có nghĩa lý gì và với Tư lệnh Dương cũng vậy, cho nên trong lòng tôi cũng đã có vương pháp của mình đó chính là luật thiện ác.
Dương Chấn Thiên cũng không thể không thừa nhận Sở Thiên là một nhà chính trị tài ba, chất vấn gì tới hắn đều được hắn trả lời trôi chảy, mắt nhìn bốn phía rồi cuối cùng ra đòn sát thủ:
- Câu trả lời của cậu có thể thuyết phục được tôi, nhưng cậu đã lợi dụng quan hệ để điều động quân lính ở cảng, đó là tội lớn chỉ e là không thể nào thuyết phục được trung ương, thuyết phục được các lão đại.
Nát mặt Sở Thiên không chút kinh sợ, sau khi cười đầy thâm ý thì không chút do dự đáp:
- Tư Lệnh Dương, anh cảm thấy ai lại có gan lơn tới mức dám điều động cả Trú quân chứ? Không, mà phải nói là ai lại có khả năng để điều động cả Trú Quân, anh có khả năng không? Đường gia, Hoắc gia hay Tô gia đây? Chỉ e là đều không có khả năng đó.
Dương Chấn Thiên sắc mặt thay đổi, giờ mới nghĩ tới vấn đề có liên quan, cả Thiên Triều người có khả năng điều động Trú quân chỉ có người lớn nhất trong số những người lớn, mình chỉ chú ý tới người tự tiện điều động mà không hề nghĩ tới việc khả năng tự điều động quân lính của Sở Thiên. Lúc này khí thế yếu đi, hạ giọng nói:
- Chẳng lẽ là ông ấy trao quyền?
Nhìn người thông minh trước mặt đã có phản ứng Sở Thiên có thiện ý vỗ vào vai hắn sau khi gật đầu đầy sâu xa nói:
- Từ nguyên tắc bảo mật nên không thể trả lời câu hỏi của Tư lệnh Dương, Sở Thiên thân mang trọng trách tới Hongkong thực hiện nhiệm vụ nên có chút ngông cuồng, ai bảo có người chặn đường chứ?
Dương Chấn Thiên toát mồ hôi, nuốt nước bọt hồi lâu không nói gì.
Chẳng trách tên nhóc này lại ngông cuồng như thế, hóa ra hắn còn có chỗ dựa phía sau, Hoắc gia đúng là mắt mù mới chọc Sở Thiên để rước họa vào thân.
Quyết đinh đè chết lạc đà bằng cây rơm sau cùng ngón tay Sở Thiên vuốt vuốt chiếc lá rụng nhuốm máu, ánh mắt thâm thúy xa xôi khiến người khác không thể nhìn trực diện được, thản nhiên đáp lại:
- Đường Hoàng ngoài việc gây rối ra thì quan trọng hơn là bà ta còn giở trò lưu manh với Lan bà bà, anh nói xem tôi có thể để bà ta toàn vẹn mà ra ngoài sao? Bà ta nhất định phải để lại hai cánh tay.
Cái gì? Giở trò lưu manh với Lan bà bà? Người của Đường gia có phải điên rồi không? Cậy mình ở Thiên Triều có một nửa là xã hội đen thì không biết sợ là gì rồi, đến Lan bà bà mà cũng dám đắc tội, phải biết rằng khi hắn tham gia bữa tiệc Quốc khánh đã nhìn thấy cách mạng đời thứ hai vô cùng kính trọng bà thì biết bà là nhân vật như thế nào rồi?
Đường Hoàng bị ánh mắt sắc lạnh của anh rể lướt qua thì lập tức rợn người, thì thào đáp:
- Lão thái bà đó bao che cho hung thủ.
Lan bà bà xuất hiện trên lầu, dù Dương Chấn Thiên là nhân vật kiệt xuất một phương nhưng sau khi gặp Lan bà bà cũng phải kính cẩn chào hỏi và lòng lo sợ nhìn Lão thái thái, sau cùng dưới tầm mắt như biển rộng của Lan bà bà thì không ngừng toát mồ hôi, cơ mặt cũng run run giống như đưa học sinh làm sai việc gì đó.
Lan bà bà có được lợi thì bỏ đi.
Dương Chấn Thiên thở dồn dập, tòn thân run run, Đường Phượng muốn tới đỡ anh ta thì bị hất ra, hắn chỉ vào Đường Hoàng giận giữ nói:
- Nhìn xem em gái em đã làm ra việc gì đây, nói cho Đường gia và Hoắc gia các người biết, việc này tôi không quản được, nếu thât sự phải để lại cái mạng chó thì em đi mà khuyên em gái em tự phế hai tay đi, đi!
Sau khi nói xong, Dương Chấn Thiên không chút bận tâm buông người quay đi, nếu Sở Thiên chỉ đơn thuần là dựa vào thế lực của Tô gia thì hắn còn có thể mượn lực mà đánh nhưng giờ Sở Thiên đã có câu nói “Tùy cơ ứng biến” của Chủ tịch rồi hơn nữa Đường Hoàng còn đắc tội với lão thái bà độc nhất vô nhị nên cơ bản là không thể nào đàm phán cùng với Sở Thiên được.
Bọn cảnh vệ chần chừ chốc lát rồi vội đi theo ông chủ.
Tất cả mọi người đều nhìn Sở Thiên với vẻ kinh ngạc vì không đánh mà khuất phục được binh lính đến cả Dương Chấn Thiên cũng bị hắn dọa cho bỏ đi thì không khỏi nhìn kỹ lại tên nhóc này. Lâm gia thì lại càng kinh ngạc thật không ngờ tên nhà quê này lại có năng lượng kinh người như vậy còn có thể lấy sức một người mà đẩy lùi được hiệp hội các nơi.
Sở Thiên nhìn đồng hồ, gần mười giờ rưỡi rồi, nên đi tìm Lý Phú rồi bèn quyết định kết thúc vở kịch, quay đầu thản nhiên nói với Liễu Vân:
- Sau khi làm xong mọi việc thì quay về nơi đóng quân, sẵn sàng chờ lệnh xuất kích của tôi, nhớ là phải phế hai tay của mụ đàn bà kia xong mới cho đi, dám cả gan phản kháng giết không tha.
Ba từ cuối cùng dứt khoát, rơi xuống đất còn vang tiếng.
Liễu Vân không chút do dự gật đầu.
Hai chị em Đường Phượng và Đường Hoàng mặt xám xịt không còn khí thế ép người như hồi nãy.
Sở Thiên chui vào chiếc xe đen có rèm che vừa đi được mấy chục mét thì có mấy tiếng súng vang lên kèm theo là tiếng kêu thảm của Đường Hoàng, tuy hắn không nhẫn tâm đối phó với phụ nữ nhưng đối với loại phải trái không phân biệt, dung túng con gái làm những việc xằng bậy thì thế nào cũng phải cho cô ta chút giáo huấn để cô biết không phải Đường gia và Hoắc gia việc gì cũng có thể làm được.
Đồng thời Sở Thiên cũng biết hai nhà Đường gia và Hoắc gia nhất định sẽ bằng mọi giá xử lý mình.
Lúc đó, Sở trưởng Sở cảnh sát cũng đang giả chết phía ngoài cửa, ông ta nằm trong viện khi nhận được điện thoại đặc biệt thì không dám trốn tránh nữa, huống hồ hai phe đọ sức đã ngày càng rõ ràng, chỉ thị ông ta phải giải quyết việc này chu toàn, không được để chân tướng sự việc lọt tới tai giới truyền thông, cùng đó sự việc ở quán bar cũng kết thúc ở đây.
Những tin túc này đủ cho thấy sự thắng lợi của Sở Thiên, Hoắc gia trở về trong tư thế thảm bại.
Lâm Nguyệt Như thấy Cục trưởng Cục cảnh vệ đích thân tới chỉ huy và cảnh sát bên ngoài đều đã rời đi thì thở phào, không ngờ khả năng của Lan bà bà lại kinh sợ như vậy, vài phần công văn đã tới trung ương và đặc bộ, toàn bộ sự việc đều được thay đổi, một nửa lực lượng ở HongKong đối phó với Sở Thiên giờ đã không còn.
Nhưng Lan bà bà là người có lý lịch tư bản, ai mà lại không biết bà? Bà hô mưa gọi gió là chuyện bình thường nhưng hôm nay Sở Thiên dựa vào cái gì mà lại dọa được Dương Chấn Thiên chứ? Lẽ nào Tô lão gia đã sử dụng tới quan hệ? Nhưng không hề nghe người nhà Tô gia tiết lộ gì, xem ra phải dành thời gian tìm Sở Thiên hỏi cho rõ.
Liễu Vân làm xong việc đang chuẩn bị rời đi thì trên lầu Liễu Yên gọi khẽ:
- Anh!
Liễu Vân ngẩng đầu tìm kiếm, sau khi nhìm thấy Liễu Yên thì khẽ gật đầu ra hiệu rồi lập tức dẫn nhóm binh lính rời đi.
Sở Thiên tùy cơ úng biến đương nhiên lọt vào trong mắt các nguyên lão chính phủ, nhưng là nắm trong lòng bàn tay cùng với ân oán của họ mà cảm ơn, vũ đài thế giới nhanh chóng sẽ được giao lại cho người trẻ tuổi. Tuy nói thế giới thực sự vẫn đang nằm trong tay các nhà chính trị lâu năm nhưng đối diện với trò chơi của những người trẻ đã là cách thức đánh giá khôn sống mống chết của người lớn.
Họ thích coi người là quân cờ và cũng thích bị quân cờ của người có khả năng chặn đường.
Lúc này hai nhà Hoắc Đường ngoài việc nổi trận lôi đình ra thì cũng chẳng còn cách nào khác, muốn mượn các mối quan hệ để mược cơ hội giết chết Sở Thiên nhưng đều bị các lão thành hiểu chuyện cản lại, nói với họ lùi một bước trời cao biển rộng, nếu thật sự làm lớn chuyện thì chết cũng nhất định là hai nhà Đường Hoắc.
Là chủ nhân của Đường gia, đã gần bảy mươi tuổi Đường Kiến Quốc trò chuyện với một vị cách mạng đời thứ hai đã có thâm giao từ lâu, vẫn chưa kịp kể ra những xót xa thì đã bị lão già gần đất xa trời phê bình Hoắc gia thẳng thắn là không coi ai ra gì đến Lan bà bà một nhân vật lẫy lừng như vậy cũng dám đắc tội đúng thật là chán sống rồi, vì thế ngăn lời của Đường Kiến Quốc một cách cứng rắn.
Đương nhiên, mọi người đều không thể không báo cho hai nhà Đường Hoắc bao gồm cả Dương Chấn Thiên biết, Sở Thiên có Chủ tịch là chỗ dựa thì dù sao chuyện này ai cũng không dám nói bậy nếu bị trên biết thì ai cũng khó tránh khỏi cái chết, mọi người đều a dua theo nên cái gì nên nói hoặc không nên nói trong lòng mọi người đều đã có dự tính.
Hoắc Đường nghĩ trăm cách không được lại không thể nhờ phía chính phủ giúp xử lý Sở Thiên bèn quyết định huy động lực lượng ngầm, sự việc không giải quyết bằng cách chính đáng được, Đường gia không tiện ra mặt lại đặt tiền cược lên người của Triệu Bảo Khôn, còn âm thầm mời không ít sát thủ tham gia vào đội ngũ của Đông Hưng hội khiến Đông Hưng hội bỗng nhiên mở rộng gấp đôi.
Thấy thủ hạ đua tin tình báo tới, anh Húc cảm nhận được mây đen sát khí bao bao thành nhưng không hề lo lắng, ngoài việc Sở Thiên có thân thủ khỏe mạnh còn cả sự việc ở quán bar Sở thiên vẫn toàn ven lui ra đã đem lại niềm tin cho hắn, lập tức bình tĩnh lại quan sát tỉ mỉ hành tung của Triệu Bảo Khôn, chuẩn bị tìm buổi tối nào đó để phục kích gã.
Bỗng điện thoại của anh Húc kêu lên, cầm chiếc điện thoại với vẻ kinh ngạc nghe máy, giọng nói của nữ giới vang lên.
Một lát sau anh Húc vẻ tươi cười cúp điện thoại, thở phào, Đông Hưng hội hết đời rồi.
Chỗ những ngôi nhà hoang gần biển, gió biển mặt ướt không ngừng thổi vào.
Bảy tám vị đại hán to khỏe ném Lý Hoán Hồng vào một gian phòng, hai tên trai tráng còn vứt chăn lên người anh ta.
Vi đại hán kéo nhẹ khăn trùm đầu và dây thừng trói Lý Hoán Hồng, sau khi thấy chác chắn mói nền nã nói:
- Lý công tử, chúng tôi chỉ là cần tiền nên anh đừng có ý chạy trốn để tránh làm tổn thương hòa khí, đợi ngày mai chúng tôi tìm lệnh tôn lấy tiền chuộc rồi tôi đảm bảo anh an toàn trở vè Lý gia tiếp tục sống cuộc sống đại gia của anh.
Lý Hoán Hồng không hổ là con nhà quyền quý, sau khi trải qua kinh sợ lại trở lên điềm tĩnh, bình tĩnh đáp:
- Các anh yên tâm, Lý gia chúng tôi không hề thiếu chỗ tiền đó nên tôi không thể ngu ngốc gì mà lại đối đầu với các anh, nhưng các anh có thể đưa cho tôi thức ăn và nước uống, lấy nhiều tiền như thế mà đãi ngộ thì hơi thấp thì phải?
Ha ha ha! Vi đại hán cười dài hồi lâu mới dừng lại, gật đầu hài lòng:
- Giờ tôi mới biết tại sao Lý gia lại có thể thành công, quả nhiên những chủ nhân gan dạ sáng suốt hơn người hơn nữa còn là nhũng người rất thoải mái, được Lý công tử chúng tôi đặc biệt tiếp đãi anh, người đâu lấy cho Lý công tử Sandwich và Cocacola.
Hai tên đại hán lấy từ đồ ăn mang theo ra sandwich và cocacola đi lên.
Vi đại hán sau khi căn dặn bọn họ trong coi Lý Hoán Hồng cẩn thận rồi dẫn mấy người còn lại ra phòng khách, phủi phủi bụi trên chiếc ghế gỗ cũ rồi không chút do dự ngồi xuống, nhẹ nhàng mở khăn trên mặt ra, sau khi thở dài Vi đại hán thấp giọng nói:
- Năm người ở lại trong coi Lý công tử, Quyền và Dũng đi cùng anh đi lấy tiền.
Mấy tên đại hán gật gật đầu.
Quyền sau khi suy nghĩ thì hỏi:
- Anh Hào, anh nói xem Lý gia có thể báo cảnh sát không vậy?
Anh Hào lắc đầu, cười đầy thâm ý nói:
- Không thể, như Lý công tử đã nói, Lý gia không thiếu tiền, người mỗi năm dễ dàng kiếm được mấy trăm triệu làm sao lại để tâm có hai mươi triệu chứ? Hơn nữa, anh còn sắp xếp mấy quân cờ trong sở cảnh sát và trong nhà Lý gia mà, có bất cứ động tĩnh gì thì chúng ta lập tức có tin báo ngay, các cậu cứ đợi ngày mai chia tiền đi.
Mọi người trong lòng như chút bớt gánh nặng.
A Dũng vẻ vui mừng không kìm được hỏi:
- Anh Hào, chúng ta lấy tiền bằng cách nào chứ?
Trên miệng anh Hào nở nụ cười khiến người khác chờ đợi rồi bình tĩnh nói:
- Tiến thành Kinh Thế.
Mọi người không hỏi thêm nữa họ đều biết anh Hào là người thông minh, anh ta làm việc đều rất thận trọng, trong lòng không khỏi khát khao tới cảnh tượng thu tiền ngày mai, hai mươi triệu là khái niệm gì chứ? Là con số khiến người ta cả đời không dám tưởng tượng tới.
Xe màu đen có rèm chạy về phía sườn núi, Sở Thiên mở của sổ nhắm hờ hai mắt cảm nhận cảm giác khác lạ khi toàn thân bị gió lớn gào thét thổi qua, suy nghĩ vô tận mở ra rõ ràng, đấu tranh bên ngoài đã được xác định, tiếp theo sẽ là sóng ngầm nhô lên mạnh mẽ rồi, Đông Hưng hội sẽ dốc toàn lực đối phó với mình.
Biệt thự Thiên Vận.
Đồng hồ gõ báo giờ, Lý Gia Thành mở mắt từ sau giấc ngủ trưa là một giờ ba mươi phút, bèn ngồi dậy mặc quần áo, ông biết người của chính phủ sắp tới, tuy là phú ông của Hongkong nhưng ông không hề kiêu căng mà khiêm tốn nhiệt tình, ung dung là đặc điểm lớn nhất khiến ông thành công.
Sau khi thu dọn xong Lý Gia Thành kêu người làm pha ấm trà ngon rồi ngồi yên lặng trong phòng khách đợi người tới.