Sở Thiên cười cười nghe bọn họ đối thoại với nhau xong, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng thật khó để nói ra, Sa Cầm Tú cười nhẹ, dựa vào Sở Thiên, dịu dàng nói:
- Thiếu soái, các anh nói chuyện trước đi, em sẽ đích thân đi chuẩn bị đồ ăn cho các anh, sau đó ngủ một giấc thoải mái, cả đêm đi đường chắc chắn mọi người đều rất mệt mỏi rồi.
Sở Thiên gật gật đầu, những người giúp đỡ hiện giờ đã đến đủ, có thể thực hiện kế hoạch đã dự tính rồi, vì thế liền nói:
- Cầm tú, còn phiền em làm một việc nữa, muốn đích thân Tham mưu trưởng Trương gửi bức điện báo khẩn cấp cho Trương Lâm, nếu như Quốc Minh Đảng muốn hợp tác với Sa gia, trước hai giờ chiều nay nhất định phải khai chiến với Trú quân.
- Nếu như Sa quân không nghe thấy tiếng súng, vậy thì Trương Lâm cũng không cần phải đến Sa gia yêu cầu hợp tác nữa.
Sa Cầm Tú có chút sững sờ nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu, sau đó thì rời đi ngay lập tức.
Sở Thiên cũng vén rèm cửa lên đi vào trong thăm Dương Phi Dương, Khả Nhi nghe thấy có động tĩnh theo bản năng quay đầu lại, tay phải cũng đưa ra lấy khẩu súng giắt trên eo, từ lúc Dương Phi Dương độc nghiện, toàn thân mệt mỏi khó chịu, Khả Nhi vẫn canh gác bên cạnh cô ấy, cổ vũ cô ấy, làm bạn cùng cô ấy và bảo vệ cô ấy.
Sở Thiên đi đến bên cạnh Khả Nhi, vỗ nhẹ vào vai cô, sau đó tiến lên phía trước nửa bước nắm chặt tay phải của Dương Phi Dương đang ngủ say, làn da trắng trẻo nhẵn bóng như trẻ sơ sinh, chỉ là sợi dây thép bá đa͙σ như ẩn như hiện kia đã lâu chưa vút lên, trong lòng Sở Thiên có chút áy náy, bản thân hắn đã mắc nợ những người bên cạnh hắn nhiều, dù là chết hay trọng thương đều vì hắn mà gặp phải.
Khả Nhi dựa vào vai trái Sở Thiên, hai hàng lông mày mang theo ưu sầu:
- Bác sĩ chuẩn đoán nhiều lần rồi, dường như có thể đoán định được Phi Dương bị trúng một lượng lớn thuốc phiện, khiến cho hô hấp bị ức chế, thèm ngủ, so với những người hít phải thuốc phiện khác nghiêm trọng hơn rất nhiều, nếu như Phi Dương không có ý chí kên cường thì e rằng vào lúc sống không bằng chết này sẽ đập đầu vào tường mà bỏ mạng.
Sở Thiên nhíu mày, than nhẹ hỏi:
- Có nói bao bâu thì sẽ trị liệu xong không?
Khả Nhi lắc đầu, cười khổ nói:
- Thiên Kiều thực âm hiểm, trong thuốc cô ta tiêm còn có vài nguyên tố nữa, những nguyên tố này vài ngày trước mới kiểm tra ra, chúng sẽ phản ứng với tất cả các loại thuốc giải độc có chứa thành phần chính là ‘mỹ sa đồng’, hình thành một loại đọc tố ức chế hô hấp, phá hoại đường hô hấp, thậm chí là gây nên tử vong.
Phong Vô Tình đứng phía sau sững sờ, chốc lát sau mới phản ứng lại, nhỏ giọng nói:
- Ý gì vậy, vậy chả phải là Phi Dương mười phần chết chín sao, nếu như không thể sử dụng thuốc giải độc, cô ấy giải độc bằng cách nào, lại có thể dẫn đến đường hô hấp bị phá vỡ, Thiên Kiều đó không biết có phải là người hay không.
Sở Thiên không nói gì nhưng hai tay đã nắm chặt thành quyền, trong mắt thoáng hiện lên sát khí.
Thiên Dưỡng Sinh yên lặng tiến lên trước vài bước, tay phải điềm tĩnh nắm chặt đao nói:
- Ai?
Mặc dù ngôn ngữ ngắn gọn nhưng ý của anh không cần nói cũng biết, đó là muốn Sở Thiên nói cho anh ta biết ai đã làm cho Phi Dương thương thành như vậy, anh ta phải đi giết chết người đó lấy lại sự công bằng cho Phi Dương.
Trong lòng Sở Thiên cũng rất hận Thiên Kiều nhưng hắn biết, đây chưa phải là lúc, vì thế lắc đầu nói:
- Thiên Dưỡng Sinh, đừng vội, thù của Phi Dương sớm muộn gì cũng sẽ báo, em sẽ khiến cho cô ta sống không bằng chết.
Thiên Dưỡng Sinh gật gật đầu, sau đó lùi lại.
Cô Kiếm từ phía sau bước lên, đưa tay kiểm tra mạch đập của Phi Dương, rất lâu sau bất đắc dĩ lắc đầu:
- Khí mạch của cô ấy lúc yếu lúc mạnh, cơ năng của cơ thể cũng không ổn định, vốn dĩ muốn sử dụng nội lực giúp cô ấy tống chất độc ra nhưng xem ra cũng không thể rồi, chỉ có cách duy nhất chỉ có thể là dùng Đông y điều trị, chờ đợi kì tích xảy ra.
Ánh mắt của Khả Nhi sáng lên, dường như là nghĩ ra được điều gì đó, nói:
- Đúng, đúng, bác sĩ cũng từng nói, hình như là dùng quả Tàng Nhung gì đó có thể dung hợp nguyên tố trong cơ thể của Phi Dương, khiến cho nó giống như sự bài tiết nước ngọt, đến lúc đó lại sử dụng thuốc giải độc thì sẽ không có tác dụng phụ nữa.
Hô hấp của Sở Thiên ngừng lại, bình tĩnh nhắc lại:
- Quả Tàng Nhung?
- Quả Tàng Nhung nguyên vẹn có hình bầu dục, nhẹ, bên ngoài màu vàng kim hoặc vàng nâu, nhẵn mịn và sáng bóng, bác sĩ cho rằng quả Tàng Nhung có mùi thơm ngát, hơi đắng rồi lại ngọt, tính lạnh, có thể dùng để giải nhiệt, giải độc, ổn định tinh thần, uống vào điều trị sốt cao, thần trí hôn mê, điên cuồng và các chứng co giật, bôi bên ngoài có thể trị sưng đau cổ họng, miệng, chống độc.
Cô Kiếm có hiểu biết sâu rộng, nói ra hiệu quả của quả Tàng Nhung.
Sở Thiên trong lòng vui mừng, không thể ngăn lại được hỏi:
- Có thể mua ở đâu?
Vẻ mặt Cô Kiếm có vài phần ảm đạm, cười khổ nói:
- Nhưng quả Tàng Nhung khó tìm giống như Thiên Sơn Tuyết Liên hay nhân sâm ngàn năm vậy. Nghe nói toàn bộ Thiên Triều chỉ có ở cao nguyên Thanh Tạng mới có vài cây, mười năm mới nở hoa, mười năm kết quả, cực kỳ quý hiếm, giá ít nhất cũng mấy trăm vạn, trước kia chỉ có Phật sống mới có thể sử dụng.
Sở Thiên trực tiếp nói vào trọng điểm:
- Ở đâu có?
Cô Kiếm suy nghĩ một lát, thở dài nói:
- Có, xem ra rất nhiều sự việc trên thế giới này sớm đã được định trước, trước khi đến vô tình xem được một tin tức, Tô Phú Hồng Kông hai tuần sau có một hội đấu giá, trong đó vừa hay lại có quả Tàng Nhung, hoặc là chúng ta có thể đến đó mua lại.
Sở Thiên gật đầu, dùng mấy trăm vạn đổi lại sinh mệnh của Phi Dương không hề đắt, nghĩ đến đây liền nói:
- Được, quyết định như vậy đi, mấy ngày này thu gom tiền, em sẽ trực tiếp đến Hồng Kong, cho dù mất bao nhiêu tiền cũng phải mang được quả Tàng Nhung về, nếu không mua được, em sẽ trực tiếp cướp nó về.
Trên mặt đám Khả Nhi đều nở nụ cười, vui vì Dương Phi Dương có thể cứu chữa, lại vui vì tình nghĩa của Sở Thiên khiến mọi người cảm động, trong lòng mọi người đều dâng lên cảm giác ấm áp, biết rằng nếu như mình đang nằm ở vị trí của Phi Dương, Sở Thiên cũng sẽ dem hết sức mình đi khắp nơi tìm cách cứu chữa, bản thân còn có lí do gì để không bán mạng vì Sở Thiên nữa chứ?
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Sa Cầm Tú nhanh chóng đi vào, nhìn thấy Sở Thiên cùng mọi người đang vây quanh Dương Phi Dương, vội nói nhẹ:
- Phi Dương vừa mới châm cứu chưa được bao lâu, cơ thể còn yếu, mọi người không nên nói chuyện lớn trong phòng ảnh hưởng đến cô ấy, Sở Thiên, cơm đã chuẩn bị xong rồi, nhân lúc còn nóng nhanh ăn đi, buổi chiều, Trương Lâm còn đến đàm phán nữa.
Sở Thiên gật gật đầu, khoát tay bảo mọi người ra ngoài, còn hắn thì cúi người nhẹ nhàng hôn lên mặt Phi Dương, sau đó cũng đi ra ngoài.
Trên bàn bày ra mấy đĩa thức ăn còn nóng, còn có hai bát cơm lớn.
Tất nhiên không thể thiếu hai đĩa màn thầu.
Sau khi Sở Thiên cùng mọi người ngồi xuống liền bắt đầu động đũa, Thiên Dưỡng Sinh bưng màn thầu lắc lắc tượng trưng trước mặt mọi người, muốn hỏi xem có ai muốn ăn màn thầu không, Sở Thiên và những người còn lại nhìn đĩa cơm rang trứng, thịt bò, thịt gà nấm hương trước mặt, lại nhìn lại những chiêc màn thầu trăng trắng kia, kiên quyết lắc đầu.
Thiên Dưỡng Sinh thấy mọi người đều không ăn màn thầu liền nhẹ nhàng thở ra, bưng đĩa màn thầu đứng lên, đi thẳng đến góc cửa sổ, đứng trong ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào gặm màn thầu, động tác vô cùng đơn điệu, rất vô vị, ăn một miếng màn thầu, uống một ngụm nước, ăn rất chậm, bởi vì anh chỉ dùng một tay để ăn.
Tay trái anh ta cầm đao, cho dù khi anh ta làm việc gì đi nữa cũng chưa bao giờ buông thanh đao này xuống.
Sau khi ăn xong, Sa Cầm Tú rót rượu cho Sở Thiên, thỉnh thoảng còn nhuận hầu cho người nam nhân trong lòng này, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, dịu dàng, Khả Nhi hơi hơi cười nhẹ, đồng thời lơ đễnh cười diễm phúc của Sở Thiên, ngay cả đại ŧıểυ thư Sa Cầm Tú cũng rót rượu gắp thức ăn cho hắn, thật là phúc khí tu luyện từ kiếp trước.
Thức ăn trên bàn nhanh chóng sạch sẽ, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cùng nhau đàm tiếu về việc ở Hoang Nguyên và Tam Giác Vàng, truy sát Thiên Lang và bắn nhau ở sòng bạc khiến cho Cô Kiếm và Lão Yêu kinh ngạc thán phục sự nguy hiểm nhưng lại nhiều màu nhiều sắc của bọn họ, không khỏi tiếc nuối bản thân tại sao lại không tham gia vào những chiến dịch ngoạn mục đó.
Nam nhi trên đời, bản thân chính là vì nhiệt huyết giang hồ.
Ăn được hai bát cơm, Sở Thiên cuối cùng cũng cảm thấy tám phần no rồi, vì thế liền buông bát đũa đặt lên bàn, vươn tay cầm chén rượu lên chậm rãi uống, sau đó mới nói:
- Cầm Tú, buổi chiều, Trương Lâm vẫn như cũ sẽ đến đàm phán trước, vậy là anh ta đồng ý tiến công Trú quân rồi sao? Lẽ nào anh ta không biết đây là anh kéo anh ta xuống nước sao?
Sa Cầm Tú gật gật đầu, trả lời:
- Đúng vậy, anh ta nói sẽ cho Sa gia thấy thành ý hợp tác của anh ta. Em nghĩ anh ta không thể không rõ dụng ý của chúng ta, chỉ là anh ta cấp thiết muốn hợp tác cùng chúng ta, hơn nữa sớm đánh Trú quân hay muộn đánh Trú quân đối với bọn họ mà nói không có khác biệt gì, nếu như Sa gia cùng Quốc Minh Đảng hợp tác mà nói.
Sở Thiên sờ sờ mũi, cười bí hiểm nói:
- Thành ý của Trương Lâm chẳng có giá trị gì, nhưng mà chỉ cần anh ta tấn công Trú quân, anh có thể khiến anh ta không tự chủ được mà đi vào vực thẳm.
Sa Cầm Tú có chút bất ngờ, không kìm được mà hỏi:
- Sở Thiên, anh muốn Trương Lâm tấn công Trú quân, không phải là muốn ép anh ta cắt đứt đường lui, đồng tâm hiệp lực với chúng ta, cùng nhau đối phó với Trú quân sao?
Sở Thiên lắc đầu, đầy thâm ý nói:
- Anh đã chuẩn bị cùng chính phủ Thái Lan đàm phán rồi, làm sao có thể hợp tác cùng với hai nghìn quân binh kiêu ngạo của Quốc Minh Đảng tấn công Trú quân chứ? Còn về muốn cắt dứt đường lui của anh ta, anh chính là muốn đem tai họa đổ cho Quốc Minh Đảng, để cho Trú quân đối phó với anh ta, hơn nữa còn là không lưu tình chút nào nữa cơ, tốt nhất là giết chết Trương Lâm đi.
Giết chết Trương Lâm tất nhiên là vô cùng có lợi cho Sa gia, ít nhất có thể giảm đi uy hiếp tiềm ẩn, Sa Cầm có thể hiểu được điều này, nhưng cô không hiểu dụng ý thật sự của Sở Thiên, vì thế liền truy vấn:
- Cho dù hai giờ chiều Quốc Minh Đảng tấn công Trú quân cũng không thể nói được bọ họ sẽ liều mạng ngươi sống ta chết, thậm chí có thể vạch trần kế ly gián của chúng ta.
Sở Thiên vươn vai, trong lòng sớm đã có đối sách, ôm eo Cầm Tú, nói khẽ bên tai cô:
- Cầm Tú, em đoán đúng rồi, anh thực sự là đang gây xích mích, hơn nữa còn công khai gây xích mích, nhưng bọn chúng sẽ không thể ngăn chặn được một trận ác chiến bằng hỏa lực, bởi vì bọn chúng không còn biện pháp nào khác.
Sa Cầm Tú sửng sốt, vẫn là không hiểu lắm.
Sở Thiên đứng dậy, chầm chậm đi lại vài vòng, cuối cùng đi đến bên cạnh Thiên Dưỡng Sinh, vươn tay cầm một chiếc bánh màn thầu gặm, rồi đột nhiên phát hiện đã ăn no rồi, gặm màn thầu lại có một mùi vị khác.