- Khi ta và Sa tiên sinh xây dựng đất nước, những người con trai đầy nhiệt huyết này không chỉ là binh sĩ của Sa gia, mà còn là vệ sĩ của nước Bang Đạn, nếu chỉ đơn thuần là quân của Sa gia, ta và Sa tiên sinh đã có thể ngồi trên vị trí này đến già, đến chết, sau đó truyền cho con cháu, lúc đếm tiến cũng phải mang tiếng nhơ cả đời. Nhưng chúng ta không muốn có kết quả này, chúng ta muốn dân chủ, muốn người của Bang Đạn ngẩng cao đầu, muốn nhận được sự quan tâm và ủng hộ của thế giới.
Nói xong những lời này, Trương Tiêu Tuyền bùi ngùi tổng kết lại:
- Chúng ta cần thay máu, cần một người lãnh đa͙σ mới.
Sở Thiên im lặng, hắn đoán được đây không chỉ là ý của Trương Tiêu Tuyền mà e rằng còn có ý của Sa Khôn, để Sa Cầm Tú và Sa Thành không tàn sát lẫn nhau, Sa Khôn hoàn toàn bằng lòng giao toàn bộ Bang Đạn cho mình chỉ huy, nếu là người khác, chắc chắn sẽ vui sướиɠ đến phát điên, nhưng Sở Thiên nói thì cũng khó.
Từ đầu đến cuối hắn chỉ muốn giúp Sa Cầm Tú lên chức chứ chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ trở thành người lãnh đa͙σ mới của Sa gia, càng quan trọng hơn là một khi mình ngồi lên vị trí này, chính phủ Thiên Triều sẽ biết, tất yếu sẽ nghi ngờ lòng trung thành của mình. Vậy thì Soái quân vẫn chưa xung đột với Đường gia thì e rằng đã bị dọn sạch.
Càng nghĩ kĩ, mình không phải là người của Tam Giác Vàng, ngồi lên vị trí chỉ huy quân đội có vẻ không danh chính ngôn thuận, không cẩn thận một chút thì quân đội sẽ quay lưng lại, nước mất nhà tan, huống hồ Sa Cầm Tú lên chỉ huy cũng giống như mình tại vị, mình đâu cần vì mấy hư vinh mà vứt bỏ dễ dàng để nhận lấy khó khăn?
Nghĩ đến đây, Sở Thiên khẽ lắc đầu, đưa tay lấy ấm trà rót nước cho Trương tham mưu, thản nhiên nói:
- Tham mưu trưởng à, cảm ơn ý tốt của mọi người, nguyên nhân cháu không đảm nhiệm trọng trách chỉ huy quân cũng giống như Tham mưu trưởng luôn một lòng trung thành với Sa tiên sinh, cháu nghĩ, chúng ta đều là người hán nên chú có thể hiểu được nỗi khổ tâm của cháu.
Trương Tiêu Tuyền khẽ mỉm cười, gật đầu.
Trương Tiêu Tuyền từng có cơ hội thay Sa Khôn trở thành người chỉ huy quân đội Sa gia, nhưng trước nay vẫn luôn trung thành với Sa Khôn, không dám vượt quá quyền hạn nửa bước, dù Sa Khôn ngồi tù tận tám năm, âu cũng xuất phát từ suy nghĩ sáng suốt khi quân không có người đứng đầu. Sau này Tổng tư lệnh quân khu trung bộ Lý Tự Như đồng ý thôi chức, ủng hộ thuộc hạ ngày xưa của mình lên làm lãnh đa͙σ cao nhất, thực ra là một đa͙σ lý giống nhau.
Những người tài cán, phi thường như Trương Tiêu Tuyền, Lý Tự Như dù sao cũng là người Hán đến từ Thiên Triều.
Nước trà lạnh dần, tiếng gió rít đến.
Sau người Sở Thiên có tiếng bước chân, tình báo viên kính cẩn bước vào:
- Báo cáo Tư lệnh, Tham mưu trưởng! Có tình báo. Thống soái quân đội Thượng tướng Ôn đã đích thân đến tiền tuyến đốc chiến.
Trương Tiêu Tuyền không nói gì, ông biết Sở Thiên sẽ sắp xếp thỏa đáng, một Tham mưu trưởng đã vất vả mấy chục năm như ông ấy đã có thể nghỉ ngơi, đầu óc cũng chậm rồi.
Sở Thiên nhận được tin mật của tình báo viên, hích mũi lên nhìn Thượng tướng Ôn, từ tướng mạo đoán được ra đây là phần tử cấp tiến, khóe miệng nhếch mép cười, sờ sờ khuôn in đô la và tâm phiến, ngay cả thượng tướng cũng đến rồi, đã đến lúc mình phải tiến hành bước kế hoạch thứ hai rồi.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên hét lớn:
- A Trát Nhi, đến đây!
A Trát Nhi đang đứng ở cửa cảnh giới vội vàng chạy lại, khom mình cúi chào xong liền dõng dạc trả lời:
- Tư lệnh, có việc gì?
Bị giọng nói của anh ta làm cho giật mình mà tí nữa thì quên mất chuyện, Sở Thiên đứng dậy gõ lên đầu anh ta:
- Điều tôi muốn nói bị anh dọa cho suýt chút nữa là quên hết rồi, lần sau cẩn thận, không thì anh đi cho lợn ăn đấy!
Sở Thiên giống như đứa trẻ con, không hề khiến người ta khó chịu, ngược lại làm cho binh sĩ xung quanh cảm thấy ấm áp hẳn lên.
- Đem hết máy ảnh và máy quay mà đêm hôm đó lấy được từ chỗ xưởng sản xuất thuốc phiện của Trú quân đưa cho nhân viên tình báo xử lý, để họ gửi những đoạn băng ngắn này cho truyền thông, để bọn họ biết đường đường là khu vực phòng thủ Trú quân lại xây dựng xưởng sản xuất gia công độc phẩm, để dư luận gây áp lực giết chết bọn chúng đi.
A Trát Nhi gật đầu, giống như đứa trẻ ngoan lấy chiếc điện thoại đưa cho nhân viên tình báo, còn không quên dặn dò phải giữ gìn cẩn thận.
Trương Tiêu Tuyền khẽ thở dài.
Để đưa chuyện này ra ngoài ánh sáng, xã hội quốc tế tất yếu sẽ nghi ngờ mục đích chính phủ nhằm vào Sa gia, áp lực dư luận sẽ bức tổ chức chống ma túy quốc tế vào khu vực phòng thủ Trú quân điều tra, vậy thì trận chiến tiếp theo nhiều khả năng sẽ không đánh được, nếu không đánh được, thì sẽ phải đàm phán.
Lúc này, một tình báo viên lại bước vào, chần chừ một lát rồi mới mở miệng:
- Tư lệnh, Tướng quân Trương Lâm của Quốc Minh Đảng đích thân gọi điện đến, anh ta muốn đến đây cùng hiệp thương liên minh công việc với Tư lệnh, muốn tiếp tục hợp tác, cùng phối hợp với Sa gia tiêu diệt Trú quân đó.
- Tên Trương Lâm này không chân thành, trồng cây không hề thấy, thế mà lúc hái thì lại chịu khó thế, giống như Sở Thiên nói, hợp tác có những bí mật không thể cho người khác biết, không chừng sẽ xảy ta chuyện gì đó, huống hồ thắng lợi của Sa gia đang ở trước mắt, không cần phải chia sẻ.
Sở Thiên gật đầu, quyết định lơ Trương Lâm, vì thế quay đầu nói với tình báo viên:
- Trả lời anh ta, mấy hôm nay chúng ta bận việc quân sự, cần phải đi khắp nơi để mua bổ sung súng ống đạn dược cho quân đội.
Rất nhanh, tình báo viên đi trả lời Quốc Minh Đảng, lát sau chạy lại nói:
- Tướng quân Trương Lâm trả lời, muốn nhanh chóng gặp được Tư lệnh, đến lúc ấy anh ta sẽ mang theo hai trăm khẩu súng tốt và hai vạn viên đạn tới, để bù đắp cho Tư lệnh đã bớt chút thời gian gặp mặt.
Sở Thiên nở nụ cười nguy hiểm, thản nhiên nói:
- Nói với anh ta, ba giờ chiều ngày mai gặp!
Trương Tiêu Tuyền lắc đầu khẽ cười, tên nhãi này cũng là tay chính trị gia đấy chứ.
Làm xong xuôi chuyện này, Sở Thiên chuẩn bị rời khỏi Bộ chỉ huy, quay đầu nói vơi Trương Tiêu Tuyền:
- Tham mưu trưởng Trương à, chú ngồi ở đây đi, cháu đi khắp nơi, đến lâu rồi mà vẫn ngắm phong cảnh nơi đây, nửa ngày rảnh rỗi hôm nay cháu không muốn lãng phí đâu.
Trương Tiêu Tuyền cười rộ, đắc chí nói:
- Đi đi, thanh niên thì nên giàu sức sống, cả ngày ngồi trong Bộ chỉ huy là việc lão già tôi làm.
Sở Thiên gật đầu cười, vừa ra đến bên ngoài thì chiếc xe Jeep của Sa Cầm Tú đột nhiên dừng lại ngay trước Sở Thiên, cánh cửa xe mở, Sa Cầm Tú ló đầu ra, mặt tỏ vẻ trịnh trọng và nghiêm túc, có chút bất an nói:
- Sở Thiên, lên xe đi, có việc quan trọng!
Sở Thiên không nhiều lời mà ngồi lên xe, hắn vẫn chưa mở miệng thì xe đã phóng đi như mũi tên ra khỏi bộ chỉ huy, Sa Cầm Tú nói:
- Theo tin mật, có hơn trăm người không rõ lai lịch vào khu vực phòng thủ Sa Thành, em nghi ngờ đó là phần tử trà trộn vào, xem ra gần đây bọn họ muốn hành động rồi.
Tuy ở ngoài tiền tuyến, Sở Thiên giết địch rất dũng cảm, đến nỗi trời đất còn u ám, nhưng hắn vẫn không quên mấy chuyện quái lạ của Nặc Đính và Thiên Kiều, cho nên hắn dặn dò Sa Cầm Tú phái người quan sát kĩ động tĩnh của Nặc Đính bọn họ, đề phòng bọn họ bày âm mưu quỷ kế hoặc lẳng lặng trốn chạy.
Hơn trăm người? Sở Thiên thấy ngạc nhiên.
Choáng quá, quả là loạn trong giặc ngoài, bây giờ mình đang phân cao thấp với Trú Quân, mà còn phải đề phòng quỷ kế của Quốc Minh Đảng, hơn nữa còn đối phó với hơn nghìn binh sĩ của Sa Thành và hơn trăm phần tử khủng bố của Nặc Đính , huống hồ còn có Thiên Kiều . Lần đầu tiên Sở Thiên cảm thấy yếu sức, chủ yếu là không có nhiều lực lượng phòng hộ, còn phải quan tâm đến Dương Phi Dương, Phong Vô Tình Nhiếp Vô Danh canh chừng tiền tuyến.
Nếu hơn trăm phần tử khủng bố muốn ra tay với Sa Khôn và Sa Cầm Tú thì binh lính thông thường khó mà phòng thủ. Với tính cách Sa Khôn thì ông ta tuyệt đối không tin em trai có thể mưu hại mình mà tăng cường phòng bị, sẽ khống chế người bên cạnh Sở Thiên để tiện thực hiện mục đích của bọn chúng, là tác phong vừa qua của Thiên Kiều.
Sở Thiên gõ nhẹ vào bên mép cửa kính xe, giờ hắn đã quen và thích tiếng mà ngón tay gõ vào phát ra.
Ánh mắt hắn bỗng dừng lại ở hướng thủ đô xa xôi.
- Ngươi có người.
Sở Thiên lẩm bẩm tự nói:
- Ta cũng có người!
Sáng sớm hôm sau, Sở Thiên vừa bước vào bộ chỉ huy, phó quan liền bước phấn khởi đưa cho mấy tờ báo nói:
- Tư Lệnh, việc nhà máy thuốc phiện của Trú quân đã bị bại lộ rồi, giờ tất cả các báo đều đang đăng tin này. Các tổ chức chống thuốc phiện của các nước và quốc tế cũng đang khiển trạch chính phủ, bắt họ phải giải thích rõ về vụ việc này.
- Người lãnh đa͙σ Lưu Vong của quân Hồng Y càng chỉ trích những hành động của chính phủ., là một đoàn thể lộm nhộm. Còn tuyên bố bài trừ dùng vũ lực của chính phủ, chính phủ các nước Anh, Mỹ, Pháp cũng thể hiện quan tâm tới việc này, yêu cầu chính phủ Thái Lan nhanh chóng phái người điều tra làm rõ vụ việc, để bảo vệ lợi ích của họ.
Sở Thiên cười mãn nguyện chỉ vào TV nói:
- Mở tin tức xem nào!
Phó quan rất nhanh chỉnh kênh tới kênh tin tức nước. Trong tin tức, hơn trăm nhà báo tập trung trước chính phủ, Vương Chính thông qua các cơ quan truyền thông tuyên bố thái độ ra toàn thế giới, bày tỏ sự kiên quyết bài trừ thuốc phiện cho dù là ai chỉ cần phạm vào luật liên quan tới thuốc phiện thì nhất định truy cứu tới cùng.
Đối với nhà máy gia công thuốc phiện khu phòng thủ Trú quân, ông ta sẽ cho người trong vòng mười ngày điều tra rõ ràng, đồng thời chân thành mời các tổ chức cấm thuốc phiện vào điều tra khu phòng thủ. Cùng lúc đó, bên cạnh Vương Chính còn có mười mấy thành viên tổ chức cấm thuốc phiện. Từ đó cho thấy thành ý và thái độ của chính phủ Thái Lan và cho thấy ý tứ bản thân không biết chuyện này.
Phó quan vẻ vui mừng, thì thầm tự nói:
- Những thành viên tổ chức cấm thuốc phiện gây sức ép cho khu vực phòng thủ của Trú quân, xem ra chiến tranh kết thúc rồi, anh em tuyến đầu cũng có thể nghi ngơi rồi!
Sở Thiên nhìn chằm chằm bản đồ tác chiến, sau khi nhìn kỹ lưỡng khóe miệng khẽ mỉm cười.
Trong từ điển của hắn làm sao mà có hai từ “nghỉ ngơi” được cơ chứ?